Sáng sớm Ngày hôm sau, Lục Duệ vẫn đang ngủ thì cảm thấy một trận gió lạnh thổi tới, sau đó là một thân hình nho nhỏ chui vào chăn mình, bên tai vang lên tiếng cười nói: "Chú lười,mặt trời lên rồi, mau dậy đi nào."
Lục Duệ bị giọng nói đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt, phát hiện Trịnh Tú Tinh đang mặc áo ngủ màu hồng nhạt, đang ghé vào cạnh mình thổi phù phù, khi thổi còn không ngừng phát ra tiếng cười khanh khách.
Bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ, Lục Duệ xoa đầu nó: "Thủy Tinh, sao dậy sớm thế?"
Trịnh Tú Tinh rõ ràng thích sự, của Lục Duệ, tựa đầu vài tay Lục Duệ, cười nói: "Chị gái nói, mặt trời chiếu vào mông rồi, ngủ sớm dậy sớm mới có lợi cho sức khỏe."
Lục Duệ không nói gì, hắn đêm qua đọc giấy tờ tới hơn mười hai giờ, hiện tại mới hơn bảy giờ, chẳng lẽ phải để mắt gấu mèo ra đường?
Có điều tiểu nha đầu trong lòng vẫn không ngừng thối phù phù, muốn ngủ cũng chẳng được, Lục Duệ đành phải bất đắc dĩ bò dậy, vừa mặc quần áo vừa nói với Trịnh Tú Tinh: "Thủy tinh, cháu muốn đến trường học chưa?"
Tiểu nha đầu lắc đầu nghĩ một lát rồi nói với Lục Duệ: "Chú, chị gái nói Tú Tinh còn nhỏ, để sang năm mới đi học."
Lục Duệ nghĩ một lát, gật đầu không nói gì, trong lòng thì hạ quyết tâm phải thương lượng một chút với Trịnh Tú Nghiên, trước tiên để tiểu Thủy Tinh đi học nhà trẻ, đứa nhỏ bảy tuổi học nhà trẻ cũng không sao, bằng không đợi khi Trịnh Tú Nghiên đi học rồi, mình thì đi làm, để đứa nhỏ này một mình ở nhà thì không được.
Điểm tâm Trịnh Tú Nghiên đã làm xong, nấu mấy quả trứng chim, có điều xem ra Trịnh Tú Tinh không thích ăn trứng chim, cô bé này không thích ăn lòng trắng trứng, cầm mãi không ăn, nhướng mày, Trịnh Tú Nghiên vươn tay gõ đầu em: "Tiểu nha đầu, ăn tử tế đi."
Theo cô ta đây là quản giáo em gái rất bình thường, có điều Lục Duệ lại nhướng mày, nhìn thoáng qua Trịnh Tú Nghiên, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc: "Tú Nghiên, về sau không được đánh em gái." Nói xong, xoa đầu Trịnh Tú Tinh, ôn nhu nói: "Thủy tinh à, không thích ăn thì thôi, lát chú dắt cháu đi ăn cái khác."
Trịnh Tú Nghiên bất đắc dĩ gật đầu, cô ta nghe Lâm Nhược Lam nói qua, Lục Duệ tính tình rất lẫn lộn, nói một không hai, một khi hắn thực sự nghiêm túc thì không nể tình ai cả. Bộ dạng vừa rồi của Lục Duệ Trịnh Tú Nghiên cũng nhìn thấy, thực sự tức giận vì hành vi gõ đầu em gái của mình, cô ta tất nhiên cũng là muốn tốt cho em, có điều nhìn cái cách của hiện tại, chỉ sợ Tú Tinh về sau sẽ khôi phục bộ dạng khi cha còn sống, vô pháp vô thiên.
Trịnh Tú Tinh lúc này cũng không để ý, cười hì hì chạy đến bên cạnh Lục Duệ, cầm trứng chim tiếp tục chơi, cô ta rất thông minh, từ khi chị gái nằm viện đã phát hiện Lục Duệ rất thương mình, hơn nữa chị gái hình như cũng không làm gì được ông chú này, kết quả là nó kiên định chạy đến bên cạnh Lục Duệ, dù sao chị gái nói, về sau phải sống ở nhà chú, vậy sẽ quan hệ tốt với chú, giống như lúc trước cùng cha chọc chị gái vậy.
"Chú, chú, chú nói đi, chị gái dữ như vậy, về sau liệu có ai lấy không?" Tiểu đặt trứng chim vào trong bát Lục Duệ, ghé vào bên tai hắn nói khẽ.
"Phốc" Lục Duệ thiếu chút nữa thì phun thức ăn trong miệng ra, vươn tay xoa xoa đầu tiểu nha đầu: "cháu nghe từ đâu nói?"
Trịnh Tú Nghiên có chút kỳ quái sắc mặt Lục Duệ: "Bí thư Lục, ông sao vậy?" Không biết vì sao, cô ta chưa bao giờ gọi Lục Duệ là chú, chỉ gọi hắn là bí thư Lục, Lục Duệ đã sửa mấy lần, liền dứt khoát vứt bỏ ý nghĩ này.
Lục Duệ lắc đầu, nói khẽ với Trịnh Tú Tinh: "Tiểu nha đầu, cháu linh tinh quá."
Cười hì hì, tiểu Thủy Tinh nói: "Là bà nội nói đấy, bà nói tính tình của chị gái quá xấu, cẩn thận về sau không gả đi đâu được."
Lục Duệ mỉm cười, xoa đầu nó nói: "Tính của chị cháu không phải là xấu, là cổ quái."
Lúc này, keng một tiếng, Lục Duệ ngẩng đầu, liền nhìn thấy Trịnh Tú Nghiên mặt không chút thay đổi nhìn mình và Trịnh Tú Tinh: "Hai nói thầm thì có thể nói nhỏ thôi được không? Tôi nghe rõ hết đó. Còn nữa, phiền ông chú nào đấy, lão nhân gia người chẳng lẽ không biết nói sau lưng người khác là một chuyện rất không hay à?"
Lục Duệ khựng lại, nghĩ đến tới tuổi của hắn rồi không ngờ còn làm loạn với tiểu Thủy Tinh, cũng xấu hổ cười cười, nói với Trịnh Tú Nghiên: "Ảo giác, tất cả những gì cô nghe thấy đều là ảo giác."
Trịnh Tú Nghiên không để ý đến Lục Duệ, cúi đầu chuyên tâm ăn cháu, thản nhiên trả lại một câu: "Nếu tôi không gả đi được thì mỗi ngày sẽ ăn không uống không ở nhà ông."
"Khụ khụ. . ." Lục Duệ không biết nói gì, tính cách của cô bé này thật đúng là cổ quái.
Sau khi Nếm qua điểm tâm, Trịnh Tú Tinh xoa cái bụng nhỏ của mình, cười hì hì nói với Lục Duệ: "Chú, ăn no rồi, về sau không ăn sáng với chú nữa, cháu kiêng ăn."
Lục Duệ nhẹ nhàng gõ đầu nó: "Tiểu nha đầu, đi thay quần áo đi, chú có lời muốn nói với chị gái cháu."
"Bí thư Lục, ông có việc muốn nói với tôi à?" Trịnh Tú Nghiên không vội dọn bàn, mà hỏi Lục Duệ.
Lục Duệ gật đầu: "Tú Nghiên, chuyện cô đến trường Lý Giang đã liên hệ xong rồi, cuối tuần cô có thể tới trường cao trung số một thành phố, có điều tôi muốn thương lượng chuyện của Thủy Tinh với cô, cô có thấy nên để nó đi học nhà trẻ hay không?"
Trịnh Tú Nghiên sửng sốt, cô ta tất nhiên biết chuyện Lục Duệ đưa mình đến trường khẳng định không có phiền toái, dù sao Trịnh Tú Nghiên cũng học tới cấp ba rồi, đối với hàm nghĩa phó bí thư thị ủy vẫn có tìm hiểu nhất định, hiểu rõ ở trong thành thị này Lục Duệ thuộc loại người trên đỉnh Kim Tự Tháp, có điều khiến cô ta có chút bất ngờ là, Lục Duệ không ngờ muốn đưa Tú Tinh tới nhà trẻ.
Thời đại này, địa phương nhà trẻ không còn tốt như trước kia, tiêu phí thậm chí hơn xa trường học bình thường, đặc biệt là đối với hộ khẩu nông thôn như Trịnh Tú Tinh, lại cần phải trả một khoản phí kếch xù, bà nội của Trịnh Tú Nghiên từng muốn Tú Tinh tới nhà trẻ huyện lý học, có điều vừa nghe thấy phí dụng kếch xù kia thì cũng chỉ có thể chùn bước.
Trịnh Tú Nghiên hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Bí thư Lục, hay là thôi đi, tôi và Tú Tinh là hộ khẩu nông thôn, phí chọn trường đắt lắm. Hay là tôi ở nhà ôn tập cũng được, thuận tiện có thể phụ đạo Tú Tinh."
Đối với Lục Duệ mà nói thì phí chọn trường không phải là một vấn đề, đời sau đã có phương pháp giải quyết rất tốt, hắn cũng cân nhắc có thể thử một chút ở thành phố Thanh Giang, biện pháp đang áp dụng không còn thích hợp, dù sao nếu như tùy tiện hủy bỏ phí chọn trường, sẽ buộc phía nhà trước từ thao tác công khai chuyển thành thao tác trong tối, tiêu chuẩn, trình tự, thủ đoạn thu phí nhiều tới không thể đếm xuể.
Trịnh Tú Nghiên tất nhiên không ngờ một câu của mình lại khiến Lục Duệ nghĩ nhiều như vậy, thấy Lục Duệ nãy giờ không nói gì, còn tưởng rằng hắn tức giận, đành phải nói: "Bí thư Lục, ông có thể thu dưỡng chúng tôi tôi đã rất cảm tạ rồi, chuyện trường học hay là thôi đi."
Lục Duệ bật cười, lắc đầu nói: "Thiếu chút nữa quên nói với cô, là như vầy, Nhược Lam nhờ người chuyển hộ khẩu của hai người tới kinh thành, hiện tại xem như là cùng một hộ khẩu với chúng ta, về phần chuyện phí chọn trường, cô không cần phải quan tâm, tôi muốn để Tú Tinh tới nhà trẻ của cơ quan thị ủy, ít nhiều gì thì tôi cũng là phó bí thư thị ủy, chắc vẫn chưa có người dám thu cái gọi là phí chọn trường với tôi đâu."