Khi Hàn Định Bang và kinh thành Chu lão nói chuyện qua điện thoại, Lục Duệ và Lâm Nhược Lam đã về tới khách sạn Lâm Nhược Lam ở, Điền Quốc Cường tới nửa đêm còn không vẫn đang đợi mình về gọi điện thoại, Lục Duệ nói với hắn là ở với cùng với Lâm Nhược Lam, dù sao mình ra ngoài một mình, vẫn phải gọi để thuộc hạ yên tâm.
Nằm trên giường, trong đầu Lục Duệ toàn là chuyện đường quốc lộ, dựa theo cách nói của Hàn Định Bang, con đường từ huyện Cẩm Phú đến Mộc Dương và từ huyện Cẩm Phú đến lâm trường sông Lượng Tử không cần mình quan tâm, nhưng đường trong huyện tới các hương trấn thì Lục Duệ tự phải nghĩ biện pháp, căn cứ vào tình huống nửa tháng thăm hỏi được cho thấy, chất lượng giao thông của các hương trấn huyện Cẩm Phú cực kém, cho dù chỉ rải đường nhựa cũng cần một khoản kinh phí cực lớn, chỗ tiền này, tài chính của huyện Cẩm Phú không gánh vác nổi.
Nghĩ vậy, Lục Duệ cảm thấy mình vẫn phải đi đường của Tả Cương, anh trai Tả Mai. Loại chuyện như thế này, biện pháp của Tả Cương chắc sẽ nhiều hơn mình, nghĩ một lát, Lục Duệ quyết định ngày mai mời Tả Cương ăn cơm, dù sao chuyện này nếu muốn làm thành, thực sự phải nhờ công tử của thính trưởng tài chính và con rể của thính trưởng giao thông này giúp đỡ,
Bên cạnh Lâm Nhược Lam, Lục Duệ cười nói: "Mấy ngày nay còn có việc gì không?"
Lâm Nhược Lam nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực nam nhân của mình, dùng tay vẽ một vòng tròn: "Gần xong hết rồi, còn hợp đồng của mấy hạng mục nữa chưa ký, anh nói xem, em có nên về kinh thành một lần không?"
Lục Duệ nghĩ một lát rồi gật đầu nói: "Về một lần cũng tốt, thăm ông nội, anh thì không đi được rồi, để tránh lại khiến người trong nhà em bất mãn."
Lâm Nhược Lam biết, Lục Duệ là sợ hắn về với mình có thể sẽ khiến cho Lâm gia nhảy dựng lên, hiện tại tuy rằng bởi vì Lâm Nhược Lam ở nước Mỹ đã có thành tựu, giọng nói phản đối hai người của Lâm gia cũng nhỏ đi rất nhiều, nhưng lúc trước khi hai người rời khỏi Lâm gia, quả thực đã dẫn tới oanh động rất lớn, đặc biệt là hiện tại Lam lão vừa qua đời không lâu, về như vậy sẽ rất dễ khiến người ta hiểu lầm.
"Được rồi, vậy em về một mình cũng được, chờ hoàn thành ký hợp đồng ở đây rồi em sẽ bay về." Lâm Nhược Lam ôn nhu nói.
Lục Duệ gật đầu, ôn nhu nói: "Nhược Lam, chuyện của Uông Tuyết Đình..."
Hắn còn chưa nói xong thì đã bị Lâm Nhược Lam chặn miệng, Lâm Nhược Lam vẫn nhìn chằm chằm Lục Duệ, nhẹ nhàng nói: "Em không muốn nghe chuyện này, anh chỉ cần nhớ rõ, anh đã nói, tân nương của anh sẽ chỉ là em."
Nói xong cô ta lại ngả đầu vào ngực Lục Duệ, lẳng lặng không nói gì.
Lục Duệ thở dài một tiếng, Lâm Nhược Lam đã nhượng bộ tới mức này, mình còn có thể nói gì nữa?
Thật ra, Lục Duệ vẫn luôn hiểu lầm, Lâm Nhược Lam đối với chuyện với Uông Tuyết Đình không hề có chán ghét mâu thuẫn gù cả, trong quan niệm của cô ta, nam nhân, đặc biệt là nam nhân ưu tú, hấp dẫn nữ nhân là rất bình thường, huống chi Lâm Nhược Lam cũng tin, trong lòng Lục Duệ để ý tới mình nhất. Điều Duy nhất khiến cô ta có chút không vui là Lục Duệ thủy chung giấu mình, nếu như không phải Thượng Quan Thâm Tuyết trong lúc vô tình điều tra ra chuyện này thì mình chỉ sợ vẫn không biết.
Điều Nữ nhân để ý nhất không nhất định là chia xẻ nam nhân với người khác, mà là nam nhân lừa gạt mình.
Đương nhiên, những lời này Lâm Nhược Lam sẽ không nói với Lục Duệ, cô ta thích bộ dạng sủng ái mình và mang theo một chút áy náy của Lục Duệ hiện tại.
