Một giọng nói vang lên, một nam nhân trẻ tuổi trong đám người đang ngồi trong ghế lô đứng lên, đại khái khoảng hơn ba mươi tuổi, mũi ưng, trong ánh mắt thỉnh thoảng hiện lên một tia âm hiểm.
"Ngài là" Lưu Thành có chút kinh ngạc nhìn nam nhân trước mặt, tuy rằng không biết thân phận của đối phương, nhưng nhìn ra được, đám người này của thính xây dựng đều coi hắn là người cầm đầu, thậm chí ngay cả thính trưởng Trần của thính xây dựng lúc trước mình cùng cha tới bái kiến cũng còn phải đi theo sau đối phương.
"Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là, các anh hôm nay làm hỏng nhã hứng của tôi, tôi rất không vui." Người trẻ tuổi kia cầm một chén rượu lên, lạnh lùng nhìn về phía Lưu Thành.
Kể ra, Giang Hải hôm nay thật sự rất khó chịu, cùng mấy lão gia hỏa này của thính xây dựng hẹn ở Khải Tát hoàng cung giải trí, đang bàn tới mình muốn nhận thầu một bộ phận công trình th một đám người xông vào, bầu không khí tốt vốn đã được xây dựng lập tức mất sạch, điều này khiến cho trong lòng hắn lập tức liền một cỗ lửa giận.
Mã Na Na trước mặt nam nhân trước mặt, hừ lạnh một tiếng: "Anh muốn bao nhiêu tiền để tôi đền cho anh!"
"Tiền?" Giang Hải lắc lắc chén rượu trong tay mình: "Tôi không thiếu tiền, tiền cũng chỉ là một con số thôi, tôi chỉ để ý tâm tình của mình bị phá hỏng." Nói xong, hắn nhìn về phía Lưu Thành, dùng cằm chỉ vào một lọ Louis 13 trên bàn, nói: "Uống hết đi, tôi coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nếu không, chậc chậc!" Nói xong, hắn nhìn về phía Mã Na Na: "Nữ nhân của anh không tồi, tôi cảm thấy thích."
Tất cả mọi người choáng váng, không ngờ giữa ban ngày ban mặt lại có chuyện như vậy, một đám người vừa định lên tiếng liền nhìn thấy Lưu Thành khẽ cắn môi r trầm giọng nói: "Tôi uống."
Giang Hải ừ một tiếng gật đầu: "Tôi tên là Giang Hải, anh nếu không phục, có thể tìm tôi báo thù!"
"hả?" Lưu Thành đang định bước về phía chai rượu thì lảo đảo, thiếu chút nữa ngã lăn ra đất.
Biết là tên gia hỏa thanh danh đang lên ở tỉnh thành này, hắn lập tức mất đi tâm tư trả thù, chỉ hy vọng mình sau khi uống cạn bình rượu đó thì đối phương sẽ tha ình.
Có điều chuyện lại không tốt đẹp như hắn tưởng tượng.
Bước chân trầm trọng đi tới trước bàn rượu, Lưu Thành không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Mã Na Na và những bạn học của cô ta, cầm chai rượu tây lên, mở nắp, sau đó hít sâu một hơi, ngửa cổ lên uống.
Giang Hải nheo mắt lại, nhìn về phía nam nhân đang uống rượu trước mặt mình, người này cũng biết nhịn lắm.
Uống hết một bình rượu tây khó chịu cỡ nào?
Uống thử biết ngay!
Trong nháy mắt Lưu Thành uống cạn bình rượu đó, cảm thấy toàn bộ thế giới xoay chuyển, có điều hắn vẫn cố chống cự, nặn ra một nụ cười rồi nói với Giang Hải: "Giang thiếu, ngài hài lòng chưa?" Giang Hải nheo mắt lại, nhìn Lưu Thành nói: "Anh biết tôi là ai?"
Lưu Thành cười khổ gật đầu nói: "Tôi sao có thể không biết Giang thiếu, sớm biết rằng ngài ở đây th đánh chết tôi cũng không dám tiến vào quấy rối." Gật đầu, Giang Hải tựa hồ rất hài lòng với câu trả lời của hắn: "Không tồi, không tồi, biết tôi..." Bỗng nhiên hắn cầm bình rượu được Lưu Thành uống cạn lên, nện vào đầu Lưu Thành!
Bốp một tiếng, bình rượu vỡ tan!
Thân thể vốn đã sắp không đứng nổi của Lưu Thành lập tức ngã vật xuống, máu thuận theo trán hắn chảy xuống. Đám người Mã Na Na cùng nhau hét lên, có người kêu: "Giết người! Giết người! Mau cứu mạng!"
Lúc này, một nam nhân trung niên đi đến cạnh Giang Hải nói khẽ: "Giang thiếu.. việc này..."
Khoát tay, Giang Hải thản nhiên nói: "Lão Trần anh không cần phải lo, tôi hôm nay chính là muốn phát tiết một chút." Nói xong, hắn hướng ánh mắt về phía Mã Na Na đang đỡ chồng, nói: "Mọi người ra ngoài, cô gái này tôi thích, chậc chậc, ở trước mặt chồng cô ta chơi cô ta, rất kích thích."
Mã Na Na lập tức ngây ra nhìn Giang Hải, trong tổng cộng mười mấy người trong ghế lô cô ta cũng biết mấy người của thính xây dựng, còn lại đều là người khoảng hai ba mươi tuổi, có nam có nữ, có điều nhìn ra đều là đồng bạn của người thần bí này, chồng ngã vào vũng máu, bên tai vang lên giọng nói của nam nhân ác ma khiến Mã Na Na cảm thấy tuyệt vọng, quay đầu nhìn về phía những đồng học vừa rồi còn thân thiết với mình, cô ta phát hiện có người đã rời khỏi đây, mấy người còn lại cũng đều quay đầu, hoặc là cúi đầu làm bộ như không nhìn thấy.
Cười thảm, Mã Na Na vừa định lên tiếng, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng động lớn.
Một người bộ dạng như quản lí bước vào, cung kính nói với Giang Hải: "Hải thiếu, xảy ra chuyện rồi, ông chủ của chúng tôi gọi điện thoại tới nói tỉnh lý hôm nay hôm nay có hành động."
Giang Hải nhướng mày: "Sao lại thế?"
Quản lí đáp: "Hình như là kiểm tra đột xuất của tỉnh thính, anh xem?"
Nói xong, hắn dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Giang Hải, ý tứ rất rõ ràng là đang nói cục diện này có chút khó xử, anh có phải nên tránh đi không?
Giang Hải trầm ngâm một chút, gật đầu nói: "Vậy được rồi, chúng ta đi."
Hắn vừa dứt lời thì lại có người xông vào: "Không ổn rồi, không phải hành động c tỉnh thính, tỉnh ủy cũng xuất động!"
Tỉnh ủy?
Đúng lúc này, trong hành lang vang lên một trận tiếng bước chân, theo tiếng bước chân có người hô to: "Tất cả mọi người không được nhúc nhích! ngồi xuống, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí!"
Nói xong, một đoàn chiến sĩ võ cảnh mặc áo xa và cảnh sát xông vào tầng tám, bọn họ cứ ba đến năm người một tố xông vào các ghê lô, không chút khách khí chỉ vào người ở bên trong rồi lớn tiếng quát.
Lúc này, mấy võ cảnh nhìn thấy tình trạng trong ghế lô của đám người Giang Hải, một đội trưởng cầm đầu nhướng mày, rút điện thoại ra hô: "Báo cáo, tầng tám có người bị thương, tầng tám có người bị thương!"
Có lẽ là nhìn thấy có cảnh sát tới, trong lòng Mã Na Na không khỏi dâng lên một tia hy vọng, hô lớn về phía cửa: "Cứu mạng! Cứu mạng! Có kẻ muốn giết người!"
Giết người?
Những lời này của cô ta khiến các cảnh sát cả kinh, cảnh sát cầm đầu lập tức hét lớn: "Tất cả mọi người lập tức ngồi xổm xuống ngay!"
Nói xong, họng súng tối sì trong tay đa chỉ về phía người trong phòng.
Giang Hải cười lạnh lùng rồi nói với cảnh sát: "Tôi có thể gọi điện thoại không?"
Cảnh sát đó sửng sốt, lúc này mới nhìn thấy lãnh đạo của thính xây dựng và Giang Hải, kinh ngạc thốt lên: "Thính trưởng Trần?"
Trần Trần có chút xấu hổ gật đầu nói: "Hiểu lầm, đây đều là hiểu lầm!"
"Có hiểu lầm gì vậy? Tôi rất hiếu kỳ đây, thính trưởng Trần." Đang nói thì một người khiến Mã Na Na và tất cả mọi người rất bất ngờ xuất hiện ngoài cửa ghế lô.
Nhìn thấy người tới, tất cả mọi người vừa rồi ăn cơm ở khách sạn đều sửng sốt, có người hét lên, ngay cả Diêu Uyển cũng phát ra một tiếng kêu bất ngờ nho nhỏ.
"Lục Duệ?" Người khác không nói gì, Mã Na Na có chút bất ngờ nhìn Lục Duệ trước mặt, chỉ khiến cô ta nghi hoặc khó hiểu là, Lục Duệ lúc này đã thay tây trang giày da, đeo kính, mấy nam nhân đứng bên cạnh cũng mặc âu phục màu đen, phía sau còn có một đám cảnh sát.
"Đưa người bị thương ra ngoài cứu trị." Lục Duệ qua sát tình hình trong ghế lô, nhìn thấy Lưu Thành đ nằm trong vũng máu thì phất tay nói với người phía sau.
Lập tức có người đi vào, đỡ Lưu Thành vẫn đang hôn mê và chảy máu ra ngoài.
Nhìn thoáng qua bài trí trong phòng, Lục Duệ nhẹ nhàng lắc đầu, thản nhiên nói: "Người không liên quan ra ngoài hết, tập trung ở đại sảnh để phân biệt, ghi lại tính danh và đơn vị công tác." Nói xong, hắn nhìn thoáng qua Giang Hải có ngồi trên mặt đất, bình tĩnh hỏi: "Ai đáng người?"
Một nam nhân đi theo Giang Hải đứng lên nói: "Là tôi."
Mã Na Na hét lên, chỉ vào Giang Hải nói: "Là hắn, là hắn đánh chồng tôi."
Có chút bực mình trừng mắt lườm cô ta một cái, Lục Duệ nhìn Giang Hải nói: "Anh đánh người?"
Giang Hải không ngờ lại cười chậm rãi đứng lên, nhìn Lục Duệ nghiền ngẫm nói: "Anh không biết tôi à?"
Lục Duệ ngây ra một lúc, không ngờ dưới tình huống như vậy còn có người dám khệnh khạng, nghiêng đầu nhìn thoáng qua vị thính trưởng Trần đang im lặng không nói gì kia, Lục Duệ nói: "Thính xây dựng Các anh đang làm việc ở đây à? Một thính trưởng, ba phó thính trưởng, chậc chậc, thính trưởng Luyện, anh cũng khiến tôi mở mang tầm mắt đấy!"
Giang Hải Không ngờ Lục Duệ không thèm nhìn mình vừa định lên tiếng thì Lục Duệ quay đầu lại nhìn hắn, trầm giọng nói: "Tôi mặc kệ anh là ai, lão tử anh là ai! Hôm nay tôi phụng mệnh lệnh của tỉnh ủy tỉnh chính phủ dựa theo văn kiện Trung ương tiến hành đôn đốc hành vi tiêu phí công khoản ngoài cơ quan, anh nếu đã đánh người thì có gì cứ nói với cảnh sát. Còn nữa, nam nhân đừng có đeo nơ, trông ẻo lả lắm."
Nói xong, Lục Duệ huy phất tay, giống như đuổi ruồi bọ: "Dẫn ra ngoài!"
Hai người trẻ tuổi bên cạnh Giang Hải đột nhiên đứng lên định phản kháng, chiến sĩ võ cảnh ở bên cạnh không chút khách khí nện ngay ột báng súng, quát: "Thành thật một chút."
Nhướng mày, Lục Duệ nhìn thoáng qua Giang Hải, không nói gì.
"Có chút thú vị, anh là ai?" Giang Hải không hề phản kháng, khi bị dẫn ra ngoài thì hỏi Lục Duệ.
Lục Duệ bình tĩnh nói: "Phòng đốc tra Tỉnh ủy Lục Duệ, lúc nào cũng chờ."
Tất cả mọi người nhìn mà choáng váng, người vừa rồi còn hung thần ác sát, bị Lục Duệ mắng mấy câu rồi bắt đi, hơn nữa còn không chút khách khí, đám thính trưởng của thính xây dựng vừa rồi còn vênh váo tự đắc hiện tại giống như đám cháu chặt bị Lục Duệ giáo huấn, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Trật tự của Thế giới trong mắt đám người Tiếu Bằng Bằng đã triệt để đảo lộn.
"Ài, Lục Duệ, thế này rốt cuộc là sao?" Tiếu Bằng Bằng nhìn Lục Duệ thốt lên.
Lục Duệ nhướng mày, lại không quan tâm cô ta, mà là quan sát bàn rượu trong ghế lô.
Tiếu Bằng Bằng thấy Lục Duệ không để ý tới mình, lại không nghĩ nhiều như vậy, theo cô ta, Lục Duệ nên là loại tồn tại nghèo túng tới cực điểm sau đó bị các học sinh giễu cợt, nhưng hiện tại lại xuất hiện như cưỡi tường vân bảy màu, thật sự khiến cô ta cảm thấy bất ngờ và bất bình.
" Hỏi anh đó, sao anh không nói gì?" Tiếu Bằng Bằng quát.