" Anh Trần, biết tương tướng hòa không?" Lục Duệ đột nhiên hỏi.
Trần Dương hơi sửng sốt, lập tức lâm vào trầm tư.
Cố sự tương tướng hòa lưu truyền ở Hoa Hạ mấy ngàn năm, người có chút tri thức đều biết cố sự này.
Lận Tương Như của Triệu quốc thời Chiến quốc phụng mệnh đi sứ Tần quốc, không nhục sứ mệnh, Châu về Hợp Phố, cho nên được phong làm đại phu; Lại cùng Triệu vương đi dự Thằng Trì hội mà Tần vương mở. giúp Triệu Vương tránh được sự vũ nhục của Tần vương. Triệu vương để khen ngợi công lao của Lận Tương Như, phong Lận Tương Như làm thượng khanh. Lão tướng Liêm Pha cho rằng mình bách chiến bách thắng, công vô bất khắc (đánh đâu thắng đó), Lận Tương Như chỉ chẳng qua là một thư sinh văn nhược, chỉ có công phu võ mồm mà lại làm quan lớn hơn hắn, đối với điều này trong lòng rất không phục, mà hết lần này tới lần khác nói với người ta: "Về sau để ta gặp hắn, nhất định sẽ làm nhục hắn." Lận Tương Như sau khi biết việc này, lấy đại sự quốc gia làm trọng, xin nghỉ bệnh không lên triều, tận lực tránh mặt Liêm Pha. Về sau Liêm Pha biết được hành động này của Lận Tương Như là lấy đại sự quốc gia làm trọng, chịu đòn nhận tội với Lận Tương Như. Về sau hai người hợp hảo bắt đầu tận tâm phụ tá Triệu vương thống trị quốc gia.
Trần Dương tất nhiên cũng hiểu rõ đạo lý này, nhưng Lục Duệ hiện tại lại nhắc tới chuyện tương tướng hòa với mình làm gì? Chẳng lẽ phương diện này ẩn chứa đạo lý khác sao?
Nhìn Lục Duệ, Trần Dương nói: "Huynh đệ, ý của anh là?"
Lục Duệ mỉm cười nói: "Anh Trần, tôi chỉ là cảm thấy cố sự này rất thú vị, anh không cảm thấy thật ra cũng không nhất định cứ phải hai người mới có thể tương tướng hòa ư?"
Trần Dương ngẩn ra, liền nghe Lục Duệ tiếp tục nói: "Ví dụ như rất nhiều cán bộ hiện tại của chúng ta, thật ra không phải chính là thể kết hợp của Liêm Pha và Lận Tương Như ư? Phải biết rằng, cán bộ chúng ta cũng là người, cũng có một mặt xung động của mình, cái này cũng giống như Liêm Pha vậy, có loại bốc đồng này, có thể ở trên chiến trường đấu tranh anh dũng, đặt ở trong công tác, đây là những nhân tài có thể làm nên sự nghiệp. Tương tự, gây dựng sự nghiệp thì dễ dàng nhưng giữ vững sự nghiệp thì khó, giữ vững sự nghiệp không chỉ là dựa vào sự bốc đồng một đi không về, mà cần nhiều sự ổn định hơn. Hiện tại cho thấy, giữ vững sự nghiệp chính là ổn định, gây dựng sự nghiệp chính là phát triển, đạo lý này anh chắc là hiểu hơn tôi. Như thể nào để giải quyết vấn đề ổn định và phát triển, sẽ là điều mà rất nhiều lãnh đạo của chúng ta phải đối mặt."
Hai người đang nói chuyện thì liền nghe thấy phía sau có người nói tiếp: "Vậy cậu nói xem, làm thể nào để giải quyết vấn đề ổn định và phát triển?"
Lục Duệ cả kinh, vội vàng đứng lên nhìn, lại phát hiện Hàn Định Bang tươi cười đứng sau lưng mình.
"Bí thư Hàn, ngài. . ." Trần Dương có chút nghi hoặc hỏi, hắn cho rằng Hàn Định Bang và Dương Quân phải nói chuyện một lát nữa.
Hàn Định Bang cười, khoát tay nói: "Không sao, đồng chí Dương Quân muốn an bài công tác ngày mai, tôi bảo anh ta về trước. Vừa hay nghe thấy cuộc nói chuyện của hai cậu, tiểu Lục, cậu nói tiếp đi, nên giải quyết vấn đề phát triển và ổn định như thế nào?"
Lục Duệ hiện tại cũng có khổ tự biết, vốn muốn mượn miệng Trần Dương nói ra suy nghĩ, hiện tại lại phải tự nói, có điều nhìn bộ dạng của Hàn Định Bang, chắc là đã minh bạch một chút ý tứ của mình, nghĩ một lát, hắn nói tiếp: "Muốn tôi nói, giống như những người làm lãnh đạo như chúng ta vậy, ở trong lòng sẽ có một cán cân, hai bên của cán cân này một bên là ổn định, một bên là phát triển. Có câu, văn võ chi đạo, một xòe một nắm. Trong hiện tại hiện tại của chúng ta cũng vậy. Ổn định và phát triển, ổn định tất nhiên là yếu vụ, chỉ có dưới tiền đề ổn định mới có thể cầu phát triển. Ví dụ như phát triển địa phương địa phương, mọi người luôn cường điệu cái gọi là thực lực mềm, cái gì gọi là thực lực mềm? Cái cần nói không chỉ là xây dựng hoàn cảnh kinh tế hoàn cảnh chính trị, chỉ sợ còn bao gồm cả năng lực của bản thân cán bộ lãnh đạo chúng ta. Xây dựng văn minh Vật chất và xây dựng văn minh tinh thần hai tay cùng nắm, hai tay cũng phải cứng. Tôi thấy trong công tác, chúng tôi cũng có thể phải học được hai tay vừa đấm vừa xoa, cả nhu cả cương."
Hàn Định Bang là ai? Có thể đi tới bước này thì làm sao có thể phản ứng chậm được, lời nói của Lục Duệ tuy rằng nói không minh bạch lắm, nhưng y lại dần dần hiểu ra.
"Những lời này, anh là làm sao mà biết được?" Hàn Định Bang nheo mắt lại, nhìn về phía Lục Duệ, y không tin Lục Duệ có bản sự có thể nói ra những lời như vậy, những lời này không có mấy chục năm lăn lộn trong quan trường thì không thể nói ra được.
Lục Duệ cười khổ, không thể nói với Hàn Định Bang rằng mình là từ trong một tiểu thuyết quan trường rất nổi danh về sau đọc được, có điều may mà hắn phản ứng cũng nhanh, cười ha ha sờ sờ đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Tôi khi ở tỉnh G không phải làm ra chuyệ quan hệ đồng sự không quá hòa thuận ư, Lam lão gia tử lúc trước tới tỉnh G đã giáo huấn tôi một chút."
Hàn Định Bang gật đầu, chuyện của Lục Duệ ở tỉnh G y biết, quả thực gây ra không ít học, quan trọng hơn là, chuyện Lục Duệ đã gặp mặt Lam lão, Hàn Định Bang cũng là người biết chuyện, những lời nói vừa rồi, nếu như là lão nhân gia chìm nổi nhiều năm trong quan trường khuyên giải Lục Duệ cũng là rất bình thường.
Những lời này đã dẫn dắt Hàn Định Bang rất nhiều, mình thân là bí thư tỉnh ủy lại không thể nắm toàn cục trong tay, không phải nói năng lực của mình không ra gì, mà là vì bị thủ đoạn làm việc của Giang Vĩnh Lực khiến cho chân tay luống cuống, cái này giống như tú tài gặp binh vậy, có đạo lý cũng không thể nói rõ, sau khi đối phương càn quấy một trận, mục đích của hắn cũng đạt được, còn mình thì lâm vào bị động. Đúng như Lục Duệ nói, người ta chơi cứng với anh, anh cứ một mực thối lui, lui đến khi lợi ích của mình bị xâm hại. Trong lòng nếu như đã minh bạch nguyên do của sự việc, Hàn Định Bang tất nhiên biết sau này nên làm như thế nào, người như y, có đôi khi có đôi khi chính là bị lá che mắt mà thôi, nếu nhắc nhở y, tự y có thể tìm được phương pháp giải quyết vấn đề.
Rời khỏi tầm mắt của Hàn Định Bang, Lục Duệ thở phào một cái, từ phản ứng vừa rồi của Hàn Định Bang cho thấy, y không hề tức giận. Mình lần này thực sự có chút liều lĩnh.
Có điều như vậy cũng tốt, dù sao có thể lưu lại ấn tượng sâu đậm trong lòng thủ trưởng số một trong tương lai, đối với sự phát triển lâu dài của mình mà nói thì vẫn là có lợi.
Nghĩ đến đây, Lục Duệ vội vàng trở lại phòng mình, bắt đầu gọi điện thoại cho đám người Thạch Quang, Hàn Định Bang nói nói, ngày mai muốn nghe phòng đốc tra tỉnh ủy báo cáo về tình huống điều nghiên Phú khu, mình phải bảo đám người Thạch Quang chỉnh lý lại tài liệu.
"Chủ nhiệm, ngài có chuyện gì?" Thạch Quang tiếp điện thoại liền mở miệng hỏi.
Lục Duệ cười ha ha: "Các đồng chí đều đã về rồi chứ?"
Thạch Quang gật đầu nói: "Đúng vậy, lão Trần và lão Chu đều đã về rồi, bọn họ mang về không ít tài liệu mắt thấy tai nghe."
Lục Duệ cao hứng nói: "Tốt lắm, bảo mọi người nghỉ ngơi, chỉnh lý lại tài liệu trong tay, ngày mai bí thư Hàn muốn tới Phú khu thị sát, tổ đôn đốc tỉnh ủy chúng ta phải báo cáo."
Giọng nói của Thạch Quang xuất hiện một trận kích động: "Chủ nhiệm, ý của ngài là bí thư Hàn muốn nghe chúng ta báo cáo ư?"
Lục Duệ nói: "Đúng vậy, cho nên cậu bảo lão Trần tập hợp tài liệu."
Thạch Quang vội vàng đáp ứng, trong lòng kích động kích động không thôi, mặc dù ở văn phòng trụ sở tỉnh ủy, nhưng dù sao cũng là bí thư tỉnh ủy, có thể công tác báo cáo với ông ta, đó chính là chuyện rất có mặt mũi.
Sáng sớm Ngày hôm sau, Dương Quân dẫn các lãnh đạo thị chính phủ thị ủy Tề thành chờ ở đại sảnh khách sạn từ sớm, Lục Duệ Phiền Đào nhìn thấy Lục Duệ, khẽ gật đầu, Lục Duệ biết, hắn chắc là đang nói với mình Dương Quân đã giải quyết chuyện của Đường Chí Quốc. Có điều Lục Duệ không định vạch trần, căn cứ vào một bộ phận nội dung Thạch Quang báo cáo với mình cho thấy, chuyện của Đường Chí Quốc không ít, Dương Quân cho dù muốn bảo vệ hắn thì cũng không được.
Chính vào lúc này, Trần Dương đi ra, nói với mọi người: "Bí thư Hàn nói, để bí thư Dương và thị trưởng Phạm lên xe của ông ấy. Các lãnh đạo khác không cần phải đi theo, cứ trở về xử lý công vụ đi."
Phạm Thụ Lâm mừng rỡ, vẻ mặt dị thường hưng phấn, xoay người dặn dò những người khác.
Chủ nhiệm văn phòng thị chính phủ Tề thành đứng sau lưng Phạm Thụ Lâm lập tức đang đi sang một bê, bảo các lãnh đạo khác về trước.
Nhìn thoáng qua Lục Duệ, Trần Dương lại nói: "Đồng chí Lục Duệ, bí thư Hàn bảo anh cùng tới Long Khê."
Tất cả mọi người sửng sốt, ngay cả Dương Quân cũng có chút kinh ngạc nhìn Lục Duệ, không ngờ Hàn Định Bang coi trọng chủ nhiệm phòng đốc tra này như vậy, đi đâu khảo sát cũng phải dẫn hắn theo.
Lục Duệ gật đầu, trong lòng biết Hàn Định Bang chắc là bởi vì muốn dẫn mình tới Phú khu tìm hiểu tình huống mới an bài như vậy.
Chuyện Kế tiếp rất đơn giản, Dương Quân và Phạm Thụ Lâm lên xe của Hàn Định Bang, Lục Duệ và Trần Dương thì ngồi xe đằng sau, đoàn người tới huyện Long Khê thành phố Tề thành.
Ngồi trong xe, Trần Dương vỗ vỗ vai Lục Duệ nói: "Huynh đệ, bí thư Hàn bảo y tôi hỏi cậu, chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
Lục Duệ cười, gật đầu: "Yên tâm đi, bên kia tôi đã an bài rồi, có điều bí thư Hàn chuẩn bị bỏ mặc nhiều người như vậy à?"
Trần Dương cười cười: "Buổi tối Hôm nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở Long Khê, sau đó mấy người chúng ta ngay đêm từ Long Khê tới Phú khu, bí thư Hàn nói, muốn xem Phú khu này thế nào.
Hai người đang nói chuyện thì phát hiện phía sau đội xe có thêm mấy chiếc xe, Lục Duệ lập tức ngẩn ra, sau khi nhìn thấy biển số xe thì không nhịn được lắc đầu: "Chắc là xe của huyện ủy Long Khê."
Trần Dương cũng bất đắc dĩ nói: "Bí thư Hàn không thích nhất là loại chuyện đưa đón này, chắc là hiện tại đang phê bình bí thư Dương và thị trưởng Phạm."
Quả nhiên, khi tới huyện Long Khê rồi, sắc mặt của ba người Hàn Định Bang đều không tốt lắm, nhất là hai người Dương Quân và Phạm Thụ Lâm, mặt trầm như nước.
Hơn nữa vừa xuống xe, Hàn Định Bang đã nói với Trần Dương: "Tiểu Trần, cậu ghi mấy việc."
Trần Dương vội vàng từ trong túi lấy sổ và bút ra, chuẩn bị ghi lại.
Hàn Định Bang nói: "cậu nhớ cho kỹ, cùng nói một chút với thư ký trưởng Hạ, ở toàn tỉnh phát một văn kiện, chi tiết thì bảo văn phòng tỉnh ủy tự mình suy xét, yêu cầu của tôi chỉ có một điểm, nhất định phải bỏ ngay cá lệ xấu nghênh đón này, rõ ràng chính là tác phong quan liêu cũ, còn soạn ra lý do thế này thế kia, loại thó quen này chỉ có thể dùng một câu để hình dung: cực kỳ giả dối! Loại chuyện Tiếp đãi thượng cấp này đều giả dối như vậy, đối đãi với quần chúng phía dưới chẳng phải là tác uy tác phúc, diễu võ dương oai sao?"