Đáng thương cho Lục Duệ,lòng dạ nữ nhân, kim đáy bể, những lời này hắn tuy rằng đã nghe qua, nhưng tuyệt đối không ngờ trong lòng Lâm Nhược Lam lại nghĩ như vậy, điều này cũng chú định ngày tháng của hắn trong tương lại sẽ bị các nữ nhân dày vò.
Sáng sớm Ngày hôm sau, Lâm Nhược Lam có việc ra ngoài trước, Lục Duệ ngồi trong phòng, nghĩ một lát rồi bấm số điện thoại của Tả Cương, chuyện này thực sự hắn không ra mặt không được.
Tả Cương đang cùng vợ ngồi ở nhà nhạc phụ, vợ vừa sinh con xong, hắn và nhạc phụ là thính trưởng thính giao thông tỉnh Cao Nghĩa ngồi nói chuyện phiếm, thấy số điện thoại của Lục Duệ liền bật cười, em gái Tả Mai đã gọi điện thoại cho hắn, nhấc máy, Tả Cương cười nói: "Huyện trưởng Lục, cú điện thoại này của anh hơi muộn đó."
Lục Duệ tất nhiên biết lời nói của hắn có ý gì, chắc Tả Mai đã nói qua với hắn ý định của mình, cười cười, Lục Duệ nói: "Tôi cũng đành chịu thôi, vừa tới tỉnh thành, một trưởng bối liền bắt tôi và bạn gái tới nhà ông ta ăn cơm, đêm qua về muộn, nếu không thì tôi đã chuẩn bị tối hôm qua mời lão huynh ăn cơm rồi."
Nghe thấy Lục Duệ nói muốn mời mình ăn cơm, Tả Cương cười nói: "Thật không? Tôi cũng lấy làm lạ, là ai mà lớn gan như vậy, dám cướp người với tôi."
Trong lòng linh cơ khẽ động, Lục Duệ nghĩ đến một biện pháp, dù sao mình tùy tiện tới cửa thì chỉ sợ Tả Cương cũng chưa chắc đã coi trọng.
Cười hắc hắc, Lục Duệ nói: "Ngày hôm qua người phụ trách đón tôi tên là Trần Dương, ha ha, không biết cục trưởng Tả đã ngeh qua chưa?"
"Trần Dương?" Miệng nhắc tới tên này, Tả Cương cười ha ha, rõ ràng là hắn không biết, nhưng hắn lại không thấy Cao Nghĩa đang ngồi ở bên cạnh lại biến sắc.
"Thôi kệ, chúng ta gặp nhau nói chuyện đi, chuyện của anh Tả Mai đã nói với tôi, nói thật, việc này không dễ làm đâu, nếu là con số nhỏ chút thì còn được, còn quá nhiều thì tôi cũng lực bất tòng tâm." Tả Cương cười nói, hắn trước tiên đánh dự phòng dự phòng với Lục Duệ, để tránh Lục Duệ lại dùng công phu sư tử ngoạm.
Lục Duệ cười ha ha nói: "Cái này không vội, hôm nay chúng ta chỉ gặp mặt ăn bữa cơm, anh cũng thử tìm người quen giúp tôi nghĩ chủ ý." Dù sao bớt đi phiền toái của hai con đường quốc lộ, trong lòng Lục Duệ cũng không còn quá vướng bận, phần lớn là mong Tả Cương nghĩ chủ ý ình, dù sao trong chuyện này hắn cũng chuyên nghiệp hơn.
Tả Cương cười nói: "Không thành vấn đề, anh cứ nói địa điểm là được, tôi gọi mấy bằng hữu tới."
Hắn sở dĩ lựa chọn giao hảo với Lục Duệ, một mặt là vì ở cục tài chính thành phố Mộc Dương không được thoải mái lắm, dù sao cục trưởng cục tài chính thành phố Mộc Dương là người của phó bí thư thị ủy Đặng Tiền Tiến, Đặng Tiền Tiến và phụ thân của Tả Cương là Tả Thiên Nhai không phải cùng một phe phái, hai người cũng không có kết giao sâu, tuy rằng sẽ không làm khó công tử của thính trưởng, nhưng nếu muốn ngoi lên thì cũng không thể. Cho nên, Tả Cương muốn tiến bộ, nhất định phải lựa chọn một chỗ dựa, mà chỗ dựa này hắn đã nhìn trúng Âu Văn Hải.
Thân phận của Âu Văn Hải là tâm phúccủa Hàn Định Bang, điều này trong quan trường tỉnh H đã không còn là bí mật, quan hệ đồng học của hai vị bí thư người hữu tâm nếu tìm hiểu thì sẽ biết, móc nối quan hệ với Âu Văn Hải, chẳng khác nào kéo gần quan hệ với Hàn Định Bang, ai cũng biết Hàn Định Bang ở tỉnh H khẳng định muốn đề bạt một nhóm người, mà Âu Văn Hải khẳng định là nhân vật trọng điểm của Hàn hệ, giao hảo với Âu Văn Hải thì có nghĩa là giống như có bí thư tỉnh ủy là chỗ dựa.
