Lục Duệ không phải kẻ ngốc, nếu vô duyên vô cớ thì Trần Bân và Lưu Bân sẽ không đề xuất để mình tham gia tổ chuyên án mạc danh kỳ diệu này, cớ thực sự không đáng nhắc tới, lý do thực sự khiến Lục Duệ tham gia chỉ sợ là hắn thân là con rể của bí thư Trung kỉ ủy? có tầng thân phận này, cho dù là trong tổ chuyên án có người có ý kiến thì cũng phải cân nhắc cho kỹ rồi hẵng nói.
Có điều nhưng nghi hoặc này hắn cũng chỉ có thể lựa chọn giữ ở trong lòng, trước khi chưa gặp Lưu Bân hắn tất nhiên là không thể nói lung tung.
" Bí thư Quách, các anh lúc ấy thẩm vấn Mã Xuân Hòa thế nào?" Lục Duệ nghĩ một lát rồi vẫn mở miệng hỏi.
Quách Bảo Ngọc hồi đáp: "Là như vầy, vụ án tình tiết khá nghiêm trọng như thế này, chúng tôi chủ yếu an bài ba tiểu tổ, một là tổ thẩm vấn, là tổ sinh hoạt, còn có một tổ điều tra ngoại vi. Ba tiểu tổ này không hề có liên hệ với nhau, phụ trách chuyên môn ai có việc này, nếu có chuyện thì cũng phải xin lãnh đạo của tổ điều tra. Trong đó tổ sinh hoạt có một chức trách rất quan trọng chính là buổi tối ngủ cùng đối tượng bị song quy, mục đích tất nhiên là phòng ngừa đối tượng song quy tự sát."
Lục Duệ gật đầu: "Buổi tối thì phân thế nào? Một mực không ngủ à?"
Lắc đầu, Quách Bảo Ngọc nói: "Trực tối có hai người, một người ngủ một người canh, luân phiên ngủ. Thật ra chúng tôi phá án cũng không dọa người như lời đồn bên ngoài đâu, cho dù là trong lúc đối tượng song quy bị song quy, đãi ngộ cũng rất tốt, thậm chí so với nhân viên phá án chúng tôi thì đãi ngộ còn tốt hơn, yêu cầu về sinh hoạt mà họ đề xuất, bình thường chỉ cần không phải chỉ cần không phải quá đáng thì chúng tôi đều sẽ thỏa mãn, ví dụ như phương diện ăn uống, hoặc là thỉnh thoảng uống chút rượu, chúng tôi đều sẽ thỏa mãn. Dù sao cán bộ của văn phòng Ủy ban kiểm tra tỉnh cấp bậc cũng không thấp, nể mặt của để mọi người dễ nhìn nhau."
Nhíu mày, Lục Duệ nói: "Cái này cũng lạ, dưới tình huống trông coi nghiêm mật như vậy, Mã Xuân Hòa Mã Xuân Hòa không ngờ còn có thể tự sát!"
"Đúng vậy, đây mới là chỗ chúng tôi hoài nghi, có điều bí thư Đinh lại cho rằng không có vấn đề gì." Quách Bảo Ngọc nói.
Lục Duệ chú ý tới, khi hắn nói tới đây, nhân viên phá án của Trung kỉ ủy lộ ra nụ cười lạnh, tuy rằng chỉ là hơi động khóe miệng, nhưng Lục Duệ lại có thể cảm giác được rõ ràng vẻ khinh thường trong lời nói của đối phương.
Nhìn Quách Bảo Ngọc, Lục Duệ kinh ngạc hỏi: "Vậy Mã Xuân Hòa rốt cuộc là chết như thế nào?"?"
Quách Bảo Ngọc sắc mặt ửng đỏ, lộ ra vẻ xấu hổ, lập tức lập tức đáp lại.
Lục Duệ lập tức sinh ra hứng thú, tiếp tục hỏi: "Chẳng lẽ là uống thuốc tự sát?"
Nhẹ nhàng lắc đầu, Quách Bảo Ngọc nói: "Là thắt cổ, nửa đêm dùng xà nhà treo cổ lên, buổi sáng mới bị nhân viên công tác phát hiện?"
Lục Duệ sắc mặt cổ quái nhìn Quách Bảo Ngọc: "Anh không phải nói có người đặc biệt trông coi hắn sao? Sao có thể..."
"Cái này." Quách Bảo Ngọc xoa xoa tay nói: "Người gác đang ngủ."
Lục Duệ cuối cùng minh bạch hắn vì sao xấu hổ như vậy, cách nói này ngay cả bản thân Quách Bảo Ngọc cũng ngại nói ra, chẳng lẽ còn có thể mong người khác tin? Hai người trông coi đều đang ngủ, một người sống sờ sờ thắt cổ tự sát trước mặt bọn họ, chẳng lẽ ngủ như lợn chết?
Từ nội thành Thanh Giang đến thành phố Song Sơn chỉ mất hai giờ đi xe, bởi vì là phá án bí mật, đoàn người Lục Duệ tới khách sạn Hoanh Nguyên thành phố Song Sơn nơi tổ chuyên án ở thì đã là buổi trưa, khách sạn Hoành nguyên nằm ở tây giao thành phố Song Sơn, là một tòa kiến trúc kiểu dáng Tây Âu sáu tầng, tổ chuyên án bao toàn bộ khách sạn, tuyên bố với bê ngoài là điều tra án tham ô của Quan Phúc Cát, trên thực tế Mã Xuân Hòa cũng bị giam giữ ở đây. Để đảm bảo an toàn, phòng ngừa phạm nhân thông cung, tổ chuyên án đặc biệt ở mỗi một cửa cầng thang đều trang bị một cánh cửa sắt, cửa sắt chỉ cần đóng lại, nơi này liền bị ngăn cách, trừ phi có chìa khóa, nếu không bất kỳ ai cũng chịu không thể vi phạm. Đừng nói người bị song quy, cho dù là thành viên của tổ chuyên án cũng rất khó rời khỏi nơi này. Điện thoại ở đây không cho phép sử dụng, bao gồm cả nhân viên phá án, di động của mọi người đều bị thu, hơn nữa không có sự cho phép của lãnh đạo, bất kỳ ai cũng không thể rời khỏi tầng mình ở, trừ nhân viên phụ trách mua đồ dùng sinh hoạt cho họ ra, những người khác đều có thủ tục cần tuân thủ nghiêm khắc.
Khi Lục Duệ theo đám người Quách Bảo Ngọc đến nơi này, cửa sắt tầng ba đang đóng, cau mày, Lục Duệ nhìn cửa sắt không có một bóng người đứng, kinh ngạc hỏi: "Sao không có ai gác?"
Quách Bảo Ngọc nghiêm túc nói: "Bởi vì hiện tại tồn tại nghi vấn về nguyên nhân cái chết của Mã Xuân Hòa, cho nên toàn thể nhân viên phá án đều ở lại bên trong, cửa sắt bị khóa ngoài."
Lục Duệ gật đầu, minh bạch đây là biện pháp phòng ngừa người hiềm nghi đào thoát. Mắt thấy sắp tới cẳ lớn thì ở cửa cầu thang xuất hiện mấy thân ảnh, Lục Duệ đã nhìn thấy có Lưu Bân.
Nam nhân mặt chữ quốc dẫn đầu chính là bí thư Ủy ban kiểm tra tỉnh Đinh Triều Vũ, nhìn thấy đám người Lục Duệ tới, uy nghiêm gật đầu: "Là đồng chí Lục Duệ phải không?"
Lục Duệ vội vàng cung kính nói: "Chào bí thư Đinh, tôi là Lục Duệ."
Đinh Triều Vũ nhìn thoáng qua Lục Duệ, gật đầu: "Vất vả cho đồng chí Lục Duệ rồi, anh làm đại biểu thị ủy Thanh Giang, cần phối hợp với chúng tôi cùng nhau tiến hành điều tra."
Lục Duệ đáp: "Nghĩa bất dung từ."
Sau khi chào hỏi các lãnh đạo khác của tổ chuyên án, Lưu Bân nắm tay Lục Duệ cười ha ha, nói: "Lại gặp mặt rồi."
Lục Duệ gật đầu: "Đúng vậy, đã lâu không gặp."
Đinh Triều Vũ sửng sốt, nhìn Lục Duệ và Lưu Bân, nghi hoặc hỏi: "Các anh quen nhau à?"
Lục Duệ vừa định lên tiếng thì Lưu Bân mở miệng trước: "Tôi và bí thư Lục là đồng học ở trường đảng ở tỉnh ủy tỉnh G, ha ha, đã nhiều năm không gặp." Nói xong, hắn còn ra sức nhéo nhéo tay Lục Duệ, hơi ngẩn người, Lục Duệ cười ha ha, nói: "Đúng vậy, chủ nhiệm Lưu còn là lãnh đạo cũ của tôi khi ở tỉnh G, khi đó tôi là phó bí thư huyện ủy, anh ta là bí thư Ủy ban kiểm tra thành phố."
Đinh Triều Vũ nghe đến đây, cũng bật cười ha ha: "Thế à? Không ngờ còn quen nhau, như vậy rất tốt, chúng ta hợp tác càng tiện."
Đoàn người đi vào phòng họp ở tầng ba, sau khi ngồi xuống, có nhân viên của Ủy ban kiểm tra bắt đầu giới thiệu tình tiết vụ án của Mã Xuân Hòa.
Lục Duệ cúi đầu nghe, vừa nghe vừa ghi lại, trong lòng thì nghĩ Lưu Bân vì sao muốn giấu quan hệ với mình, phải biết rằng giao tình giữa hai người cũng không phải là ngày một ngày hai, khiến khiến hắn làm như vậy, chỉ sợ có nghĩa là vị bí thư Ủy ban kiểm tra tỉnh này không phải là người đáng tín nhiệm.
Sau khi Nghe xong giới thiệu tình huống, Đinh Triều Vũ nhìn người trong phòng họp, thản nhiên nói: "Hiện tại đại biểu của thành phố Thanh Giang cũng tới rồi, chúng ta thảo luận về vấn đề khắc phục hậu quả vụ án Mã Xuân Hòa tự sát."
Vừa dứt lời, Lưu Bân thân là phó tổ trưởng tổ chuyên án mở miệng nói: "Tôi không đồng ý khắc phục hậu quả như vậy, Mã Xuân Hòa chưa chắc đã chết vì tự sát."
Nhướng mày, Đinh Triều Vũ nhìn Lưu Bân trầm giọng nói: "Chủ nhiệm Lưu, tôi lý giải tâm tình của anh, có điều cũng xin anh chú ý một vấn đề. Ủy ban kiểm tra Chúng tôi phá án phải chú ý trọng chứng cớ, không có chứng cớ, tất cả suy đoán đều là nói suông. Hiện tại không có bất kỳ chứng cớ nào cho thấy cái chết của Mã Xuân Hòa là do người khác ra tay, anh dựa vào gì mà nói anh ta chết vì mưu sát? Chẳng lẽ chỉ dựa vào suy đoán của anh, chúng tôi phải tiến hành một cuộc điều tra mờ mịt à?"
Lục Duệ sửng sốt, không ngờ Đinh Triều Vũ nói chuyện với Lưu Bân không khách khí như vậy, hai người tuy rằng cấp bậc kém nhau ít, Đinh Triều Vũ là cấp phó bộ, mà Lưu Bân hiện tại chỉ là chính thính, nhưng dù sao Lưu Bân cũng là nhân viên điều tra của Trung kỉ ủy, Đinh Triều Vũ anh xuất khẩu bất tốn như vậy, hình như có chút không quá thỏa đáng.
Lưu Bân lại không để ý tới mùi thuốc súng trong lời nói của Đinh Triều Vũ, thản nhiên đáp: "Tôi không phải đoán tùy ý, biểu hiện trước khi tử vong của Mã Xuân Hòa không hề giống như người muốn tự sát, anh đã thấy người nào trước khi tự sát lại đòi ăn đòi uống, thậm chí hắn còn nói đến mức hình phạt của mình với nhân viên phá án của theo chúng tôi, còn khát khao cuộc sống sau khi ra tù. Bí thư Đinh anh cũng làm lâu ở Ủy ban kiểm tra rồi, anh nói một người ngay cả thái độ tiêu cực cũng không có như vậy sao có thể tự sát cho được?"
Dừng một chút, hắn tựa hồ đang lẩm bẩm, cũng như là đang nói với đám người Lục Duệ: "Trong Toàn bộ quá trình phá án, Mã Xuân Hòa trừ thủ khẩu như bình về chuyên và người có liên quan sau lưng mình ra thì đối với những chuyện khác luôn có biểu hiện rất bình tĩnh, không hề có biểu hiện muốn tìm tới cái chết, mọi người đều có kinh lịch về người bị song quy rồi, ai có thể nói cho tôi biết, hắn vì sao muốn tự sát? Một người từng nói muốn đợi con trai kết hôn để bế cháu sao có thể thắt cổ tự tử được?"
Lục Duệ trong lòng thầm gật đầu, Lưu Bân nói không sai, một người mang kỳ vọng đối với tương lai, sẽ không dễ dàng lựa chọn tử vong, nói như vậy, tử vong của Mã Xuân Hòa quả thực tồn tại điểm đáng ngờ không nhỏ.
Có điều thái độ của Đinh Triều Vũ còn kiên quyết hơn, hắn vô cùng dứt khoát nói: "Chủ nhiệm Lưu, tôi nói lại lần nữa, chúng ta phá án phải yêu cầu chứng cớ, không có chứng cớ thì tất cả đều là suy đoán của anh. Điểm này chúng tôi đã làm sáng tỏ, tỉnh ủy cũng tỏ vẻ đồng ý."
Mắt thấy hai người lại muốn cãi nhau, phó bí thư Ủy ban kiểm tra tỉnh Quách Bảo Ngọc ở bên cạnh ho khan một tiếng, chậm rãi nói: "Bí thư Đinh, chủ nhiệm Lưu, đối với chuyện Mã Xuân Hòa rốt cuộc là chết như thế nào, tôi thấy hay là dựa theo trình tự bình thường để điều tra đi, nên làm nghiệm thi thì nghiệm thi, điều tra bên ngoài cũng tiếp tục tiến hành."
Nói xong, hắn lại nhìn về phía Lục Duệ: "Bí thư Lục, anh là đại biểu của thị ủy Thanh Giang, anh có ý kiến gì không?"
Nghe thấy hắn nói như vậy, ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng họp đều hướng về phía Lục Duệ, cảm thụ được ánh mắt của mọi người, Lục Duệ mỉm cười, buông chén trà nắm trong tay ra, thản nhiên nói: "Tôi hôm nay vừa tới. trước đó cũng không có kinh nghiệm về phương diện này, nếu lãnh đạo tỉnh ủy tín nhiệm tôi, bảo tôi làm đại biểu thị ủy Thanh Giang tham dự điều tra chuyện Mã Xuân Hòa tử vong, vậy tôi sẽ nói ra lý giải của mình, về phần có đúng hay không thì các vị lãnh đạo thông cảm cho."