"Cha, cha nghĩ cách đi."
Tả Cương nhìn Cao Nghĩa, thành khẩn nói. Vừa rồi những lời của Cao Nghĩa thật sự là khiến cho người ta nghe xong mà không thê vực dậy lòng tin, đổi thành người khác thì không chừng sẽ vứt bỏ quyết định xây đường.
Cao Nghĩa sau một lúc lâu trầm ngâm thì nhìn Lục Duệ không nói gì, ngay khi tất cả mọi người cho rằng việc này rất khó làm thì Cao Nghĩa khẽ cắn môi nói: "Việc này rất khó, tôi vẫn phải nghĩ thêm."
Lục Duệ biết, lão hồ li này đang ra giá, nếu như mình không lấy ra con bài tẩy đủ sức để hấp dẫn đối phương thì xem ra đối phương sẽ không dễ dàng đáp ứng.
Bất động thanh sắc cười cười, Lục Duệ đứng lên nói: "Tôi vào toalet một chút."
Đi ra ngòa phòng, Lục Duệ tới toilet, lấy di động ra bấm số thư ký Trần Dương của Hàn Định Bang.
" Anh Trần, chào anh."
Lục Duệ cười nói.
Tiếng cười sang sảng của Trần Dương truyền đến: "Lục lão đệ sao lại gọi điện thoại cho tôi vậy?"
Lục Duệ cười nói: "Anh Trần khách khí rồi, hôm nay ăn cơm với mấy bằng hữu, anh Trần có thời gian không? Gặp nhau chút?"
Trần Dương trầm ngâm một chút, tựa hồ đang nói chuyện với ai đó rồi lập tức cười nói: "Được, vừa hay giờ tôi cũng không có việc gì làm, chúng ta gặp nhau."
Lục Duệ báo phòng khách sạn của mình.
"Đúng rồi, bí thư có thứ muốn chuyển cho cậu." Trần Dương cười nói một câu, rồi mới buông điện thoại.
Lục Duệ không biết và đồng thời vào lúc Trần Dương buông điện thoại cũng nói với Hàn Định Bang đang ngồi trong văn phòng đọc báo: "Bí thư, ngài đoán thật chuẩn, Lục Duệ quả nhiên gọi điện thoại cho tôi."
Hàn Định Bang nhìn Trần Dương gật đầu, Trần Dương là thư ký mà y chọn từ cả ngàn người, tuy rằng mới được điều đến mấy tháng, nhưng rất được Hàn Định Bang thích, Hàn Định Bang thậm chí cho rằng, thư ký này về sau thành tựu không kém Âu Văn Hải. Cho nên, y mới hy vọng người mình coi trọng tiếp xúc với Lục Duệ nhiều hơn, dù sao điều này đều có lợi cho nhau.
"Nếu Lục Duệ gọi điện thoại cho cậu thì đi một chuyến đi, thuận đường đứa bức tranh chữ này của tôi cho hắn." Hàn Định Bang bình tĩnh nói: "Hắn muốn làm việc, không có giúp đỡ là không thể, những người nào đó của tỉnh H cũng cũng nên tỉnh táo một chút."
Trần Dương cung kính gật đầu, hắn biết rõ, mình có địa vị ngay nay, hoàn toàn được quyết định bởi nam nhân trước mặt này, nếu như không có người này đề bạt, vĩnh viễn vẫn là tiểu khoa viên bị ghẻ lạnh trong văn phòng tỉnh ủy.
Đám người Lục Duệ lại không biết những điều này, sau khi Lục Duệ từ toilet trở lại thì sắc mặt rất bình tĩnh, không hề nhắc tới chuyện xây đường nữa, ngược lại vài lần Tả Cương nhắc tới đề tài xây đường thì lại bị Cao Nghĩa dùng ánh mắt ra hiệu, kể ra, Cao Nghĩa cũng muốn nhìn một chút, xem huyện trưởng trẻ tuổi này rốt cuộc có con bài chưa lật gì.
Lục Duệ và Cao Nghĩa đều không phải là bản nhân, chỉ là Cao Nghĩa dựa vào kinh nghiệm nhiều năm chìm nổi trong quan trường của mình, mà Lục Duệ thì lại có định liệu trước, nếu Hàn Định Bang muốn giúp mình, vậy khẳng định sẽ không đơn giản chỉ là xây một con đường cao tốc, cái này gọi là đã thì giúp tới cùng, tin rặng vị bí thư tỉnh ủy cơ trí này khẳng định còn có an bài khác.
"Reng reng." Tiếng chuông điện thoại vang lên trong phòng, Lục Duệ nhìn số, cười ha ha, bắt mày rồi cười nói: "Anh Trần, anh đến rồi à?"
Người ở bên kia không biết nói gì, Lục Duệ mỉm cười đứng lên: "Một bằng hữu tới, tôi đi đón, mọi người cừ từ từ dùng."
Không lâu sau, Lục Duệ dẫn một nam nhân trung niên bước vào, cười nói với mọi người: "Để tôi giới thiệu một chút, Trần Dương đại ca, bằng hữu của tôi."
Trần Dương mỉm cười, nhìn thoáng qua Cao Nghĩa đang ngồi ở thủ vị: "Thính trưởng Cao, đã lâu rồi không gặp
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Cao Nghĩa lập tức đứng lên, mày mặt tươi cười nói: "Thư ký Trần, sao lại là anh?"
Trần Dương lộ ra nụ cười rát khoagn trương, rõ ràng không phải quá để ý tới lễ ngộ của người đứng đầu thính giao thông này, mà là nói với Lục Duệ: "Bằng hữu mà cậu nói thì ra là thính trưởng Cao à?"
Lục Duệ gật đầu: "Hôm nay có chút việc muốn nhờ thính trưởng Cao giúp."
Trần Dương cười: "Tôi không ở lại được lâu, uống một chén rượu coi như là bồi tội, bên văn phòng còn có chút việc."
Nói xong hắn đưa cho Lục Duệ một bức tranh chữ, cười nói: "Bí thư bảo tôi giao cái này cho cậu, ông ta ngày mai phải tới kinh thành họp, không tiễn cậu về Mộc Dương được."
Sau đó, vị thư ký thứ nhất của tỉnh H này tự rót ình một chén rượu, cầm lên uống cạn, sau đó cười nói với đám người đang có chút sững sờ: "Chuyện của Lục Duệ là chuyện của tôi, ngày khác chúng ta cùng nhau say một trận."
Trần Dương giống như lưu vân trên trời, trong nháy mắt xuất hiện trong tiệc rượu của đám người Lục Duệ rồi sau đó theo gió mà đi, nếu như không phải bức tranh chữ được gói cẩn thận nhắc nhở mọi người là vừa rồi có người xuất hiện, rất khó tin đường đường là thư ký thứ nhất của tỉnh ủy, xuất hiện ở đây chỉ là để một bức một bức tranh chữ, nói mấy câu, uống một chén rượu rồi đi.
Nhưng, tất cả những điều này không ngờ đã phát sinh trước mặt mọi người.
Cao Nghĩa ho khan một tiếng, hành vi và cử chỉ vừa rồi của Trần Dương đã nghiệm chứng phán đoán của y, hiện tại hiện tại bức tranh chữ dựng bên cạnh Lục Duệ đã khiến trong lòng Cao Nghĩa tự trách không thôi vì sự chần chờ c mình vừa rồi, có cơ hội tốt như vậy bày ra trước mặt mình, nhưng mình lại bởi vì chần chờ mà vứt bỏ cơ hội này, thế cho nên hiện tại không thể không chủ động tỏ ý tốt với Lục Duệ.
"Huyện trưởng Lục, tôi thấy chuyện cậu vừa rồi nói thật ra vẫn có thể nghĩ biện pháp."
Cao Nghĩa nghĩ một lát rồi nói: "Nếu như chỉ là tu sửa quốc lộ trong nội thì cũng không cần nhiều tài chính, nếu như tài chính của thành phố Mộc Dương các cậu có thể giải quyết một bộ phận, tài chính huyện lại bỏ ra một bộ phận, cộng với góp vốn tự hành, về phía tỉnh lý tôi sẽ nghĩ biện pháp, thính giao thông chắc có thể cấp mấy trăm vạn, à không, ba bốn trăm vạn cũng không thành vấn đề."
Điều này đối với Lục Duệ lúc này mà nói thì là tin vui, hắn sở dĩ gọi Trần Dương đến cũng vì mục đích này, chỉ là không đoán được, Trần Dương không ngờ mang đến một bức tranh chữ của Hàn Định Bang, đây chính là một thứ rất quan trọng, đối với cán bộ phía dưới mà nói, giống như thượng phương bảo kiếm vậy.
Trên mặt lộ ra nụ cười cảm kích, Lục Duệ liên tục nói: "Thật sự là rất cảm tạ thính trưởng Cao."
Huyện Cẩm Phú thật sự là rất nghèo, đối với một huyện nghèo như vậy mà nói, đừng nói là ba bốn trăm, cho dù là một trăm vạn, đối với huyện Cẩm Phú mà nói, cũng đã là một con số rất lớn, Lục Duệ đã cân nhắc cẩn thận, trên lỗ hổng tài chính, tỉnh lý và thị lý có thể giúp được một bộ phận, trong huyện thì không có biện pháp gì, dù sao tài chính huyện thật sự là rất khó khăn, lần trước chi một trăm vạn cho cục giáo dục đã khiến khiến nghèo rớt mồng tơi, nếu lại bỏ thêm tiền để xây đường, Lục Duệ tin, tài chính huyện khẳng định sẽ không có.
Nếu phương diện tài chính không có biện pháp giải quyết vấn đề tiền, vậy biện pháp còn lại cũng chỉ có thể là góp vốn xây đường. Cái gọi là góp vốn, nói trắng ra là chính là bảo người ta lấy tiền trong túi ra, nhưng cái này phải cân nhắc vấn đề tiền lời, anh cho người khác đầu tư,ít nhất cũng phải cho đối phương một đảo bảo có thể được hồi báo, nếu không thì ai dám đem tiền giao cho anh? Lục Duệ chau mày, xem ra đây mới là vấn đề mà mình phải cân nhắc.
Nhìn thấy bộ dạng mặt co mày cáu của Lục Duệ, Lý Hải Trạch cười ha ha, nói: "Quả nhiên là quan phụ mẫu, ngay cả đang ăn cơm cũng nghĩ đến chuyện làm giàu cho toàn huyện."
Lục Duệ bất đắc dĩ cười cười, lắc đầu nói: "Anh Lý, anh đừng đùa tôi, tôi hiện tại đang sầu muốn chết, quốc lộ của một huyện, trạm thu phí là khẳng định không thể đặt rồi, anh nói tôi lấy cái gì ra để cho người ta tới huyện Cẩm Phú chúng tôi đầu tư xây đường đây? Tôi đâu thể nào trói nhà đầu tư lôi đến.
Tả Cương cười ha ha: "Lục Duệ, tôi thấy anh nghĩ hơi quá rồi, trạm thu phí không thể làm, có thể dùng thứ khác để bồi thường mà, huyện Cẩm Phú không phải có lâm trường sao? Có thể cho nhà đầu tư mở khách sạn ở đó, các anh thu ít đi một chút tiền không phải là xong ư?"
Lục Duệ sửng sốt, lúc này mới có phản ứng, đúng vậy, nếu như vậy không thể thì có thể dùng tài nguyên cố hữu của huyện Cẩm Phú để bồi thường, chỉ cần quy định kỳ hạn dùng là được.
Lý Hải Trạch cười nói: "Đây cũng là biện pháp không tồi, nếu anh không ngại thì tôi sẽ phụ trách giúp anh liên hệ thương nhân trong tỉnh, để bọn họ tới huyện Cẩm Phú xem thử xem có chỗ nào có thể địa phương hay không."
Trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, Lục Duệ nói: "Anh Lý yên tâm, đường này khẳng định là sửa tốt, đến lúc đó huyện Cẩm Phú sẽ thông với lâm trường sông Lượng Tử và thành phố Mộc Dương, tiền cảnh phát triển không thể hạn lượng."
Nghe thấy Lục Duệ nói như vậy, Lý Hải Trạch nghĩ một lát rồi chậm rãi nói: "Thế này đi, tôi trước tiên liên hệ với một số người, trước tiên để bọn họ tới huyện Cẩm Phú các anh khảo sát tình huống nơi đó một chút, nếu như bọn họ cảm thấy hứng thú, làm nghiên cứu cụ thể cũng có thể mất một đoạn thời gian, vạn nhất con đường này của anh thực sự sửa xong, thời gian bọn họ đến huyện Cẩm Phú đầu tư có thể sẽ nhanh hơn."
Đều là người trên quan trường, tất nhiên biết Trần Dương vừa ra mặt uống một chén rượu là ai, tuy rằng bức tranh chữ đó chưa mở ra, nhưng cho dù là đầu heo cũng có thể đoán được là ai viết, huống chi trong những người này có ai là kẻ ngu đâu? Mọi người đều đang đoán, vị huyện trưởng Lục này rốt cuộccó lai lịch gì mà lại có quan hệ với bí thư tỉnh ủy Hàn Định Bang.
Quan trọng nhất là, Trần Dương vừa rồi sau khi ra mặt, mọi người trực tiếp bỏ đi suy nghĩ không thể xây đường, có bí thư Hàn ủng hộ, xây được đường cũng là chuyện sớm hay muộn, nếu đúng như lời Lục Duệ nói, tương lai huyện Cẩm Phú sẽ rất phát triển, mình nên nhắm chuẩn cơ hội quyết đoán đầu tư trên người Lục Duệ, không khéo sẽ là một mòn hời to.
Chuyện trên Chính trị có đôi khi cũng cần loại quyết đoán và dũng khí đánh bạc này.