Lục Duệ nói tên một khách sạn khá nổi danh của tỉnh thành, Tả Cương cười: "Anh sao biết được nơi đó?"
" Anh đừng quên, tôi học đại học ở tỉnh thành mà." Lục Duệ cười ha ha nói.
Nhìn thoáng qua nhạc phụ Cao Nghĩa ở bên cạnh đang làm khẩu hình với mình, Tả Cương cười nói: "Tôi xem thế nào, sẽ cố gắng mời lãnh đạo của thính giao thông tới."
Lục Duệ mừng rỡ nói: "Vậy thì tốt quá, anh tả, là phiền anh rồi."
Buông điện thoại của Lục Duệ, Tả Cương có chút kỳ quái nhìn Cao Nghĩa: "Cha, cha sao vậy?"
Quan hệ của hai cha vợ của rể rất tốt, Cao Nghĩa rất hài lòng với đứa con rể vừa có năng lực lại vừa thông minh này.
Cười ha ha, Cao Nghĩa chậm rãi nói: "Tiểu Cương à, bằng hữu này của con có phải muốn bàn chuyện xây đường không?" Cao Nghĩa là thính trưởng thính giao thông, quy hoạch giao thông toàn tỉnh đều do y quản, quyền lực khá là lớn, đối với loại chuyện mời khách ăn cơm này luôn rất mẫn cảm.
Tả Cương cười cười gật đầu nói: "Cha, cha thật thông minh, đây là huyện trưởng của tiểu Mai, lần này đến tỉnh lý để chạy hạng mục."
" Chạy hạng mục? là hạng mục đường quốc lộ của bên Mộc Dương á?" Cao Nghĩa bất động thanh sắc hỏi.
Tả Cương nói: "Đúng vậy, huyện trưởng này muốn xây một đường quốc lộ thông tới Mộc Dương ở trong huyện, hắn là thư ký của thị trưởng Âu trước kia, con đang căn nhắc giúp hắn việc này xem có móc ngoặc được với thị trưởng Âu hay không."
Cao Nghĩa gật đầu: "Chuyện này nhất định phải giúp, thế này đi, bữa ăn tôi cha đi với con."
Tả Cương lập tức ngẩn ra, hắn biết tính tình của bố vợ, bởi vì ở vị trí mẫn cảm, Cao Nghĩa đối với loại chuyện mời khách này luôn tránh, nhưng hôm nay không ngờ chủ động muốn cùng mình tham gia bữa ăn với Lục Duệ này, điều này khiến cho hắn hơi có chút khó hiểu.
Liền nhìn thấy Cao Nghĩa hơi gật đầu nói: "Chuyện này, con nhất định phải giúp, hơn nữa tốt nhất phải để người này nợ con một nhân tình lớn."
Tả Cương nghe thấy những lời này thì ngẩn ra, có chút kỳ quái nhìn Cao Nghĩa: "Cha, rốt cuộc là có chuyện gì, chẳng lẽ Lục Duệ này có chỗ nào đó không đơn giản ư?"
Cao Nghĩa gật đầu nói: "Không đơn giản là Trần Dương đón hắn đó, còn cả trưởng bối mời hắn ăn cơm nữa."
"Trần Dương? Trưởng bối?" Tả Cương hơi có chút kinh ngạc nói.
"Đúng vậy, Trần Dương kia, nếu tôi nhớ không lầm thì chắc là phó thính trưởng văn phòng tỉnh ủy vừa được bổ nhiệm, , hắn cũng là thư ký của bí thư Hàn. Anh nói xem, trưởng bối mời Lục Duệ ăn cơm là ai?"
Tả Cương lập tức ngây ra: "Khả năng này là không thể?"
Cao Nghĩa nhẹ nhàng lắc đầu: "cậu nghĩ lại xem, Lục Duệ này đến tỉnh thành tìm cậu bàn việc, chắc là đang rất gấp, nhưng lại ở giữa đường bị người ta đón đi, điều đó cho thấy, đối phương ở trong lòng hắn có địa vị cao hơn cậu, nếu nghĩ như vậy thì cậu cảm thấy có thể hay không?"
Tả Cương lập tức lâm vào trầm mặc, dựa theo cách nói này của Cao Nghĩa thì Lục Duệ thực sự có chút không đơn giản.
Cân nhắc một chút, Tả Cương quả quyết nói: "Cha, vậy cha buổi tối hôm nay?"
Cao Nghĩa gật đầu: "Bí thư Hàn vừa thượng nhiệm không bao lâu, chính là lúc đang cần người, nếu có thể móc nối được, hắc hắc.." Y cười cười, Tả Cương đã minh bạch ý tứ của y, nếu có thể nhân cơ hội này móc nối được với Hàn Định Bang, Cao Nghĩa cũng có thể có cơ hội hoạt động.