Quyền Khinh Nhất Thế


"Xin lỗi." Uông Tuyết Đình gian nan nói ra ba chữ đó.
Lâm Nhược Lam ra sức lắc đầu, cô ta biết những lời này có ý gì, nhưng cô ta hiện tại thật sự không trách Uông Tuyết Đình.
Cố gắng giơ cánh tay lên, chỉ về cách đó không xa, môi Uông Tuyết Đình mấp máy: "Vòng tay... Vòng tay..."
Lâm Nhược Lam sửng sốt, thuận theo ánh mắt của cô ta nhìn thấy một chiếc vòng tay giờ đã vỡ thành hai nửa nằm cách đó không xa. Khi cô ta cầm cái vòng vỡ đặt lên tay Uông Tuyết Đình, trên mặt Uông Tuyết Đình cuối cùng cũng lộ ra nụ cười vui vẻ, cố sức há miếng, định nói gì đó, Lâm Nhược Lam cúi đầu xuống, vừa khóc vừa nói: "Đình Đình, em cố lên, cố lên."
Uông Tuyết Đình cố gắng nặn ra một nụ cười, dùng hết khí lực nói: "Nói với anh ấy là em... trước giờ... đều... không hối hận..."
Nụ cười cứng lại, Uông Tuyết Đình chậm rãi nhắm mắt, trong tay cô ta vẫn nắm chắt chiếc vòng Lục Duệ đã tặng.
"Chú, chú ăn mặc già đanh, nói chuyện cũng lão khí hoành thu, không phải là chú thì là gì?"
"Em không phải trẻ con, đừng có lúc nào cũng xoa đầu em."
"Cả đời này chỉ cần anh không vứt bỏ em thì em sẽ luôn đi theo anh."
"Em không hối hận, trừ phi anh hối hận trước!"
Chuyện thống khổ nhất Trong cuộc sống không phải anh có ký ức khó có thể quên, mà là dựa vào phần ký ức này mà nhớ lại quá trình trước đây, bởi vì sau khi anh chìm vào trong sự ngọt ngào bất đắc dĩ của hồi ức, lại phải đối mặt với kết quả đã mất.

Ngoài cửa phòng cấp cứu bệnh viện nhân dân Huyện Cẩm Phú, Lục Duệ đầu quấn băng, dưới sự nâng đỡ của Lâm Nhược Lam tựa vào trên vách tường, hắn bị thương không nặng, bởi vì tất cả va chạm đều được Uông Tuyết Đình đỡ, băng bó qua lao một chút, Lục Duệ lảo đảo tới trước phòng cấp cứu.
Lâm Nhược Lam một mực im lặng không nói gì, chỉ lặng lẽ đỡ Lục Duệ.
"Có thuốc không?" Lục Duệ bỗng nhiên mở miệng.
Lâm Nhược Lam luống cuống tay chân, từ trong túi lấy ra một bao thuốc đưa cho Lục Duệ, bao thuốc này vốn là ở trong quần áo của Lục Duệ.
Lặng lẽ châm một điếu thuốc, Lục Duệ cứ vậy tựa vào tường, liên tục nhả những vòng khói, bởi vì cô ta từng nói, bộ dạng nhả khói thuốc của mình rất đẹp.
Hai cảnh sát giao thông đi tới, không hề chú ý tới Lục Duệ đang ngồi dưới đất, cà lơ phất phơ nói với Lâm Nhược Lam: "Là anh chị báo cảnh sát à?"
Lâm Nhược Lam còn chưa lên tiếng thì giọng nói trầm thấp của Lục Duệ vang lên: "bảo Trình Đức Trụ tới gặp tôi."
Hai người đó sửng sốt, lúc này mới nhìn thấy Lục Duệ đầu quấn băng, lập tức lắp bắp nói: "Bí thư Lục..."
Mặt không chút thay đổi, Lục Duệ lập lại một lần nữa: "bảo Trình Đức Trụ tới gặp tôi."
Hai cảnh sát sợ tới choáng váng, nhân vật số một huyện ủy đầu quấn băng gạc ngồi dưới đất, chẳng lẽ trời sắp sập à? Một người ở lại, một người khác lao ra ngoài, thông tri cho cục trưởng huyện cục tân nhiệm Trình Đức Trụ.
Lục Duệ cứ vậy ngồi tựa vào tường, mặt đầy máu, ngực vẫn dính vết máu Uông Tuyết Đình lưu lại, giống như một pho tượng, mất hết tinh thần.

Lâm Nhược Lam rốt cuộc không kìm được nước mắt, cúi đầu khóc nức nở.
Người ở hành lang Bệnh viện không nhiều lắm, nhưng mỗi người đi qua đây, bất giác đi nhẹ lại, sợ mình chọc giận vị Quý nhân không rõ thân phận này. Phải biết rằng, khi Lâm Nhược Lam xông vào bệnh viện, miệng hét to: "Phải cứu sống hai người bọn họ, nếu không tôi sẽ phá bệnh viện này!"
Lục Duệ không hề mất hết lý trí, tim hắn lúc này tuy rằng đã đau tới không thở nổi, nhưng trong đầu vẫn phân tích rất nhanh, Uông Tuyết Đình nếu đẩy kịp Lâm Nhược Lam rồi ôm mình, từ đó cho thấy đối phương khẳng định không phải nhằm vào cô ta, mà lái xe đó không hề dừng lại bỏ chạy ngay, rõ ràng cũng không phải là tai nạn giao thông bất ngờ. Xem ra, là có người muốn đẩy mình vào chỗ chết.
Một trận tiếng bước chân truyền đến, Hoàng Bác Văn và Đường Tiếu dẫn một đám người chạy tới, nhìn thấy bộ dạng của Lục Duệ, Hoàng Bác Văn ngồi xổm trước mặt hắn, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, oán hận nói: "Vẫn hút Hồng Thiêu à? Nói cho cậu hay, có huynh đệ ở đây, cho dù là lật tung cả tỉnh H thì tôi cũng sẽ tiếp cậu chơi một hồi!"
Lục Duệ bình tĩnh nói: "Tra Giúp tôi, hắc bạch lưỡng đạo tra cả cho tôi, rốt cuộc là ai làm, tôi cần chứng cớ." Giọng nói của Lục Duệ không, thậm chí còn mang theo một tia bình tĩnh, nhưng Hoàng Bác Văn là từ trong ngữ khí của hắn nghe ra một hơi lạnh, hắn biết Lục Duệ lần này phẫn nộ thật rồi.
Chậm rãi đứng lên, Hoàng Bác Văn nói: "Yên tâm đi, lão tử bỏ năm trăm vạn ám hoa, lên trời xuống đất cũng giúp cậu tra ra."
Lâm Nhược Lam đi tới, đứng bên cạnh Hoàng Bác Văn, thản nhiên nói: "Tôi bỏ một trăm triệu, ai có thể tìm ra được kẻ đó thì tôi ột trăm triệu!"
Đồng tử Hoàng Bác Văn co rút lại, hắn biết, hiện tại Lục Duệ và Lâm Nhược Lam giống như con nhím xù gai, hai người đã sắp mất lý trí, vỗ vỗ vai Lục Duệ, Hoàng Bác Văn nói khẽ: "Tôi và Đường Tiếu đi giải quyết, cậu bảo trọng."
Lục Duệ không nói gì, chỉ chậm rãi lấy ra vòng tay đã vỡ thành hai nửa mà Lâm Nhược Lam đưa ình, nhẹ nhàng vuốt ve, giống như đang vuốt ve người yêu, dùng giọng nói vô hồn nói: "Nhược Lam, là anh hại cô ấy, đúng không? Nếu không phải vì anh thì cô ấy sao lại bị vậy? Nếu không ở đây thì sao lại xảy ra chuyện?"
Lâm Nhược Lam sắc mặt tái nhợt, một chút huyết sắc cũng không còn, cô ta không nén được nước mắt, nhào vào lòng Lục Duệ gào khóc. Chuyện hôm nay đã vượt quá sức chịu đựng của cô ta, mắt thấy Lục Duệ thiếu chút nữa thì chết, mình cũng thiếu chút thì mất mạng, mà Uông Tuyết Đình lại vì cứu mình và Lục Duệ mà nằm trong phòng cấp cứu, tất cả những điều này khiến Lâm Nhược Lam phải chịu áp lực cực lớn, lúc này, đối mặt với Lục Duệ, cô ta cuối cùng cũng hoàn toàn sụp đổ.
"Nhược Lam, là anh hại bọn em, đúng không? Nếu như không có anh, bọn em sẽ không phải đau khổ như vậy." Lục Duệ vẫn nói những lời vô nghĩa.

Lâm Nhược Lam vừa khóc nức nở vừa lấy ra điện thoại nói với Lục Duệ: "Sai không phải ở anh, Đình Đình hay là em, trước giờ đều chưa từng hối hận."
Bấm số điện thoại của Tào Tuấn Minh, Lâm Nhược Lam kêu thảm: "Anh, em thiếu chút nữa th đi gặp mẹ rồi."
Mười phút sau, trong hai trạch được canh phòng sâm nghiêm, đồng thời truyền đến một tiếng xoảng. Hai lão nhân cộng lại gần hai trăm tuổi cơ hồ cùng lúc nhận được tin tức, mà bọn họ cũng làm ra động tác như nhau.
Trong đại trạch của Lâm gia, Lâm lão gia tử chỉ vào mũi Lâm Phụng Thiên chửi ầm lên: "Tôi mặc kệ trong lòng anh có vướng mắc gì, nhưng cháu gái tôi thiếu chút nữa thì đi gặp Diên Vương, chuyện này tôi cần một câu trả lời."
Lâm Phụng Thiên sắc mặt bình tĩnh, im lặng không nói gì.
Lâm lão hừ lạnh một tiếng, nhìn đứa con trai cả của mình.
Lâm Phụng Thiên chậm rãi nói: "Cha, cứ để con ra mặt đi, sức khỏe của cha không tốt."
Nhìn con trai, Lâm lão nói: "Anh đi đi, mau chóng giải quyết chuyện này. Anh nói rõ với hắn, chuyện này hắn không xử lý thì lão nhân tôi sẽ tự mình xử lý."
Nhìn con trai sắc mặt bình tĩnh xoay người rời khỏi: "Lâm lão chậm rãi cầm điện thoại, bấm số: "Lão Chu, nên hoạt động một chút rồi, bằng không có một số người thật sự cho rằng chúng ta ăn chay?"
Chu lão gia tử nói: "Tôi đã bắn tiếng với đồng chí Trị Quốc rồi, chỉ là ông lần này phải nói rõ với Nhược Lam."
Lâm lão bất đắc dĩ thở dài: "Chỉ sợ lần này chúng ta không ngăn được."
"Bọn họ biết rồi à?" Chu lão kinh ngạc hỏi.
"Ừ, Nhược Lam trước tiên gọi điện thoại cho thằng bé họ Tào, ông bảo họ có thể không biết ư?" Lâm lão gia tử có chút bất đắc dĩ nói: "Năm đó thái gia gia của Nhược Lam cứu bao nhiêu người thì ông cũng không phải không biết, bên trong toàn bộ quân đội, nếu như nói ai vượt qua được tồn tại phe phái thì lão nhân gia tuyệt đối được tính là một, đáng tiếc ông ấy ra đi quá sớm, nhân tình này mọi người không trả được, hiện tại biết Mộc gia còn có huyết mạch, ông nói những người đó sẽ có phản ứng gì? Nha đầu của Thượng Quan gia chắc hiện tại đã dẫn người tới tỉnh H rồi."

Khi Lục Duệ nhận được điện thoại của Thượng Quan Thâm Tuyết, Thượng Quan Thâm Tuyết chỉ nói một câu: "Đừng gấp, chị tôi dẫn đủ người rồi, cho dù muốn giết người thì cậu cũng phải chờ chúng tôi giết cùng."
Ngữ khí rất bình tĩnh, Lục Duệ thản nhiên nói: "Chị, chị yên tâm đi, tôi vẫn chưa điên, sẽ không xông vào tỉnh thành giết người đâu."
Khi Nhận được thông tri của huyện Cẩm Phú, Đặng Tiền Tiến đang luyện chữ trong thư phòng, nghe thấy tin tức này, hắn đánh rơi bút lông, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói: "Trong những năm này, không ngờ còn có người dại như vậy, anh cho rằng người trên toàn thế giới đều là ngu ngốc à?"
Khi Âu Văn Hải nhận được tin tức này, người cứng đờ, sau mấy phút mới cúi đầu nói: "Tự chui đầu vào rọ."
Tin tức của tin tức cũng rất nhanh, Đường Ba sau khi nghe con trai gọi điện thoại thì ngồi trong thư phòng một lúc lâu không nói gì, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Không biết dạy con!"
Hàn Định Bang khi nhận được điện thoại, đang chơi cờ với Trần Dương, điện thoại là Âu Văn Hải gọi tới, sau khi nghe xong điện thoại, Hàn Định Bang luôn nho nhã lần đầu tiên lật đổ bàn, chửi ầm lên: "Nông Long Hải, anh đúng là một con lợn."
Trần Dương trong nháy mắt hóa đá, bí thư tỉnh ủy ở trước mặt mình chửi tỉnh trưởng, đúng là thiên cổ kỳ văn!
Phất tay, Hàn Định Bang lạnh lùng nói: "Anh ra ngoài đi, tôi muốn ở một mình."
Khó khăn lắm mới đợi được tình tự bình tĩnh trở lại lại, Hàn Định Bang vv không yên lòng, Lục Duệ là một cán bộ trẻ tuổi được mình rất coi trọng, hơn nữa chuyện lại liên quan tới cả Lâm Nhược Lam, Hàn Định Bang rất rõ ràng, chuyện lần này rất có thể sẽ làm tỉnh H phát sinh biến hóa trọng đại.
Cầm điện thoại, Hàn Định Bang bấm số của Lục Duệ.
" Lục Duệ à, tôi là Hàn Định Bang đây."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận