Huyện trưởng, ngài nếu tin được tôi, thì để tôi tới cục tài chính đi." Lao Động nhìn Lục Duệ, chậm rãi nói.
Tất cả mọi người sửng sốt, lập tức ánh mắt nhìn Lao Động không khỏi tán thưởng, hắn nói đúng, luận về cấp bậc, Lao Động từ vị trí trưởng trấn điều nhiệm tới làm cục trưởng cục tài chính cũng là bình thường, dù sao bởi vì xây dựng huyện lị mới, ưu thế của trấn Cẩm Phú đã không còn như trước, hơn nữa Lao Động lại là tâm phúc của Lục Duệ, hoàn toàn có thể thay Lục Duệ nắm giữ cục tài chính.
Ánh mắt của Mọi người đều hướng về phía Lục Duệ, đợi quyết định của hắn.
Trầm ngâm trầm ngâm, thật lâu không nói gì.
Nhìn thấy Lục Duệ im lặng, mọi người chẳng ai dám lên tiếng.
Vào lúc này, cửa phòng bị người ta đẩy ra, một giọng nói của nam nhân trung niên truyền đến: "Náo nhiệt quá."
Mọi người sửng sốt, ngẩng đầu nhìn bộ dạng của nam nhân thì lập tức cả kinh, cả đám vội vàng đứng lên, cung kính nói: "Thị trưởng Âu, chào ngài."
"Thị trưởng Âu, chào ngài."
Người tới tất nhiên là thị trưởng thành phố Mộc Dương Âu Văn Hải, bên cạnh hắn, còn có hai người, Lục Duệ nhìn thoáng qua, ngẩn người ngẩn người, nheo mắt lại nhìn về phía nam nhân bên trái Âu Văn Hải: "Anh Lưu?"
Người đó cười ha ha, đi tới đánh một quyền vào vai Lục Duệ: "Xú tiểu tử, đến Mộc Dương lâu như vậy mà không gọi điện thoại cho anh."
Không ngờ là Lưu Bân!
Âu Văn Hải mỉm cười nhìn Lục Duệ và Lưu Bân hàn huyên, mình lúc trước xem trọng Lục Duệ, cho rằng người thanh niên này có hi vọng đi xa hơn trong quan trường, cho nên mới cho hắn một cơ hội.
Chỉ là cũng không ngờ, giờ mới qua được bao lâu? Trong hơn bốn năm, Lục Duệ đã đi xong con đường mà rất nhiều người phải đi trong mười mấy năm, vượt cấp đề thăng trong quan trường cũng không hiếm thấy, nhưng giống như Lục Duệ, từ phó khoa tới chính khoa, rồi từ chính khoa tới phó ban, sau đó lại từ phó ban tới chính ban, cuối cùng chủ chính một phương mà chỉ dùng có năm năm, phóng mắt khắp tỉnh H, thậm chí là toàn quốc, người như vậy cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Càng làm người ta vui mừng là, nhân vật và thế lực mà Lục Duệ kết giao khiến Âu Văn Hải tin, một nhân tài mình đào móc ra này, tương lai nhất định sẽ trở thành ngôi sao mới trên chính đàn Hoa Hạ.
Mỉm cười, trong lòng Âu Văn Hải vô cùng đắc ý, thầm nghĩ ánh mắt của mình vẫn không tồi.
"Được rồi, hai người các này đừng nói chuyện vội, chúng ta ngồi xuống đã." Âu Văn Hải cười nói với Lưu Bân và Lục Duệ, quay đầu nói với thư ký Lý Văn Kính: "An bài một chút, đổi phòng khác."
Lý Văn Kính gật đầu, xoay người đi ra ngoài an bài.
Một lát sau, mọi người vào phòng mới, có điều lần này, Âu Văn Hải ngồi trên vị trí thủ tịch, hơn nữa giọng nói của mọi người cũng không còn to như vừa rồi, dù sao người đứng đầu thị chính phủ cũng ở đây, còn cả Lưu Bân uy phong mười phần chưa rõ lai lịch, trong lòng mọi người khó tránh khỏi không yên.
Nhẹ giọng nhẹ giọng cười, bình tĩnh nói: "Thị trưởng Âu, tôi không cần giới thiệu thì mọi người cũng đều biết rồi, là lãnh đạo cũ của tôi, tôi trước kia đã làm thư ký một thời gian cho thị trưởng Âu."
Âu Văn Hải gật đầu, cười nói với Lục Duệ: "Mấy vị đồng chí này là?"
Lục Duệ đứng lên, giới thiệu đám người Lao Mô với Âu Văn Hải, mỉm cười mỉm cười bắt tay mỗi người, điều này khiến cho đám người Lao Mô trong lòng dị thường kích động, ánh mắt nhìn Lục Duệ cũng khác đi.
Xong Giới thiệu xong, Lục Duệ cười ha ha, chỉ vào Lưu Bân cười nói: "Đây là đồng học cũ của tôi ở trường đảng tỉnh ủy tỉnh G, cũng là lãnh đạo thành phố Tất Phương, đồng chí Lưu Bân, đương nhiệm chủ nhiệm phòng giám sát số 6 Trung kỉ ủy. Lần này đặc biệt tới đây thăm tôi."
Tất cả mọi người, Bao gồm cả Vương Khải Tân và Tả Mai vừa rồi vẫn rất bình tĩnh đều hít một hơi lạnh.
Trung kỉ ủy đối với những cán bộ này mà nói thì giống như khâm sai đại thần cầm trong tay thượng phương bảo kiếm, đừng nói là một chủ nhiệm, cho dù là một khoa viên nho nhỏ tới địa phươngthì lãnh đạo địa phương cũng phải đối đãi dè dặt, để tránh xảy ra chuyện gì.
Nhìn Lưu Bân vẻ mặt tươi cười, sự Lục Duệ trong lòng mọi người đối với Lục Duệ lại sâu thêm mấy phần, nhìn biểu hiện vừa rồi của hai người, chắc là giao tình sâu đậm, có sự ủng hộ như vậy, chẳng trách huyện trưởng Lục không ngại khiêu khích bí thư Lý.
Lưu Bân mỉm cười chào hỏi mọi người, cười nói Lục Duệ: "Thằng nhóc cậu đừng làm trò nữa, tôi đến là để tra án, thuận tiện qua thăm cậu."
"Tra án?" Lục Duệ sửng sốt, có chút nghi hoặc nhìn thoáng qua Lưu Bân, lại không nói gì,.
Trung kỉ ủy tra án sao lại tới thành phố Mộc Dương? Đến cán bộ cấp bậc như Lưu Bân, trừ phi là vụ án cán bộ cấp tỉnh bộ mới có thể xuất động chủ nhiệm phòng giám sát như hắn, cán bộ cấp thính bình thường mà nói thì Ủy ban kiểm tra các tỉnh hoàn toàn có thể tự điều tra.
Có điều Lục Duệ cũng biết rõ, loại chuyện này mình không hỏi là tốt nhất, dù sao Lưu Bân bọn họ phá án là có kỷ luật.
Cười khẽ: "Đừng mạnh miệng, anh Trương gần đây thế nào?"
Lưu Bân cười nói: "Có thể có thể thế nào nữa? Thế cục Tỉnh G cậu cũng không phải không biết, loạn thất bát tao, hắn cũng vừa đứng vững ở thành phố Tất Phương thôi."
Lục Duệ gật đầu, một câu vừa đứng vững của Lưu Bân, hết hết sự khó khăn của Trương Thiên Hào Trương Thiên Hào thành phố Tất Phương, dù sao hắn vừa tới thành phố Tất Phương không bao lâu, vị trí thị trưởng mới ngồi vững thì bị đẩy lên ngai vàng bí thư thị ủy, tất cả đều rất vội vàng, rất nhiều quan hệ thậm chí còn chưa kịp thông thuận, chỉ có thể dựa vào các loại thủ đoạn và quyền mưu, có thể trong không đến một năm đã đứng vững, sự cố gắng của Trương Thiên Hào là thế nào thì có thể tưởng tượng ra.
Mấy người đàm tiếu một phen, bởi vì có Âu Văn Hải và Lưu Bân, mọi người ngược lại là có chút câu thúc, cho tới lúc Âu Văn Hải và Lưu Bân đi, không khí mới dịu lại.
Cơm nước xong xuôi, mọi người tự tản đi, dù sao có người về nhà, có người có việc phải làm, Lao Mô thu xếp đánh bài, cười ha ha, Lục Duệ cười ha ha, nói: "Liền không phụng bồi được, gần đây nhiều việc quá, phải nghỉ ngơi một chút."
Mọi người hiểu rõ, Lục Duệ là có việc phải làm, dù sao thân là huyện trưởng, việc cần phải suy nghĩ rất nhiều.
Như vậy, mọi người vây quanh Lục Duệ đi ra ngoài.
"Điền Quốc Cường?"
Đoàn người vừa tới cửa Tụ Phong Viên thì một nhóm người từ phía trước đi tới, nữ nhân mặc quần áo công sở đi giữa nhìn thấy Điền Quốc Cường đi bên cạnh Lục Duệ thì phát ra tiếng hô kinh ngạc, lập tức hấp dẫn ánh mắt của đám người Lục Duệ.
Có chút nhìn thoáng qua nhìn thoáng qua nữ nhân đó, Điền Quốc Cường nói khẽ với Lục Duệ: "Lãnh đạo, là đồng học đại học của tôi."
Lục Duệ vỗ vai hắn, cười cười không nói gì.
Cười khổ, Điền Quốc Cường đi lên: "Đã lâu rồi không gặp, Hàn Mai Mai."
Lục Duệ phì một tiếng, hắn vừa nghe thấy cá tên này thì nhớ lại câu nói đùa khá thịnh trước khi trùng sinh. Đành chịu thôi, sách giáo khoa tiếng Anh Hoa Hạ rất được yêu thích, năm nào cũng là cái câu đó "Xin chào, tôi tên Lý Lôi, bạn thêm gì." Còn đối phương thì trả lời: "Tôi tên là Hàn Mai Mai."
Tựa hồ nghe thấy tiếng cười của Lục Duệ, Hàn Mai Mai kinh ngạc nhìn thoáng qua Lục Duệ, nhưng không nói gì, cười cười ha ha nói với Điền Quốc Cường: "Đúng vậy, sau khi tốt nghiệp thì không gặp cậu, gần đây thế nào? Cùng Ngưu Lỵ Lỵ vẫn ổn chứ?"
Lục Duệ sửng sốt, nghe ý tứ của cô gái này, cô ta chắc là rất thân với Điền Quốc Cường, ít nhất cũng biết chuyện khi học đại học với hắn, tuổi của cô gái này đại khải hai mươi bảy.
Người khác không biết, mọi người đang ngồi lại có vài người không biết tao ngộ của Điền Quốc Cường ở huyện Cẩm Phú, đối với người bạn gái bội bạc của hắn, rất nhiều người trong lòng đều có chút khinh bỉ, có điều lúc này nhìn thấy xấu hổ có chút xấu hổ của Điền Quốc Cường, Vương Khải Tân tuổi khá lớn thản nhiên nói: "Tôi mệt rồi, chúng ta hay là đi thôi, vợ tôi không cho ngủ ở bên ngoài."
Lục Duệ cười: "Đúng vậy, cục trưởng Lao, anh nếu không phải đi đâu thì theo tôi nhé."
Lao Động gật đầu, lập tức cùng Lục Duệ đi tới phía trước, Tả Mai tự giác bảo trì khoảng cách nhất định với hai người.
Về phần người khác, trừ Chiêm Quyền vẫn đi theo Lục Duệ ra, người khác đương nhiên đều tự rời đi, ai cũng biết, Lục Duệ tìm Lao Động khẳng định là vì chuyện cục tài chính.
"Huyện trưởng, ngài đừng do dự." Lao Động đi cùng với Lục Duệ, thấy hắn rất lâu không nói gì thì không nhịn được mở miệng.
Lục Duệ cười: "Sao, anh cho rằng tôi đang suy nghĩ việc để anh tới cục tài chính à?"
Lao Động sửng sốt, hắn không nghĩ ra Lục Duệ không phải đang lo lắng chuyện này thì là lo lắng chuyện gì?
Khẽ lắc đầu, Lục Duệ thở dài, chậm rãi nói: "Anh yên tâm, chuyện cục tài chính trong lòng tôi đã có chủ ý, bí thư đảng uỷ xã Trúc Mãn Trịnh Hoa có thể tạm thời tới cục tài chính, anh vẫn cứ ở Cẩm Phú Cẩm Phú đi, học tập bí thư Tân Khải nhiều hơn, trấn Cẩm Phú về sau vẫn phải dựa vào anh."
Nói xong, hắn xoay người cười nói với Tả Mai và Chiêm Quyền: "Chúng ta lên xe nói tiếp."
Mấy người lên xe, ngồi trong xe, Đường Kiến Hoa rất tỉnh táo đứng ở bên ngoài, quan sát tình huống chung quanh ấy người.
" Lão Chiêm, trên tay anh có người tin tưởng được không, cần thông minh một chút." Lục Duệ nhìn Chiêm Quyền, đi thẳng vào vấn đề.
Chiêm Quyền hơi sửng sốt, lập tức mừng rỡ, Lục Duệ hỏi mình người, nói rõ đã coi mình là tâm phúc, đây là một loại biểu hiện của tín nhiệm, hơn nữa nhân tuyển mình đề cử không nghi ngờ gì nữa sẽ trở thành tân quý trong huyện, mà địa vị của mình tất nhiên cũng sẽ tăng cao.
" Nhân tuyển thì cũng có mấy người, có điều ngài cũng biết đấy, cấp bậc quá chủ nhiệm không dùng được." Chiêm Quyền có chút khó xử, quả thực, hắn chỉ là chủ nhiệm văn phòng chính phủ, người trong tay đại đa số là phó phòng hoặc là trưởng phòng, cấp phó khoa không có mấy.
Lục Duệ gật đầu: "Không sao, tôi hiện tại cần một người tới xã Trúc Mãn tọa trấn, Trịnh Hoa ở đó kinh doanh sáu năm, cho dù tôi phái lợn tới thì cũng không sao? Anh chọn một người cho tôi là được."
Chiêm Quyền cân nhắc một chút: "Nếu là gìn giữ cái có sẵn, Chu Quảng Tân của văn phòng chính phủ có thể được, hắn làm việc cẩn trọng, tính tình cũng ổn trọng, chỉ là quá cứng nhắc, câu nệ mệnh lệnh của thượng cấp."
"Chu Quảng Tân..." Lục Duệ hơi trầm ngâm, gật đầu nói: "Ừm, lát nữa anh tìm hắn nói chuyện."