Quyền Khinh Nhất Thế


Lục Duệ bỗng nhiên nghĩ ra một ý tưởng, hắn thầm nói với mình, về sau làm bất cứ chuyện gì, cũng phải tự độc lập giải quyết, nhất định phải có thành viên tổ chức của mình, nếu không đến thời khắc mấu chốt, ngay cả một chút sức tự bảo vệ mình cũng không có. Người ở trong quan trường, trăm ngàn lần không thể dựa vào gậy, bởi vì anh căn bản không biết cây gậy đó có đáng tin hay không, có thể vào thời điểm mấu chốt đỡ sét cho anh hay không.
Trong đầu nghĩ như vậy, trên mặt Lục Duệ lại vẫn bất động thanh sắc cười nói với Triệu Quyền: "Chủ nhiệm Triệu, anh thấy như vậy có được không? Công tác của Ban ba đốc tra ở thành phố Mộc Dương cũng gần xong rồi, tôi chuẩn bị tự mình tới, giúp nhân thủ ban ba trước tiên điều tra rõ vấn đề của thành phố Thanh Giang, về phần vụ án thành phố Tân Châu, nếu đã có cơ quan công an tham gia, tôi thấy hay là chờ sau khi điều tra của thị cục Tân Châu có kết quả rồi thì phòng đốc tra tỉnh ủy sẽ tham gia, anh thấy có được không?"
Ánh mắt Triệu Quyền dừng ở trên mặt Lục Duệ, phát hiện khi hắn nói những lời này tựa hồ rất thành khẩn, cũng không có hành động không hài lòng nào, xem ra là thực sự muốn xử lý tốt hai vụ án này, cười thầm trong lòng, Triệu Quyền gật đầu nói: "Ý kiến của anh không tồi, tôi đồng ý, có chỗ nào cần thính lý phối hợp thì anh cứ báo lên."
Lục Duệ thở dài ở trong lòng, xem ra mình tiếp nhận vụ án này là điều mọi người mong muốn, rất nhiều người hy vọng mình sẽ bị cuốn vào trong cơn lốc xoáy này, có điều thực sự sẽ như bọn họ mong muốn ư?
Lại no một chút kiến thức có được khi khảo sát ở Hàn Quốc, Lục Duệ lúc này mới cáo từ Triệu Quyền về văn phòng của mình.
Ngồi trong văn phòng, Lục Duệ lặng lẽ suy nghĩ về thế cục của tỉnh lý, xem ra càng lúc càng phức tạp.
Có thể tưởng tượng được, Hàn Định Bang đây mình ra, không ngoài là để mượn thế, mượn thế ai? Tất nhiên là mượn thế của Lâm gia, chỉ là Lục Duệ không rõ lắm, hiện tại trong tỉnh ủy rốt cuộc đang có cục diện gì, cái này cần hắn từ từ tìm hiểu.
Cầm điện thoại trong tay, Lục Duệ muốn gọi cho Trần Dương, nhưng sau khi ấn mấy số thì dừng lại, Hàn Định Bang nếu như thực sự muốn để mình làm dây dẫn, tất nhiên sẽ có động tác, từ trong động tác tiếp theo có thể nhìn ra được y đối với mình là có thiện ý hay là ác ý. Lục Duệ đã có tính toán như vậy, tất nhiên sẽ không gọi điện thoại cho bên Hàn Định Bang, hắn rất muốn nhìn một chút, Hàn Định Bang trong chuyện này rốt cuộc sẽ làm như thế nào.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lục Duệ quyết định trước tiên tìm hiểu một chút về tình huống thành phố Thanh Giang.

Bấm số điện thoại của Khổng Kính Hoa, Lục Duệ nghiêm túc nói: "Lão Khổng, anh bảo ban hai mang tư liệu vụ án của thành phố Thanh Giang tới cho tôi."
Chỉ chốc lát sau, Khổng Kính Hoa tự mình dưa hồ sơ vụ án hồ Thủy Kính thành phố Thanh Giang bị lấp đất xây biệt thự tới, cú gõ trên cuộc hop đã khiến mọi người biết Lục Duệ hiện tại rất khó chịu, mọi người tất nhiên lòng còn sợ hãi.
"Chủ nhiệm, đây là hồ sơ vụ án Thanh Giang, anh xem đi."
Đặt hồ sơ vụ án lên bàn Lục Duệ, Khổng Kính Hoa cung kính nói.
Lục Duệ ừ một tiếng, gật đầu nói với Khổng Kính Hoa: "Lão Khổng, anh ở phòng đốc tra chúng ta cũng lâu rồi nhỉ?"
Khổng Kính Hoa sửng sốt, vội vàng đáp: "Trí nhớ của Chủ nhiệm tốt thật, tôi ở phòng đốc tra đã tám năm rồi."
Lục Duệ gật đầu: "Tám năm, ha ha, cũng không ngắn, chuyện của phòng đốc tra anh đã là lão nhân, thì phải có bộ dạng của lão nhân, anh cũng biết, tôi rất bận, hơn nữa trẻ tuổi không có kinh nghiệm, rất nhiều chuyện vẫn phải dựa vào anh."
Những lời này khiến Khổng Kính Hoa ngẩn ra, đối với vị thủ trưởng trẻ tuổi này, hắn đã cẩn thận điều tra nghiên cứu một phen, có bối cảnh là khẳng định rồi, lại được lãnh đạo bên trên thưởng thức, so sánh với với loại cán bộ không có môn lộ như mình, Lục Duệ một bước lên mây là chuyện sớm muộn, Khổng Kính Hoa thậm chí đoán, có lẽ trong hai đến ba năm tương lai, Lục Duệ sẽ rời khỏi văn phòng tỉnh ủy, dùng thân phận cấp phó thính ra thành thị nào đó làm phó thị trưởng thường vụ hoặc là phó bí thư thị ủy, đây đều là việc có khả năng.
Hiện tại Lục Duệ bỗng nhiên nhắc tới chuyện này, khiến mắt Khổng Kính Hoa lập tức sáng lên, hắn không có theo đuổi gì khác, chỉ cầu có thể lên cao thêm một chút ở phòng đốc tra là tốt rồi, hiện tại đã là phó chủ nhiệm, lên cao hơn thì tất nhiên là chủ nhiệm.

"Chủ nhiệm, ngài yên tâm, có chuyện gì tôi nhất định tận tâm hết sức, sẽ không khiến ngài thất vọng." Khổng Kính Hoa biểu hiện ra thái độ cung kính nhất từ sau khi Lục Duệ tới phòng đốc tra thượng nhiệm.
Lục Duệ cười ha ha nói: "Anh làm việc, tôi vẫn yên tâm. Thế này đi, nghe nói con trai của anh tốt nghiệp đại học rồi mà vẫn chưa tìm được nơi công tác phải không?" Tin tức này hắn nghe Thạch Quang nói, dù sao tiểu tử đó tuy rằng đã làm trưởng ban, nhưng vẫn thích tán dóc với các khoa, nguồn tin tức so với Lục Duệ thì rộng hơn. Lục Duệ nếu muốn mượn sức Khổng Kính Hoa, tất nhiên phải cấp cho đối phương một chút hy vọng, cái này gọi là chi trước lấy sau.
Khổng Kính Hoa cười khổ gật đầu: "Không giấu gì ngài xú tiểu tử nhà tôi cứ đòi học truyền thông, kết quả sau khi tốt nghiệp ngay cả đơn vị sự nghiệp cũng không vào được, làm tôi tức chết."
Lục Duệ cười ha ha: "Người trẻ tuổi mà, luôn có suy nghĩ của mình, không có gì đáng trách."
Hắn nói như vậy, nhưng lại quên mình cũng chẳng lớn các con trai của Khổng Kính Hoa bao nhiêu tuổi, hoặc là nói, trong lòng Lục Duệ hiện tại dần dần trầm ổn như một lão bánh quẩy hơn bốn mươi tuổi, nghĩ một lát, Lục Duệ nói: "Con trai nhà anh học truyền thông, đúng không?"
Khổng Kính Hoa gật đầu nói: "Đúng vậy, tốt nghiệp đại học truyền thông tỉnh z."
Lục Duệ cười ha ha, vươn tay cầm điện thoại, trực tiếp bấm một dãy số.
"Lão Bành à, tôi phòng đốc tra Lục Duệ."
Bên kia truyền đến một tiếng cười hào sảng: "Chủ nhiệm Lục à, sao lại nhớ tới lão Bành tôi thế, nghe nói anh xuất ngoại khảo sát, tôi còn định mời anh uống rượu đây."

Lục Duệ cười ha ha nói: "Uống rượu thì miễn đi, tôi là muốn hỏi một chuyện, anh có quen với bên đài truyền hình không? Hay là tòa soạn báo cũng được."
Ở Đầu kia điện thoại chính là thính trưởng Bành của thính văn hóa, nghe thấy lời nói của Lục Duệ, hắn trầm ngâm một chút rồi nói: "Quan hệ với Đài truyền hình thì bình thường, tòa soạn báo thì không thành vấn đề, làm sao vậy, có chuyện gì cần tôi à? Lời anh nói, lão Bành tôi lên núi đao cũng sẽ làm cho anh."
Lục Duệ bất đắc dĩ lắc đầu: "Không có đại sự gì đâu, tôi có đứa cháu, tốt nghiệp đại học truyền thông tỉnh z, muốn nhờ anh an bài công tác cho."
Thính trưởng Bành thở phào một cái: "Cứ làm tôi sợ, tôi cho rằng anh muốn tôi giúp đỡ áp chế chuyện gì, không phải an bài ột người thôi sao, anh hỏi nó, muốn tới đài truyền hình tỉnh hay là tòa soạn báo, nếu không thì làm thư kýcho tôi, cháu anh lão Bành tôi khẳng định sẽ không bạc đãi nó."
Lục Duệ cầm điện thoại, nói với Khổng Kính Hoa vẻ mặt đang khẩn trương: "Thính trưởng Bành của Thính văn hóa, hỏi là tòa soạn báo hay là đài truyền hình? Hoặc là có thể tới thính văn hóa làm thư ký của thính trưởng Bành."
Khổng Kính Hoa lập tức cảm thấy mình tựa hồ được một chiếc xe tải hạnh phúc cực lớn tông cho, nan đề làm phức tạp mình và bà vợ già nhiều người, người ta một cú điện thoại đã giải quyết xong, không ngờ còn có ba cơ hội lựa chọn, càng làm cho hắn giật mình là, Khổng Kính Hoa từ ngữ khí gọi điện thoại của Lục Duệ với thính trưởng Bành bên kia điện thoại, phát hiện Lục Duệ không ngờ có bộ dạng cùng ngồi cùng ăn với cán bộ cấp chính thính.
Lão Bành của lão Bành Khổng Kính Hoa cũng biết, nổi danh tính tình như thùng thuốc súng, đắc tội với không ít người, nhưng là vì có giao tình với phó tỉnh trường thường vụ Vương Chu, bình thường người ta cũng không dám làm gì hắn, dù sao Vương Chu này ở tỉnh lý vẫn rất có thực lực, hơn nữa tuy không dễ dàng đắc tội với người ta, nhưng nếu thực sự chọc giận hắn, ngay cả tỉnh trưởng và bí thư tỉnh ủy cũng không muốn đắc tội với Vương Chu.
Nhưng một người như vậy không ngờ rất là khách khí với Lục Duệ, hơn nữa chuyện Lục Duệ nhờ, thính trưởng Bành hoàn toàn coi như là chuyện của mình.
Nghĩ tới nghĩ lui, Khổng Kính Hoa cảm thấy, mình nếu như không mượn cơ hội này để bám vào cây đại thụ Lục Duệ này thì chỉ sợ về sau không còn cơ hội nữa.
Trầm ngâm một chút, Khổng Kính Hoa liền mở miệng nói: "Hay là để nó tới tòa soạn báo đi, người trẻ tuổi cần tôi luyện, đừng quá phiền tới thính trưởng Bành."
Lục Duệ cười ha ha, nói: "Bành thính, mai kia tôi sẽ gọi điện thoại cho anh, anh an bài một chút, để thằng bé tới tòa soạn báo được không?"

Thính trưởng Bành cũng không khách khí, nói: "Được, nghe anh, hôm nào chúng ta ăn cơm."
Lục Duệ gật đầu đáp ứng, lúc này mới dập máy.
Buông điện thoại, Lục Duệ cười nói với Khổng Kính Hoa: "Lát nữa lát nữa sẽ cho anh số điện thoại của thính trưởng Bành, cùng liên hệ với hắn, cứ nói là tôi bảo, ngày maitôi phải tới thành phố Thanh Giang rồi, không đi cùng anh được."
Khổng Kính Hoa vẻ mặt cảm kích: "Chủ nhiệm, thật sự là cám ơn anh."
Lời này của hắn rất thật lòng, chuyện công tác của con trai khiến Khổng Kính Hoa lo lắng đã lâu, ở địa phương khác có lẽ hắn xem như nhân vật số một, nhưng quan hệ của tỉnh thành này rất phức tạp, đừng nói một phóxử nho nhỏ như hắn, cho dù là chính xử hơi có quyền lực một chút thì nói cũng chẳng ai nghe. Không ngờ một cú điện thoại của Lục Duệ đã giải quyết được, điều này khiến cho trong lòng Khổng Kính Hoa đối với Lục Duệ lại có một nhận thức mới. Huống chi, người ta giúp con trai giải quyết chuyện công tác, mình nếu như không bánh ít đi, bánh quy lại, vậy thì chẳng phải sẽ bị người ta chỉ trích ư?
Chủ nhiệm, ngài yên tâm đi Thanh Giang đi, chuyện tỉnh thành tôi sẽ nhìn chằm chằm, có chuyện gì tôi sẽ kịp thời báo cáo với ngài." Khổng Kính Hoa vẻ mặt cung kính nói với Lục Duệ, hắn đã cam tâm làm tâm phúc của Lục Duệ, đây cũng là mục đích của Lục Duệ.
Lục Duệ cười cười gật đầu: "Có lão đồng chí có kinh nghiệm như anh ở đây, tôi yên tâm rồi, anh cũng không cần quá bận tâm, chú ý xem cục công an thành phố Tân Châu điều tra án kiện tiểu khu Long Hoa có tiến triển gì không là được, dù sao cũng là vụ án được lãnh đạo tỉnh ủy chú ý, phòng đốc tra chúng ta cũng phải tỏ vẻ mới được, có điều không cần sốt ruột, tôi đã xin chỉ thị của chủ nhiệm Triệu, vụ án này lấy cơ quan công an làm chủ, phòng đốc tra tỉnh ủy chỉ cần tham gia thỏa đáng là được rồi."
Khổng Kính Hoa gật đầu đáp ứng, lúc này, điện thoại của Lục Duệ lại đổ chuông, thấy hắn có việc, Khổng Kính Hoa liền cáo từ.
Cầm điện thoại, mày Lục Duệ lập tức nhíu lại, điều nên đến đã đến rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận