Quyền Khinh Nhất Thế


" Thủy tinh?" Trịnh Tú Tinh tựa vào lòng Lục Duệ, ra sức dùng đầu cọ vào hắn, cười hì hì nói: "Chú thích gọi gì thì gọi, hì hì."
Lục Duệ bất đắc dĩ lắc đầu, cô bé này thật sự là rất đáng yêu, khiến cho người ta không nhịn được mà muốn thương xót nó.
Quay đầu nhìn về phía Trịnh Tú Nghiên, Lục Duệ ôn nhu nói: "Cô mấy ngày nay trước tiên ở đây đi, chuyện trường học tôi đã sai người an bài rồi, qua mấy ngày nữa cô sẽ tới một trường trong thành phố để học. Tôi ở một mình, chỗ này nhiều phòng, đủ cho cô và Thủy Tinh ở."
Cười cười, Lục Duệ lại nói: "Có điều cô phải tự thu dọn, tôi bình thường không dọn nhà mấy, cô có rảnh thì quét dọn một chút."
Sắc mặt Trịnh Tú Nghiên có chút kỳ quái, đôi mi thanh tú nhíu lại không biết đang suy nghĩ cái gì, nhất là nghe Lục Duệ nói hắn ở một mình, trong lòng cứ có chút không thoải mái, bất kể là thế nào, cô ta cũng là một thiếu nữ đang dần dần trưởng thành, khác với em gái ngây thơ, Trịnh Tú Nghiên biết rõ nhân tâm hiểm ác, nhất là hiện tại mình và em gái dưới tình huống tứ cố vô thân, ở cùng một chỗ với nam nhân ở độc thân như Lục Duệ, luôn khiến trong lòng cô ta cảm thấy không được tự nhiên.
" Chú, chú ở một mình buổi tối không sợ à?" Thủy Tinh Ngồi trong lòng Lục Duệ bỗng nhiên nói.
Lục Duệ cười: "Chú là người lớn, tất nhiên sẽ không sợ rồi." Nói xong, hắn xoa đầu tiểu Thủy Tinh: "Hơn nữa, về sau có Thủy Tinh rồi, chú lại càng không sợ, có đúng không?"
Tiểu nha đầu gật đầu như gà mổ thóc: "Đúng vậy, Tú Tinh gan rất lớn, trước kia chị gái ra ngoài làm việc, cháu ở nhà một mình cũng chẳng sợ gì."

Lục Duệ nhìn Trịnh Tú Nghiên vẫn đang do dự, cười nói: "cô nếu cảm thấy không tiện thì có thể thuê nhà ở gần trụ sở thị ủy, tiền thuê nhà tôi lo, có điều cô để Tú Tinh ở đây với tôi, ở bên ngoài tôi không yên tâm, trụ sở thị ủy bất kể là thế nào cũng an toàn hơn."
Trịnh Tú Nghiên mặt đỏ ửng: "Tôi có thể ra ngoài tìm việc."
Xua tay, Lục Duệ nói: "Chuyện công việc thì thôi đi, cô ra ngoài công tác sẽ không an toàn, một tiểu cô nương mười bảy mười tám tuổi như cô vạn nhất xảy ra chuyện gì, tôi chịu không biết ăn nói thế nào với Nhược Lam, cho nên cô cứ chuyên tâm mà học hành. Nếu thật sự cảm thấy muốn làm gì, vậy mỗi ngày giúp tôi nấu cơm thu dọn nhà cửa là được."
Trịnh Tú Nghiên thiếu chút nữa thì cắn vỡ cả răng, người này rốt cuộc thu dưỡng chị em mình để làm gì? Còn dọn nhà thổi cơm, chẳng lẽ thực coi mình là ô sin miễn phí à? Có điều Lục Duệ nói như vậy, cô ta cũng yên tâm không ít, dù sao người này tuy rằng nói rất khinh xảo, nhưng là vì muốn tốt ình, mình nếu như một mình thực sự ở bên ngoài, trước tiên không nói tới tìm được việc gì, cũng không thể cứ để Tú Tinh ở nhà được? Nó mới bảy tuổi, không thể chiếu cố ình, thành thị khác với nông thôn, vạn nhất em gái có bất trắc gì, Trịnh Tú Nghiên cả đời cũng sẽ không thể tha thứ ình. Huống chi đúng như Lục Duệ nói, một tiểu cô nương mười bảy mười tám tuổi như mình ra ngoài công tác, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, đúng là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Quan trọng hơn là, Lục Duệ nhắc tới Lâm Nhược Lam, khiến Trịnh Tú Nghiên bỗng nhiên minh bạch một chuyện, đó chính là Lục Duệ chắc không phải có ác ý, Trịnh Tú Nghiên đã thân phận của Lục Duệ, đường đường là phó bí thư thị ủy Thanh Giang, trong toàn thành phố cũng được tính là đại nhân vật có số má, còn có người vợ xinh đẹp như vậy, người như vậy muốn nữ nhân kiểu gì chả có? Sao lại coi trọng loại tiểu nữ hài nhi chưa dứt sữa như mình? Nói một cách tự ti, Trịnh Tú Nghiên vốn cảm thấy mình vẫn rất xinh đẹp, nhưng so với nữ nhân thành thục giỏi giang như Lâm Nhược Lam thì cô ta thậm chí cũng có chút tự biết xấu hổ, bởi vậy cũng không vướng mắc gì nhiều.
"Vậy tôi mỗi ngày sẽ nấu cơm dọn nhà cho ông." Trịnh Tú Nghiên bất đắc dĩ nói với Lục Duệ, xem như đã cam chịu lời nói của hắn.
Lục Duệ cười nói: "Như vậy là tốt nhất, về sau chúng ta chính là người một nhà, tôi đã đáp ứng với Nhược Lam, nhất định phải chiếu cốcho hai chị em cô, việc khác thì cô không cần quan tâm, tất cả có tôi lo." Nói xong, Lục Duệ ha ha nhéo nhéo má Trịnh Tú Tinh: "Thủy tinh à, chú ngày mai dẫn cháu đi công viên nhá?"
Trịnh Tú Tinh mừng rỡ, cô ta còn nhỏ tất nhiên không biết chị gái và Lục Duệ đang có chiến, vỗ tay cười nói: "Vâng vâng."
"Ợ." Lục Duệ đang tươi cười sắc mặt lập tức trở nên có chút cổ quái, người hơi cứng đờ, xấu hổ cười nói: "À, Thủy Tinh, chú ngày mai có việc, để chị dẫn cháu đi nhé."

Tiểu nha đầu nghe vậy sắc mặt nuồn thiu, đáng thương hề hề nhìn Lục Duệ: "Chú, chú lừa cháu."
Lục Duệ bất đắc dĩ nhìn nó, thầm nghĩ chú không thể nói với cháu là chú sợ độ cao được, nếu nói vậy thì hình tượng cao lớn mình khó khăn lắm mới thành lập được trong lòng tiểu nha đầu sẽ lập tức sụp đổ, đúng vào lúc này Trịnh Tú Nghiên giải cứu cho Lục Duệ, nhẹ nhàng chạy tới sô pha đối diện Lục Duệ, Trịnh Tú Nghiên nói với em gái: "Tú Tinh ngoan, chú còn có việc, ngày mai chị đi chơi với em, được không?"
"Thật chứ?" Trịnh Tú Tinh có chút hoài nghi nhìn chị gái và Lục Duệ.
Lục Duệ vội vàng gật đầu: "Chú cam đoan, có thời gian sẽ dẫn Thủy Tinh đi chơi, ha ha, hiện tại Thủy Tinh phải đi ngủ rồi, ngoan ngoãn nghe lời chị nhé."
Nói xong, Lục Duệ chỉ chỉ phòng ở tầng hai rồi nóivới Trịnh Tú Nghiên: "Cô cứ tùy tiện chọn, để Thủy Tinh ngủ với cô cũng được, hay mỗi người một phòng cũng được."
Trịnh Tú Nghiên gật đầu, đứng dậy ôm Tú Tinh lên tầng hai, cô ta còn muốn dọn phòng, thứ phải làm rất nhiều.
Lục Duệ ngồi trên sô pha, bấm số di động của Lý Giang Nam.
"Trưởng ban Lý, tôi vừa về thị lý." Lục Duệ cười nói,
Lý Giang Nam cười ha ha: "Phòng đốc tra Thị ủy và cục thẩm kế thành phố kết quả thế nào?"

Lục Duệ lắc đầu, cười lạnh một tiếng: "Không có kết quả nhanh như vậy đâu, có điều nghe nói điều tra ra không ít chuyện, cục giáo dục huyện Đông Lâm này tồn tại vấn đề rất nghiêm trọng."
Lý Giang Nam nghe vậy gật đầu nói: "Đúng vậy, anh và tôi đã chính mắt nhìn thấy tòa ký túc xá đó của cục giáo dục huyện Đông Lâm, hai ngàn ba trăm vạn xây ra thứ như vậy, kết quả ngay cả tiền lương của giáo sư cũng không trảm lãnh đạo như vậy là không làm tròn trách nhiệm."
Lục Duệ nói: "Ngày mai có cuộc họp thường ủy, tôi chuẩn bị trên hội nghị nhắc nhở, huyện Đông Lâm nên động tới rồi."
Lý Giang Nam ngẩn ra, nói: "Tỉnh lý có tin tức rồi à?"
Những lời này của hắn hỏi rất có học vấn, phải biết rằng hiện tại mọi người đều rất rõ ràng, tình huống của thành phố Thanh Giang sở dĩ vẫn duy trì thế cân bằng quỷ dị hiện tại, xét đến cùng là vì vụ án của tỉnh lý chưa có hồi kết, thế lực khắp nơi của tỉnh lý vẫn đang , bọn họ một ngày chưa kết thúc đấu tranh, phân ra thắng bại, cục diện thành phố Thanh Giang vẫn chưa thực sự thay đổi, đây là ảnh hưởng của đấu tranh thượng tầng đối với hạ cấp.
Lục Duệ lắc đầu: "Tạm thời vẫn chưa có tin tức, có điều tôi cho rằng loại chuyện này, chỉ cần là người có một chút nguyên tắc đảng tính sẽ không nhân nhượng, anh thấy sao?"
Lý Giang Nam trầm ngâm, khác với Lục Duệ, thứ hắn phải cân nhắc nhiều hơn, ở trong quan trường nhiều năm như vậy, Lý Giang Nam đã nhìn quen thanh niên hăng hái dựa vào một bầu nhiệt huyết đánh thẳng về phía trước rồi cuối cùng mình đầy thương tích, sớm đã vượt qua cái tuổi xung động này, hắn làm việc đa số lấy ổn làm chủ.
" Ban lãnh đạo Huyện Đông Lâm khẳng định phải động một chút, có điều chuyện này, tôi thấy hay là thương lượng với thị trưởng Tả và bí thư Triển Băng đã, anh thấy saom bí thư Lục?" Lý Giang Nam cân nhắc cả nửa ngày mới chậm rãi nói với Lục Duệ.
Trong lòng Lục Duệ thầm tán thưởng một câu, Lý Giang Nam này quả nhiên là quan cao đa mưu túc trí. Nếu như hắn trực tiếp lựa chọn đồng ý với ý kiến của mình, Lục Duệ có thể sẽ hạ thấp đối phương, dù sao minh hữu hữu dũng vô mưu chỉ biết đồng ý thì thật sự có đáng để kết giao. ngược lại minh hữu tính toán rồi mới hành động, trong khoảng thời gian ngắn tìm ra phương thức thích hợp nhất với mình như Lý Giang Nam mới khiến Lục Duệ yên tâm hợp tác với đối phương.
"Bên bí thư Triển bằng và thị trưởng Tả tôi sẽ làm một chút công tác." Lục Duệ chậm rãi nói.

Lý Giang Nam mừng rỡ, chuyện Vương Triển Bằng và Lục Duệ đi lại với nhau đã sớm không còn là bí mật trong mắt các thường ủy thành phố Thanh Giang, lần trước Lục Duệ chủ động đề bạt tâm phúc của Vương Triển Bằng là Quản Chi Trung làm phó chủ nhiệm hội quản ủy khu cao tân Thần Quang cũng đã cho thấy hai người đã kết thành liên minh, về sau mấy lần trên cuộc họp thường ủy, Vương Triển Bằng lại tận hết sức lực giúp Lục Duệ, tin tức Lục Duệ có thể nắm chắc thuyết phục được Tả Thiên Nhai khiến Lý Giang Nam có chút bất ngờ, không ngờ trong bất tri bất giác, Lục Duệ đã liền thành một mạch với thị trưởng Tả.
"Bên Quân phân khu tôi sẽ phụ trách, vấn đề chắc không lớn." Lý Giang Nam nói, hắn dù sao cũng làm công tác tuyên truyền nhiều năm, chỗ phải giao tiếp với quân phân khu cũng không ít, có chút giao tình cũng là bình thường.
Hai người thương lượng xong biện pháp cụ thể, lúc này mới dập máy.
"Bí thư Lục, tôi và Thủy Tinh ngủ ở phòng trong cùng tầng hai, được không?" Khi Lục Duệ đang ngồi nghĩ công việc thì cửa cầu thang khẩu truyền giọng nói của Trịnh Tú Nghiên.
Ngẩng đầu, Lục Duệ nhìn thấy cô ta thì mỉm cười gật đầu nói: "Không cần khách khí, cô cứ thích ngủ đâu thì ngủ, trong nhà bình thường cũng không có người tới, tôi thỉnh thoảng phải xuống nông thôn khảo sát, cũng không nhất định ở nhà."
Trịnh Tú Nghiên gật đầu, biết Lục Duệ không phải nói khách khí, không biết vì sao, cô ta luôn cảm thấy bí thư Lục này không phải là là người xấu, trên người có một loại cảm giác khiến mình quen thuộc, chính là loại cảm giác này khiến cho cô ta cho dù trong lòng có chút đề phòng, vẫn lựa chọn ở lại trong nhà Lục Duệ.
Lục Duệ lại không biết những điều này, nhìn Trịnh Tú Nghiên, hắn bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, từ trong túi lấy ví ra, rút một tấm thể nói: "Đây là thẻ lương của tôi, cô cầm lấy, ngày mai trên đường đi mua cho Thủy Tinh ít quần áo, thuận tiện mua chút đồ dùng sinh hoạt."
Quan sát Trịnh Tú Nghiên một chút, Lục Duệ nói thêm: "Cô cũng mua quần áo ình đi, mấy ngày nữa phải đi học rồi, không thể cứ mặc mãi một bộ được?"
Trịnh Tú Nghiên vừa định cự tuyệt, nhưng lại gật đầu, nhìn Lục Duệ lộ ra vẻ tươi cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận