Quyền Khinh Nhất Thế


Lục Duệ sau khi xin nghỉ với Hoàng Hiểu Dương, dặn dò Lý Giang một chút rồi một mình rời khỏi trụ sở thị ủy, dựa theo ước định của hắn và Quách Bảo Ngọc, hai người sẽ hội hợp ở một địa phương khác, về phần Quách Bảo Ngọc làm sao che mắt được người của trụ sở thị ủy mà tiến vào văn phòng của Diêm Quang Minh thì không phải điều Lục Duệ phải quan tâm.
Khi cách trụ sở thị ủy ba con phố, di động của Lục Duệ đổ chuông, giọng nói của Quách Bảo Ngọc từ trong điện thoại truyền đến: "Đồng chí Lục Duệ, phía trước anh có một chiếc Passat màu trắng, mời lên xe."
Lục Duệ gật đầu, xách túi đi lên chiếc Passat màu trắng đó, phát hiện Quách Bảo Ngọc và đồng sự của Lưu Bân đã có mặt ở trong xe, mỉm cười, Lục Duệ nói: "Bí thư Quách, phiền ngài rồi."
Quách Bảo Ngọc gật đầu, giới thiệu người có mặt trong xe với Lục Duệ, đều là cán bộ của Ủy ban kiểm tra, Lục Duệ bắt tay với tất cả những người này.
Lúc ban đầu, mọi người hàn huyên, Lục Duệ cũng không hỏi là đi đâu, đợi cho xe dần dần đi xa khu sầm uất rồi, khi chạy tới ngoại ô, Lục Duệ mới hỏi: "chúng ta đi đâu vậy?"
Quách Bảo Ngọc sắc mặt nghiêm túc nói: "tới thành phố Song Sơn."
Lục Duệ hoảng sợ, có chút khó hiểu hỏi: "Song Sơn? Chẳng lẽ thành phố Song Sơn lại xảy ra chuyệ?" Lời này của cho thực sự có chút bất ngờ, chẳng lẽ Song Sơn lại xảy ra chuyện gì ư? Không phải đã song quy đám người Quan Phúc Cát rồi sao?

Nhân viên công tác của Trung kỉ ủy Ở bên cạnh ngắt lời: "Là như vầy, Mã Xuân Hòa sau khi bị song quy, chúng tôi dùng danh nghĩa của Ủy ban kiểm tra tỉnh đưa hắn tới thành phố Song Sơn, không ngờ tối ngày hôm qua hắn đã xảy ra chuyện."
Trong lòng Lục Duệ căng thẳng, theo bản năng nghĩ tới một chuyện rất không ổn, hoặc là nói, có một loại dự cảm xấu, nhưng loại cảm giác này lại không thể nói ra, chỉ có thể lặng lẽ chôn chặt trong lòng, trên mặt vẫn bất động thanh sắc hỏi: "Mã Xuân Hòa đã xảy ra chuyện? Chuyện gì? Chẳng lẽ lại có người xảy ra vấn đề?"
Cười khổ, Quách Bảo Ngọc sắc mặt đỏ bừng nói: "Chúng tôi canh giữ không nghiêm, rạng sáng hôm nay phát hiện Mã Xuân Hòa đã chết, kiểm tra nói là hắn chết vì tự sát, nhưng tôi cảm thấy, phương diện này có chút vấn đề, muốn điều tra một chút."
Lục Duệ lập tức ngẩn ra, nhìn Quách Bảo Ngọc có chút kỳ quái, Ủy ban kiểm tra các anh tra án gọi tôi làm gì? Tôi vừa không biết hình trinh, cũng không phải là làm ở phương diện Ủy ban kiểm tra, nói không dễ nghe thì chuyện này ai dính vào cũng xúi quẩy, một cán bộ cấp phó thính trong lúc song quy chết dưới sự trông coi của tổ chuyên án, lúc này dính vào chẳng phải là tự tìm phiền toái à? Ở trong quan trường lâu ngày, Lục Duệ cũng dưỡng thành một thói quen, đối với mỗi một chuyện bên cạnh mình phải sau khi thâm tư thục lự mới có thể kết luận, dù sao quan trường không có việc nhỏ, hơi không cẩn thận sẽ bị hãm sâu, Lục Duệ không định để mình lâm vào hiểm cảnh, tuy rằng không rõ trong hồ lô của Quách Bảo Ngọc này có gì, nhưng cho dù có Lưu Bân thì Lục Duệ cũng không định để mình liên lụy vào chuyện này.
" Bí thư Quách, có điều không ổn, vụ án này vẫn còn ở trong giai đoạn phá án và bắt giam, tôi tùy tiện tham gia, có chút không tiện." Lục Duệ gọn gàng dứt khoát nói với Quách Bảo Ngọc.
Quách Bảo Ngọc nhìn sắc mặt bình tĩnh của Lục Duệ, trong lòng thầm kinh ngạc, phó bí thư thị ủy trẻ tuổi này cũng giống như lời đồn, đừng nhìn ngoài mặt thì lộ ra vẻ bình thản như nước, không hề có loại tinh tế tỉ mỉ nuốt núi sông hư trên người những lão quan cao, nhưng phần cẩn thận của người ta thì đủ để vượt qua rất nhiều lão quan liêu tẩm dâm nhiều năm trong quan trường.
Cười ha ha, cán bộ Trung kỉ ủy bên cạnh Quách Bảo Ngọc nói: "Là như vầy, bí thư Lục, đây là ý tứ của tỉnh ủy tỉnh H, một là anh đại biểu thị ủy Thanh Giang tham dự phá án và bắt giam vụ án này, coi như là để tìm hiểu một chút tình huống, anh cũng biết đấy, vụ án của Mã Xuân Hòa có liên quan tới tới cán bộ nào đó của thị ủy Thanh Giang, tỉnh ủy không có nhiều các cán bộ có thể tín nhiệm của thành phố Thanh Giang, anh và đồng chí Tả Thiên Nhai đều vừa tới thành phố Thanh Giang, chỉ là thị trưởng Tả thực sự không tiện lắm, cho nên đành phiền anh thôi."
Lục Duệ gật đầu, dần dần minh bạch khổ tâm của đám người Trần Bân, xem ra trong tỉnh cũng không phải là bền chắc như thép, Quách Bảo Ngọc có thể đi cùng một chỗ với người của Lưu Bân, nói rõ hắn chắc là người thuộc đoàn hệ hoặc là người của Lâm gia, mà chuyện Mã Xuân Hòa tử vong, chắc đã lưu truyền trong cao tầng tỉnh nội, nếu xuất hiện người chết, vậy đại biểu cho vụ án này khẳng định không thể là một vụ án tham ô đơn thuần, quan hệ phía sau rất có khả năng là dị thường phức tạp. Có thể nói một cách không khoa trương, trong quan trường, bất kể lớn nhỏ, bất kỳ một vụ án nào có liên quan tới tham ô, chỉ cần tra tới cùng, khẳng định sẽ có thu hoạch lớn. Cái này gọi là rút củ cái lôi theo cả đất, một quan viên tham ô, vậy phía sau rất có thể sẽ có một đám người liên lụy.

Quan âm bồ tát thường xuyên nhắc tới trên trời có đứa hiếu sinh, để Ngộ Không khi giết yêu quái cẩn thận một chút, dù sao người ta tu luyện thành tiên hoặc là yêu tinh đều không dễ dàng, nói trắng ra là quan viên cũng vậy, bất kỳ quan viên nào có thể thượng vị cũng không phải chuyện đơn giản, phương diện này liên quan tới mạng lưới quan hệ rắc rối phức tạp thì không nói, khúc mắc lợi ích bên trong trong văn chương cũng khó có thể nói rõ ràng, nói tóm lại, mỗi một quan viên đều có mạng lưới quan hệ của mình, giống như mỗi người đều có bang phái của mình vậy, một người ở trong mạng lưới quan hệ này, một khi xảy ra vấn đề, vậy sẽ ảnh hưởng tới toàn bộ mạng lưới, nếu như muốn đảm bảo tấm lưới này không bị linh kiện hỏng này ảnh hưởng thì chỉ có một biện pháp.
Cắt bỏ.
Vào thời Chiến tranh, thường thường sẽ xuất hiện tình trạng như vậy, sau khi bị đạn bắn trúng bị thương, phát hiện vết thương sẽ nhiễm trùng, nếu như không xử lý kịp thời thì sẽ nguy hiểm tới tính mạng, vậy phải làm sao? Chỉ có thể lựa chọn chịu đựng đau đớn cắt bỏ bộ phận hỏng, như vậy sẽ không ảnh hưởng tới tính mạng.
Như vậy tử vong của Mã Xuân Hòa, có phải ai đó coi hắn là bộ phận nhiễm trùng, phải xử lý hay không?
Nếu như đúng là vậy, thế liệu có phải là, thành phố Thanh Giang tồn tại một tấm lưới chìm trong bóng tối, mà cái lưới này đã âm thầm tiến vào tổ điều tra của Ủy ban kiểm tra?
Như vậy để mình tham dự, có phải Trần Bân để cảnh cáo người nào đó?
Lục Duệ nghĩ một lát, hỏi Quách Bảo Ngọc: "Vụ án Mã Xuân Hòa rốt cuộc đã tiến triển tới mức nào?"

Quách Bảo Ngọc cười khổ lắc đầu, giải thích với Lục Duệ: "Bí thư Lục, vụ án giống như vậy, bình thường đều cần trải qua một thời gian dài điều tra và lấy chứng cớ, thời gian Mã Xuân Hòa bị song quy không, hơn nữa chuyện vi phạm kỷ luật của hắn chúng tôi nắm giữ cũng không phải là quá nhiều, trên thực tế nếu như muốn điều tra rõ, trừ hắn tự miệng khai, sau đó chúng tôi đi xác minh từng việc thì không có biện pháp nào hơn, nhưng miệng của Mã Xuân Hòa rất cứng, những ngày nay chúng tôi vẫn luôn thẩm vấn hắn, nhưng hắn không nói gì cả, bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi, kể ra, tiến triển của chúng tôi cũng không lớn."
Nhướng mày, Lục Duệ nói: "Từ trên chứng cớ có cũng không tra được gì à?"
Nhân viên phá án của Trung kỉ ủy đó cười khổ bất đắc dĩ: "Bên ngoài thì điều tra quả thực có một số tiến triển, bởi vì một bộ phận vấn đề Quan Phúc Cát gửi tới quả thực có liên quan với Mã Xuân Hòa, chúng tôi từ đó cũng điều tra ra một bộ phận vụ án, có điều vấn đề lớn nhất lại là, Mã Xuân Hòa này rất ngoan cố, tựa hồ biết mình nói cũng chết mà không nói cũng chết, dứt khoát không nói gì cả." Hắn tựa hồ biết bối cảnh của Lục Duệ, không hề dùng giọng điệu từ cao xuống thấp mà nói chuyện, ngược lại rất khách khí.
Lục Duệ gật đầu, lập tức kinh ngạc nói: "Ý của anh là, hắn đang bảo vệ ai đó."
Quách Bảo Ngọc gật đầu: "Điều tra của phòng đốc tra Tỉnh ủy chứng tỏ, Quan Phúc Cát và Mã Xuân Hòa mỗi tháng đều từ một tài khoản ngân hàng nhận được mức tiền gửi khác nhau, chúng tôi đã âm thầm điều tra, tài khoản ngân hàng này chỉ dùng giấy tờ giả để lập, căn bản không tra được nguồn tài chính."
"Nói như vậy, phía sau Mã Xuân Hòa và Quan Phúc Cát chắc còn có ai nữa, hoặc là nói, phía sau vụ án này còn có cá lớn? Chẳng lẽ Mã Xuân Hòa đang bảo hộ con cá lớn đó?" Lục Duệ trầm giọng nói.
Quách Bảo Ngọc nói: "Vấn đề là ở đây, có lẽ con cá lớn kia còn có biện pháp tự cứu, Mã Xuân Hòa thủy chung không chịu khai, mấy năm sau hắn có lẽ còn có thể tiếp tục ra ngoài tiêu dao, đến lúc đó người phía sau màn khẳng định sẽ cho hắn đãi ngộ tốt."
Cười cười, Lục Duệ hừ một tiếng: "Chỉ sợ người phía sau màn chưa chắc đã nghĩ như vậy."
Người đó của Trung kỉ ủy tựa hồ đã sớm nhìn quen chuyện như vậy, mỉm cười nói: "Đúng vậy, Mã Xuân Hòa trước đó rất lạc quan cho rằng người bên trên sẽ cứu mình, không ngờ người đó không tín nhiệm hắn, trên thế giới này người có thể giữ bí mật chỉ có người chết, cho nên, rạng sáng hôm nay chúng tôi khi phát hiện Mã Xuân Hòa tử vong cũng đã kết luận, hắn chắc là bị giết."

Lục Duệ sắc mặt nghiêm túc hỏi: "Không có khả năng là tự sát sao?" .
Quách Bảo Ngọc lắc đầu: "Thái độ trước đó của Mã Xuân Hòa tuy rằng tiêu cực, nhưng không hề có khuynh hướng tự sát, có thể nói, hắn thậm chí khát khao chuyện mấy năm sau khi ra tu,là người như vậy sao có thể tự sát chứ? Trừ phi người đó là ngu ngốc."
Lục Duệ gật đầu, hắn trước đó cũng đã từng tiếp xúc với người của Ủy ban kiểm tra, khi ở tỉnh G mình cũng bị người ta vu hãm song quy, tất nhiên hiểu rõ Ủy ban kiểm tra phá án có trình tự cố định, nhất là khi điều tra người hiềm nghi có hành vi phạm tội nghiêm trọng, có trình tự nghiêm khắc phòng ngừa người hiềm nghi tự sát, dưới tình huống bất kể ăn cơm hay đi vệ sinh đều có người đi cùng, muốn tự sát là rất khó. Mà trước mắt chuyện của Mã Xuân Hòa thực sự có rất nhiều điểm đáng ngờ.
Có điều Lục Duệ nghĩ nhiều hơn là xem ra ý kiến nội bộ của tổ chuyên án cũng không thống nhất, đối với kết luận tự sát hay là mưu sát khẳng định tồn tại phân biệt, nếu không thì sao cần người ngoài cuộc như hắn tới?
Nghĩ một lát, Lục Duệ bỗng nhiên cười nói với nhân viên phá án của Trung kỉ ủy: "Tổ chuyên án Lần này ai là người phụ trách?"
Người đó ngây ra một thoáng, lập tức đáp: "Chủ nhiệm Lưu của Chúng tôi là về sau mới tới, người phụ trách của tổ chuyên án là bí thư Ủy ban kiểm tra tỉnh H Đinh Triều Vũ."
Lục Duệ trong lòng khẽ động, thầm gật đầu nói: "Quả nhiên là vậy."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận