"Áo ngoài của chủ nghĩa Lý tưởng sẽ bị cởi ra, chỉ còn lại nội y."
Những lời này Lục Duệ từ trong một quyển sách rất hay ở kiếp trước đọc được, lúc này dùng ở đây lại rất thỏa đáng.
Chủ nghĩa Lý tưởng tuy rằng nghe thì hơi ngốc, nhưng trên thực tế nhưng trên thực tế nếu như cẩn thận phân tích, quả thực giống như lời của Lục Duệ, chủ nghĩa lý tưởng giống như một chiếc áo khoác đầy màu sắc, nhưng hiện thực trên thực tế giống như là phim điện ảnh trắng đen rõ ràng. Màu sắc sáng lạn muôn vẻ, khiến cho người ta nhìn qua thì có một loại mỹ cảm, nhưng trên thực tế lại chưa chắc đã tốt đẹp như vậy, hiện thực tàn khốc sẽ làm cho người ta dần dần quên đi những lý tưởng tốt đẹp của mình. Nhưng cho dù toàn bộ tâm linh của toàn bộ đều u ám, chỉ cần ở một góc sâu vẫn tồn tại lý tưởng tốt đẹp, nhân sinh tương lai của vậy anh sẽ tràn ngập ý nghĩa tốt đẹp.
Lục Duệ nói mình đã bị thời gian tước đi cái áo khoác của chủ nghĩa lý tưởng, chỉ có thể nói hiện tại ở cuộc sống trong quan trường, khiến Lục Duệ không có thời gian để suy xét lý tưởng của mình và hiện thực rốt cuộc chênh lệch bao nhiêu, chứ không có nghĩa là cả nhân sinh quan của hắn đã bị hiện thực tàn khốc nhồi nhét, bởi vì một người mất đi lý tưởng, linh hồn sẽ trắng bợt, chuyện gì làm ra cũng không có phương hướng, nhưng Lục Duệ thì vẫn có phương hướng của mình, cũng vì mục tiêu này mà không ngừng phấn đấu, cho nên, nội tâm của hắn vẫn còn một loại chủ nghĩa lý tưởng.
Lý Giang nghĩ một lát rồi nói: "Có lẽ anh đúng, ở trước mặt hiện thực, không ai sẽ không thay đổi bản thân."
Lục Duệ mỉm cười: "Anh cảm thấy tình huống của thị ủy hiện tại thế nào?"
Lý Giang dừng một chút, thành thành thật thật hồi đáp: "Chỉ một chữ, loạn!"
Lục Duệ gật đầu: "Anh nghĩ giống tôi, tình huống hiện tại rất loạn, điều này có nghĩa là gì, anh biết không?"
Lắc đầu Khó hiểu, Lý Giang kinh ngạc nói: "Loạn còn có lợi à? Hiện tại đầu mâu của mọi người đều hướng về phía chúng ta, có người nói ngài cố ý trả đũa quần chúng khiếu oan."
Lục Duệ bật cười, phẩy tay với Lý Giang: "Một người làm một công tác, sẽ tập trung hết sức vào đó, cố gắng làm tốt công tác này, hiện tại nhiệm vụ của tôi chính là giải quyết vấn đề thành phố Lâm Hải, việc không cần tôi quản, anh cũng vậy, nhớ kỹ câu nói của tôi, nói ít nghe nhiều,mang tai anh theo làm việc là được rồi.
Lý Giang gật đầu: "Tôi minh bạch nên làm như thế nào."
Lục Duệ nói: "Anh trưởng thành rất nhanh, điểm này tôi rất cao hứng. ở trên vị trí này của chúng ta, phải học cách suy xét, lực lượng của một người là hữu hạn, nếu như muốn đạt được nhiều lực lượng hơn, vậy thì phải ở trong công tác không ngừng suy xét, bởi vì chỉ có không ngừng suy xét mới có thể đạt được nhiều lực lượng hơn. Khi anh làm một việc, cần vận dụng đầu óc của anh để xuy xét hàm nghĩa của chuyện này, cùng với ảnh hưởng và các mặt quan hệ của chuyện. Có đôi khi, còn cần tự mình nghĩ biện pháp giải quyết chuyện nào đó, cho nên, học được suy xét là một chuyện rất hữu dụng, tôi không thể làm mãi phó bí thư ở thành phố Thanh Giang, anh cũng không thể làm mãi thư ký cho tôi, điều này anh phải hiểu được." Những lời này, ngụ ý của Lục Duệ rất sâu sắc, Lý Giang tuy rằng thời gian tiến vào sĩ đồ không dài. nhưng có được sự giúp đỡ và dùy sắc, con đường về sau khẳng định có thể đi xa hơn, nhưng Lục Duệ rất rõ ràng, sự giúp đỡ của mình chỉ là một phương diện, quan trọng hơn là bản thân hắn phải có giá trị xứng với sự giúp đỡ của mình, dù sao muốn lên cao trong quan trường, không chỉ dựa vào là quan hệ các phương diện, còn cần cả năng lực của bản thân.
Lý Giang gật đầu thật mạnh, sự nhắc nhở của Lục Duệ hắn tất nhiên minh bạch, biết Lục Duệ là muốn tốt ình.
Tới văn phòng, Lục Duệ bắt đầu xem giấy tờ, đưa tới chỗ hắn, đại bộ phận đều là văn kiện về thành phố Lâm Hải.
Châm một điếu thuốc, mày Lục Duệ nhíu chặt.
Tỉnh lị thành phố Tân Châu, nhà số một trụ sở tỉnh ủy.
Hoàng Hiểu Dương có chút co quắp ngồi trên sô pha, sắc mặt có chút khẩn trương.
" Bí thư Giang, chuyện thành phố Lâm Hải." Hoàng Hiểu Dương chưa nói hết, Giang Vĩnh Lực ngồi đối diện hắn khoát tay: "Đồng chí Hiểu Dương, anh không cần giải thích, chuyện này cách xử lý của thành phố Thanh Giang không có vấn đề, tỉnh ủy rất cao hứng."
"Phù."
Thở phào một cái, vẻ mặt Hoàng Hiểu Dương có chút dịu đi, những lời này của Giang Vĩnh Lực khiến hắn yên tâm, tuy rằng biết trong lòng đối phương có lẽ bất mãn với thủ đoạn lôi đình của Lục Duệ, nhưng Hoàng Hiểu Dương biết, mình cuối cùng cũng qua được một cửa này.
Có điều nghĩ đến tin tức chủ nhiệm văn phòng thị ủy Trương Triêu Dương và trưởng phòng tổ chức Sở Kiếm truyền đến, trong lòng Hoàng Hiểu Dương lại không nhịn được mà oán thầm Lục Duệ, trầm ngâm một chút rồi nói với bí thư tỉnh ủy Giang Vĩnh Lực: "Bí thư Giang, cách xử trí của đồng chí Lục Duệ trong vấn đề cải chế tài sản quốc hữu của thành phố Lâm Hải, thị lý trước chuyện không biết gì, vấn đề này chúng tôi trở về sẽ thảo luận lại."
Giang Vĩnh Lực tựa cười mà như không phải cười nhìn thoáng qua Hoàng Hiểu Dương, không nói gì, trong lòng thì thầm lắc đầu, Hoàng Hiểu Dương này tái tái hồi hồi, chuyện này không ngờ vẫn lấy ra nói trước mặt mình, cho dù vấn đề xử trí cải chế tài sản quốc hữu thành phố Lâm Hải của Lục Duệ tát vào mặt mình thì sao? Giang Vĩnh Lực làm quan tới mức này, đối với vật ngoài thân đã sớm không còn quá coi trọng, mà là coi trọng lợi ích chính trị thực tế, hiện tại trong tỉnh thành đang nổi lên một hồi đại biến, Giang Vĩnh Lực nào có tâm tư quản chuyện của thành phố Lâm Hải?
Mày nhăn lại, Giang Vĩnh Lực nói: "Vấn đề của Thành phố Thanh Giang, thị ủy thị chính phủ các anh tự giải quyết, tỉnh lý chỉ mang tác dụng giám sát, tôi thấy anh mau trở về đi thôi, đại cục của thành phố Thanh Giang còn cần anh chủ trì, ngoài ra, thông báo với anh chuyện này, đồng chí La Xuân Kiều, thị trưởng Khánh Châu đã bị song quy, Ủy ban kiểm tra tỉnh đang điều tra sự kiện vi phạm kỷ luật của cô ta, nếu có chỗ nào cần thành phố Thanh Giang các anh phối hợp, các anh hãy phối hợp một chút."
Hoàng Hiểu Dương kinh hãi thất sắc, vẻ mặt trở nên rất kỳ quái, lặng lẽ gật đầu, đáp ứng.
Khi ra khỏi văn phòng của Giang Vĩnh Lực, Hoàng Hiểu Dương thậm chí không biết mình đi thế nào, chẳng lẽ La Xuân Hạc thực sự triệt để xong rồi? Đầu tiên là lui về tuyến hai, ngay sau đó thì bí thư Ủy ban kiểm tra tỉnh Đinh Triều Vũ bị điều đi, tiếp theo thì La Xuân Kiều đã bị song quy điều tra sự kiện vi phạm kỷ luật, chẳng lẽ kế tiếp sẽ là mình?
Nghĩ tới đây, Hoàng Hiểu Dương rốt cuộc không muốn ở lại tỉnh thành nữa, hoảng hốt quay trở về Thanh Giang.
Tâm tình bất đồng với hắn, còn có thị trưởng Thanh Giang Tả Thiên Nhai.
Đối với Tả Thiên Nhai mà nói, thời ký cuối trong kiếp sống chính trị của mình không ngờ có cơ hội tiến thêm một bước, là điều mà hắn khó có thể tưởng tượng. Cơ hội đầu tiên là Hàn Định Bang cho, đưa Tả Thiên Nhai từ phó thính trưởng thính tài chính tỉnh tới vị trí đại thị trưởng thành phố Thanh Giang, có cơ hội này. Tả Thiên Nhai từ phó thính biến thành chính thính. Nhưng Bá Nhạc Hàn Định Bang bị điều đi rồi, Tả Thiên Nhai lại không tín nhiệm phó tỉnh trường thường vụ Vương Chu, người đại diện của Hàn ở găm ở tỉnh, cho nên hắn lựa chọn lại đội ngũ của mình, lần này hắn cho rằng tỉnh trưởng tân nhiệm là một gốc cây đại thụ có thể che mát.
Người ta thường nói dưới đại thụ có bóng râm to, nhưng Tả Thiên Nhai không thấy như vậy, trong thế giới quan của hắn, đại thụ trong quan trường không chỉ là để hóng mát, mà còn có thể giúp mình một bước lên mây, cái gọi là đứng cao nhìn xa, chỉ có giâm trên vai đại thụ, mới có cơ hội hưởng thụ loại khoái hoạt "mượn lực của gió, đưa ta lên mây xanh".
Cho nên, hắn nắm lấy tất cả cơ hội nghĩ biện pháp tạo dựng quan hệ với Ký Thiên Vũ, vì thế hắn không tiếc giới thiệu tâm phúc đầu tiên mà mình thu nạp khi tới thành phố Thanh Giang là bí thư thị ủy Lâm Hải Ngô Đại Long giới thiệu cho con trai của Ký Thiên Vũ là Ký Hiểu Húc, bởi vì Ký Hiểu Húc đến thành phố Thanh Giang tìm kiếm hạng mục đầu tư, mà trên tay thành phố Lâm Hải lại có một đống tài sản quốc hữu cần cải chế, trong tính toán của Tả Thiên Nhai, mình vừa có thể mượn tay Ký Hiểu Húc cải chế đống tài sản quốc hữu này, để kinh tế thành phố Lâm Hải đạt được phát triển mới, ngoài ra cũng có thể giao hảo với công tử của tỉnh trưởng.
Nhưng ngàn vạn lần không ngờ là, Ngô Đại Long lại làm ra chuyện lớn như vậy, vây công thị ủy thị chính phủ là chuyện lớn cỡ nào, tuy rằng hiện tại chỉ song quy Ngô Đại Long, không hề liên lụy đến Ký Hiểu Húc, nhưng Tả Thiên Nhai biết, dựa theo tính tình của Lục Duệ, một khi phát sinh xung đột trực diện với Ký Hiểu Húc, tất nhiên sẽ không chút nhượng bộ.
"Tỉnh trưởng, chuyện thành phố Lâm Hải tôi có trách nhiệm." Nhìn Ký Thiên Vũ đang phê duyệt văn kiện, Tả Thiên Nhai thành khẩn nói.
Ký Thiên Vũ chậm rãi ngẩng đầu, đẩy kính mắt, hắn năm nay bốn mươi bảy tuổi, chính là ở độ tuổi trẻ trung khoẻ mạnh, tới tỉnh thượng nhiệm, phái hệ của hắn ký thác kỳ vọng cao nơi hắn, dù sao tỉnh K này tuy rằng kinh tế phát triển hơi lạc hậu, nhưng là căn cứ công nghiệp nổi danh địa khu đông bắc, cơ sở kinh tế vẫn không tồi.
Quan trọng nhất là, một địa khu có độ lệch kinh tế, sẽ khá dễ để làm ra chính tích. Mà Ký Thiên Vũ này là có dã tâm, hắn biết rõ mình hiện tại đang đứng trong một thời kì rất quan trọng. Nếu như có thể ở tỉnh K làm một phen sự nghiệp, như vậy hoàn toàn có cơ hội tiến xa hơn.
Cười cười, Ký Thiên Vũ nói với Tả Thiên Nhai: "Không cần nói như vậy, vấn đề của thành phố Lâm Hải anh không cần phải tự trách, chuyện của thằng bé Hiểu Húc tôi cũng biết một chút, anh không cần phải băn khoăn gì cả, nên thế nào thì cứ như thế."
Tả Thiên Nhai cười khan một tiếng, Tỉnh trưởng, tôi."
Sắc mặt Ký Thiên Vũ trở nên nghiêm túc, bình tĩnh nói: "Đồng chí Tả Thiên Nhai, tổ chức phái anh tới thành phố Thanh Giang, là để anh có thể xây dựng tốt kinh tế nơi này, đối với vấn đề đang tồn tại ở thành phố Thanh Giang, tỉnh ủy tỉnh chính phủ vẫn luôn chú ý, cũng rất nhanh sẽ có một định tính, vào lúc này, tôi hy vọng anh có thể nghiêm túc làm tốt công tác bản chức, làm tốt chuyện mình được phân quản, hiểu chưa?"
Tả Thiên Nhai bị lời nói của hắn làm cho hoảng sợ, trong đầu nghĩ đến một lời đồn, liên hệ với những tin tức mình mấy ngày nay nghe được ở tỉnh thành, trong lòng run lên, nhìn ánh mắt ý vị thâm trường của Ký Thiên Vũ, gật đầu run giọng nói: "Tỉnh trưởng, tôi minh bạch nên làm như thế nào."