Quyền Khinh Nhất Thế


Trần Bân bị bệnh, đối với Lục Duệ mà nói, đó là một tin tức rất bất ngờ, phải biết rằng Trần Bân trên thực tế là chỗ dựa lớn nhất của Lục Duệ tỉnh, cộng thêm quan hệ của hắn và Lâm lão gia tử, Lục Duệ về tình hay lý đều nên đi thăm.
Sau khi ăn cơm chiều, Lục Duệ ở gần đó mua ít thuốc bổ, bảo lái xe tiểu vương đưa đi tới bệnh viện quân khu tỉnh. Đến cửa bệnh viện, bảo vệ cửa không cho hắn vào, rơi vào đường cùng, Lục Duệ đành phải gọi điện thoại cho thư ký tiểu Triệu của Trần Bân, bảo tiểu Triệu ra đón.
Tiểu Triệu tên là Tử Long, là cùng tên với tướng quân Hoa Hạ danh chấn thời đại tam quốc, nhưng lại không có vận khí tốt như vậy, theo Lục Duệ biết thì thời gian hắn đi theo Trần Bân không dài, tính ra thì hình như là thư ký đầu tiên của Trần Bân trên vị trí phó bí thư tỉnh ủy. Thư ký của Trần Bân khi hắn làm trưởng phòng tổ chức đã được đưa ra ngoài làm phó bí thư huyện ủy một huyện nào đó. Cái nghề Thư ký này, một lãnh đạo từ cơ sở tới địa vị cao, phía trước phía sau không biết có bao nhiêu người, về phần thực sự có tình cảm cộng với được lãnh đạo nâng đỡ thì không biết có được mấy người.
Gọi Điện thoại xong không bao lâu thì Triệu Tử Long xuất hiện ở cửa bệnh viện quân khu, hắn và Lục Duệ quen biết đã lâu, mỗi một lần Lục Duệ tới tỉnh thành đều sẽ gặp Trần Bân, Triệu Tử Long tất nhiên cũng biết tên hắn. Triệu Tử Long cậu không tồi,rất thông minh, mỗi lần khi Lục Duệ gặp mặt Trần Bân, hắn luôn rất biếu điều lảng tránh, thứ mình nên nghe thì sẽ nghe, thứ không nên nghe thì kiên quyết không nghe, điểm này Lục Duệ cũng không chỉ một lần nói với Trần Bân, thư ký như vậy là không tồi, đáng để bồi dưỡng.
Hai người tới cửa bộ phận nằm viện, Lục Duệ dừng bước, nói khẽ với Triệu Tử Long: "Sức khỏe của Bí thư Trần thế nào?"
Triệu Tử Long đáp: "Vấn đề không lớn, bác sĩ nói chỉ là do quá mệt nhọc, nghỉ ngơi ở bệnh viện một đoạn thời gian là được."
Lục Duệ bất động thanh sắc gật đầu, nếu Triệu Tử Long nói như vậy, thì hắn cũng không cần thiết phải tiếp tục hỏi, trong lòng thì thầm cân nhắc, Trần Bân tốt nhất là có thể luôn khỏe mạnh, nếu không, đối với tình cảnh của mình ở tỉnh và cả ở thành phố Thanh Giang sẽ là một ảnh hưởng rất lớn.

Nhân sinh luôn sẽ có không ít cơ hội lựa chọn, những cơ hội lựa chọn này giống như là những ngã rẽ trong ngả đường sinh mệnh, mỗi một việc nhỏ không đáng kể đều sẽ tác động tới nhân sinh của mình. Cái gọi là nhân sinh như đánh cờ đại thể là vậy.
Lục Duệ không hối hận về những hành vi ở thành phố Thanh Giang, dù sao dưới tình huống lúc đó hắn không thể lựa chọn, mà mỗi một lần lựa chọn của nhân sinh thật ra đều như chơi cờ, trong nháy mắt đằng đằng sát khí, giống như là tiểu thuyết trinh thám khúc chiết ly kỳ, không ai biết tiếp theo sẽ là thoải mái thắng trận hay là sẽ ngã quỵ.
Trong nháy mắt nhìn thấy Trần Bân, Lục Duệ phát hiện Trần Bân có chút mệt mỏi, loại mệt mỏi này là phát triển từ nội tâm, tựa hồ có chuyện gì khiến hắn mệt chết đi được, trong lòng khẽ động, Lục Duệ đi vào phòng, cung kính nói: "Bí thư Trần, tôi tới thăm ngài."
Trần Bân đang ngồi trên sô pha xem tin tức, nhìn thấy Lục Duệ tiến vào, mỉm cười, vỗ vỗ sô pha bên cạnh: "Tiểu Lục tới à, là đến tỉnh lý họp hả, Ngồi đi."
Lục Duệ gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Trần Bân, nhìn thấy rõ mái tóc bạc và vẻ mặt mệt mỏi của hắn.
Nghĩ một lát, Lục Duệ vẫn quan tâm hỏi: "Bí thư Trần, thân thể ngài thế nào? Có muốn tới kinh thành..."
Khoát tay, Trần Bân cười nói: "Không đến mức nghiêm trọng như vậy, chỉ là huyết áp hơi cao, bác sĩ đã hạ thông điệp cho tôi, về sau chỉ sợ phải kiêng rượu rồi."

Lúc này Triệu Tử Long bưng trà lên cho hai người, cung kính nói với Trần Bân: "Bí thư, tôi ra ngoài gọi điện thoại."
Trần Bân gật đầu, vẫy tay.
Đợi cho Triệu Tử Long lui ra ngoài rồi, Lục Duệ nhìn Trần Bân nói khẽ: "Chú Trần, không có đại sự gì chứ? Không thoải mái không thoải mái thì tôi bảo Nhược Lam tìm bác sĩ Mỹ tới." Hắn gọi Trần Bân là chú, cho thấy lúc này mình chỉ dùng thân phậm cá nhân để nói chuyện với Trần Bân, chứ không phải quan hệ cấp trên cấp dưới.
Trần Bân cười cười, khoát tay: "Tôi vẫn chưa yếu tới mức vậy, anh đừng lo." Nói xong, Trần Bân bật cười: "Phải nói là hiện tại tốc độ truyền bá truyền bá nhanh thật, buổi sáng các anh họp, buổi tối đài truyền hình tỉnh đã có tin rồi, vừa rồi tôi thấy anh đó."
Lục Duệ gật đầu: "Đúng vậy, hiện tại truyền thông phát triển nhanh chóng, internet, radio, đài truyền hình, báo chí cạnh tranh rất là kịch liệt, cũng khiến công tác tuyên truyền của chúng ta càng ngày càng khó."
"Công tác khó?" Trần Bân ý vị thâm trường cười nói: "Công tác khó thì đừng làm nữa, chỉ cần dụng tâm mà làm thì luôn có thể làm ra thành tích." Nói xong, hắn nhìn về phía Lục Duệ, sắc mặt trở nên nghiêm túc trở nên nghiêm túc: "Tôi không chỉ một lần nói với anh, đừng xen vào chuyện của Hoàng Hiểu Dương và Tả Thiên Nhai, chuyện của Lâm Hải anh xử lý rất tốt, nhưng cũng không có nghĩa là tỉnh lý không có ý kiến đối với anh, vì sao anh xen vào đấu tranh giữa bọn họ làm gì?"
Lục Duệ sửng sốt, lập tức liền minh bạch Trần Bân là đang nói với mình, gần đây đã làm sai chuyện gì đó.

Trần Bân nhìn Lục Duệ, bình tĩnh nói: "Quan trường như chiến trường, mỗi một bước của anh đều có thể sẽ là nhân tố mấu chốt quyết định phát triển tương lai phát triển tương lai, nên có câu, một bước sai thì tất cả sẽ sai, rất có thể sẽ khiến anh phải ngồi yên ở vị trí hiện tại mấy năm nữa, phải biết rằng thời gian qua rồi sẽ không trở lại, mà thời gian trôi qua rồi, còn có năm tháng hoàng kim biến mất trong thời gian, anh phải biết quý trọng."
Lục Duệ gật đầu: "Chú Trần, tôi biết mình sai rồi, nhưng một số tình huống của thành phố Thanh Giang buộc tôi không thể không ra tay phá rối, chỉ không ngờ khiến ngài lo lắng."
Trần Bân thở dài: "Lão gia tử giao anh cho tôi, bí thư Hàn trước khi đi cũng liên tục nhắc nhở, mục đích chính là bảo tôi tôi luyện anh thành một quan viên thành thục, tôi từ tham gia công tác lâu lăm, trước giờ chưa từng gặp hậu bối có ngộ tính và năng lực mạnh như cậu, tỉnh H là nơi tôi trút xuống toàn bộ tâm huyết, tình cảm của tôi đối với mảnh đất này người bình thường không thể lý giải, tôi hy vọng có một ngày, anh có thể giúp tôi chiếu cố tốt nơi này." Nói xong, y cười nói: "Đi thôi, ra ngoài dạo, hít thở chút không khí trong lành."
Lục Duệ nghe thấy câu này nghe thấy câu này, cũng cảm động trước sự quan tâm của trưởng bối đối với mình, cũng dần dần hiểu được, xem ra bệnh của Trần Bân không chỉ là vấn đề thân thể, chỉ sợ hắn trong lòng y cũng có tâm sự, hoặc là nói, Trần Bân khẳng định có lời nói quan trọng muốn nói với mình.
Gật đầu, Lục Duệ cung kính đáp: "Vậy tôi cùng chú ra ngoài một chút."
Hoàn cảnh của bệnh viện quân khu Tỉnh tất nhiên là không thể nghi ngờ, Trần Bân lại là phó bí thư tỉnh ủy quyền cao chức trọng, tất nhiên là sống trong phòng bệnh giành cho cán bộ cao cấp, ra khỏi phòng bệnh không xa có một hoa viên rất to, một con đường nhỏ nối từ phòng bệnh tới hoa viên, hai bên là cây cối hoa cỏ, giờ là mua hè, cũng là lúc cây cối đẹp nhất.
Lục Duệ đỡ Trần Bân bước chậm trong hoa viên, đi đến gần một căn chòi, Trần Bân chậm rãi nói: "Lục Duệ a, anh chắc vẫn chưa biết, Trung kỉ ủy đã thẩm tra song quy La Xuân Hạc, Hoàng Hiểu Dương sắp tới cũng sẽ bị điều chỉnh, mục đích tất nhiên là trước tiên điều hắn đi, sau đó mới động thủ lần nữa."
Cục diện bình tĩnh của Thành phố Thanh Giang sẽ không kéo dài lâu nữa, chuẩn bị sẽ có một lần điều chỉnh khá lớn đối với ban lãnh đạo thị ủy Thanh Giang."
Nghe thấy lời nói của y, Lục Duệ lập tức ngẩn ra, nhìn về phía Trần Bân, kinh ngạc hỏi: "Thế có phải quá nhanh hay không?"

Trần Bân bình tĩnh nói: "Không hề nhanh, vấn đề của La Xuân Hạc Trung kỉ ủy đã sớm điều tra rồi, về phần vấn đề của Hoàng Hiểu Dương, Ủy ban kiểm tra tỉnh vẫn luôn nhận được tin tố cáo, chỉ là không ngờ lại nghiêm trọng như vậy, vốn ý tứ của bí thư Giang là để chờ thêm một thời gian, có điều sau khi La Xuân Kiều bị song quy đã khai ra một vấn đề vô cùng trọng đại, liên quan tới không ít cán bộ thành phố Thanh Giang do Hoàng Hiểu Dương cầm đầu, cho nên, tỉnh ủy quyết định động thủ trước."
Lục Duệ kinh ngạc nhìn Trần Bân: "Vậy Giang...."
Trần Bân tựa hồ biết Lục Duệ muốn nói gì, nhẹ nhàng lắc đầu: "Đã sớm nhắc nhở anh rồi, đừng xem thường một cán bộ cấp bộ, có thể làm tới vị trí lãnh đạo chủ yếu của tỉnh ủy, sao có thể không có một chút giác ngộ và năng lực?"
Lục Duệ gật đầu, cảm thấy mình vẫn rất non.
Cười cười, Trần Bân tiếp tục nói: "Ngoài ra còn có một chuyện, một tháng trước, Trung Tổ bộ tìm tôi nói chuyện, muốn điều tôi tới tỉnh Ninh Liêu, còn một vị phó bí thư tỉnh Ninh Liêu sẽ điều đến tỉnh H của chúng ta, nói thật, tôi rất quyến luyến tỉnh H, có điều loại chuyện này tôi không thể quyết định.
Lục Duệ vừa nghe vậy thì lập tức giật mình, trong đầu nhanh chóng hiện lên dự cảm xấu, bất kể là như thế nào Lục Duệ cũng không ngờ, cục diện chính trị của thành phố Thanh Giang khi sắp xuất hiện biến hóa lớn, Trần Bân không ngờ bị điều đi, một khi Trần Bân rời khỏi, mình sẽ phải làm gì? Dù sao bất kể là thế nào, so sánh với Vương Chu, quan hệ của mình với Trần Bân vẫn thân mật hơn. Nhưng Lục Duệ từ trong thần thái của Trần Bân, lại không nhìn thấy Trần Bân có vẻ mặt buồ bẽ, xem ra chắc là sẽ lên chức, không phải điều ngang đơn giản, dù sao nếu như là điều ngang, Trần Bân cũng sẽ không lộ ra vẻ bình tĩnh như vậy, nghĩ một lát, Lục Duệ vẫn cẩn thận hỏi: "Bí thư Trần, ngài đến tỉnh Niêu Linh, có phải sẽ làm người đứng đầu hay không?"
Trần Bân cười cười, lắc đầu: "Người đứng đầu với không người đứng đầu cái gì, tạm thời tới vẫn làm phó bí thư tỉnh ủy, là điều ngang." Trong mắt hiện lên một đạo hào quang, tuy rằng Trần Bân nói rất rõ ràng, nhưng Lục Duệ đã nhận ra từ ngữ quan trọng trong lời nói của y.
Tạm thời?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận