Khi Lục Duệ tới thăm Lâm lão gia tử, vẫn là thân ảnh lão nhân gầy như bộ xương trong phòng bệnh, trong lòng Lục Duệ không nhịn được dâng lên một loại cảm giác thương tiếc. Lâm lão thân là nhà cách mạng thế hệ trước còn sót lại, tình trạng sắc khỏe được các mặt chú ý, ngay cả đồng chí lãnh đạo Trung ương cũng quan tâm, bên trong đề phòng sâm nghiêm, cho dù là người nhà tới thăm hỏi như Lục Duệ cũng phải qua từng đợt kiểm tra.
Phía nam có tòa nhà, nhìn từ bề ngoài thì không khác gì tòa phòng bệnh khoa ngoại khoa nội khác. Nhưng nơi này là địa phương được phòng vệ nghiêm mật nhất trong toàn bộ bệnh viện, không có giấy ra vào thì không cho phép tiến vào. Buổi tối, cả tòa nhà đèn đuốc huy hoàng, cảnh vệ hai bên cũng phóng ra hơn mười thước, chung quanh còn có ba người một tổ lưu động tuần tieux. Nơi này chính là địa phương người lãnh đạo Trung ương nhận trị liệu, đây là nam lâu đại danh đỉnh đỉnh. Nơi này từng có rất nhiều người lãnh đạo ưu tú của đảng và quốc gia ở, khi cái áo khoác quyền lực được cởi xuống, làm các lão nhân ốm đau, bọn họ chính là ở đây cố gắng tìm kiếm hy vọng sinh tồn, đấu tranh với bả thân, thi chạy với tử vong. Nơi này, chỉ là một bệnh viện, tan mất phồn hoa đã hết, sinh mệnh quy y.
Giống như một chiếc xe cũ đã được sử dụng mấy chục năm, thân thể của Lâm lão đã không chịu nổi gánh nặng, chỉ còn lại bệnh tật, Lục Duệ khi tới thă nghe bác sĩ nói, lão nhân mỗi một lần hôn mê thời gian đều dài dần, nếu như không có kỳ tích phát sinh, lão nhân chỉ có thể chống đỡ tới tết năm nay. Nghĩ đến đây, trong lòng Lục Duệ cảm thấy chua xót.
Lục Duệ có thể tưởng tượng được, mình thương cảm như vậy, Lâm Nhược Lam từ nhỏ được lão nhân nuôi nấng sẽ khổ sở cỡ nào? Dù sao Lâm Nhược Lam chẳng khác nào được lão nhân nuôi lớn từng chút, loại tình thân tuy rằng không chung huyết thống nhưng lại hơn hẳn huyết thống này, chắc chỉ hai ông cháu là có thể cảm nhận được.
Cũng may hiện tại bên cạnh cô ta có mình, nếu không, Lục Duệ thậm chí khó có thể tưởng tượng được Lâm Nhược Lam sẽ đối mặt với thời khắc Lâm lão ra đi như thế nào.
Mấy ngày gần đây, Lục Duệ không hề tham dự chuyện hạng mục khu cao tân, ngược lại ở kinh thành bái phỏng một số người quen, dù sao nếu đã hạ quyết tâm giao tất cả cho Lam Thiên Dã, Lục Duệ sẽ chân chính uỷ quyền cho hắn, Lam Thiên Dã cũng biết điều, trên cơ bản mỗi ngày đều sẽ tiến hành báo cáo tình huống tiến triển hạng mục với Lục Duệ.
Cũng may tiến triển giai đoạn đầu của khu cao tân Thần Quang vô cùng thuận lợi, thậm chí có thể nói dưới sự cố gắng không ngừng của Lục Duệ là phi thường thành công. Cho nên không tồn tại vấn đề hạng mục có được phê duyệt hay không, khiến Lam Thiên Dã cũng bớt đi được rất nhiều phiền toái, có thể nói so sánh với lúc trước khi Lục Duệ và Vương Triển Bằng hai người chạy hạng mục ở kinh thành, công tác của Lam Thiên Dã có thể tính là phi thường thoải mái.
Có thể nói, phê duyệt giai đoạn hai của khu cao tân Thần Quang khó nhất chính là vấn đề dự toán tài chính, cũng may thời gian Vương Triển Bằng được điều nhiệm làm chủ nhiệm Ủy ban cải cách và phát triển tỉnh H không ngắn, Lục Duệ gọi điện thoại cho hắn, Vương Triển Bằng dùng danh nghĩa của Ủy ban cải cách và phát triển tỉnh H ra một công hàm cho thành phố Thanh Giang, chỉ cần có con dấu đồng ý của mấy bộ môn của Ủy ban cải cách và phát triển quốc gia ở bên trên là được. Về phần bên bộ tài chính, Điền Văn Minh đã đồng ý giúp đi lại một số quan hệ, đương nhiên, trên danh nghĩa vẫn là nể mặt Lam Thiên Dã. Trên thực tế Lục Duệ biết, mình đã nợ Điền Văn Minh một cái nhân tình.
Có những chuẩn bị này, Lam Thiên Dã tự mình hoàn toàn có thể làm xong chuyện còn lại, đây cũng là nguyên nhân Lục Duệ không lo lắng, để hắn tùy tiện làm việc.
Ở kinh thành nửa tháng, Lục Duệ phần lớn thời gian là đi loanh quanh, dù sao cái thứ nhân tình này, nếu không lai vãng thì cho dù là quan hệ thân mật tới mấy cũng có lúc lạnh nhạt, cho nên Lục Duệ xuất phát từ lễ số cũng tốt, hay là xuất phát từ giao tình cũng vậy, đều tới nhà người quen bái phỏng một chút.
Mùng ba tháng tám, Lâm Phụng Thiên từ ngoài về kinh thành, Lục Duệ giành tới gian tới Lâm gia bái phỏng vị nhạc phụ này của mình, Lâm Phụng Thiên vào nhiệm kỳ mới cuối năm sẽ về hưu, nhìn qua thì tinh thần không tồi, Lục Duệ lễ phép thăm hỏi y, lại biếu một ít thuốc bổ.
"Cậu khó khăn lắm mới về được một lần, có thời gian thì hay là ở nhà đi." Lâm Phụng Thiên Hiền lành nhìn Lục Duệ, Mỉm cười nói.
Nếu như không có những lời của Lâm Xuân Dương mấy ngày hôm trước, Lục Duệ còn có thể cảm động rơi nước mắt trước những lời này của Lâm Phụng Thiên. Có điều lúc này hắn lại không thể không cẩn thận một chút, do dự một chút rồi cung kính nói: "Không cần, cha, con ở ban trú kinh có chỗ ở rồi, còn có một số công sự phải xử lý."
Lâm Phụng Thiên nhướng mày, tựa hồ có chút mất hứng, có điều do dự một chút, vẫn nhìn Lục Duệ hỏi: "Tam thúc của cậu cuối năm sẽ từ ngoài điều về quốc vụ viện, có hứng thú tới kinh thành giúp hắn không?"
Lục Duệ ngẩn người, thầm nghĩ lời này của ông có ý gì, chẳng lẽ muốn tôi vứt bỏ tiền đồ hiện tại, đi làm phụ tá cho Lâm Phá Quân?
Lâm Phụng Thiên thấy thế cười nói: "cậu hiện tại ở thành phố Thanh Giang làm phó bí thư, ý tứ của tam thúc cậu là để cậu cuối năm lên cấp cấp, tới bên cạnh hắn làm phó chủ nhiệm làm, cậu thấy sao?" Dừng một chút, y lại tiếp tục nói: "Về phần Thanh Giang, tôi đã thương lượng với hắn, có thể để Thiên Bình tới tiếp nhận, hắn hiện tại đang ở bộ thương vụ làm trưởng phòng."
Sắc mặt biến đổi, vẻ mặt Lục Duệ lập tức trở nên khó coi, ánh mắt dừng lại trên mặt Lâm Phụng Thiên: "Ý của cha là?"
Lâm Phụng Thiên không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Lục Duệ.
Trong lòng hiện tại Lục Duệ đã phẫn nộ tới không thể dùng lời nói mà hình dung được, lời nói vừa rồi của Lâm Phụng Thiên rất rõ ràng là đang nói với mình, Lâm gia muốn hái quả.
Lâm Thiên Bình là một thành viên đời thứ ba của Lâm gia, cụ thể là con nhà nào thì Lục Duệ không nhớ rõ, nhưng vấn đề là Lâm Phá Quân muốn điều mình đến bên cạnh hắn làm phó chủ nhiệm văn phòng, tuy rằng là vào kinh thành, nhưng trên thực tế Lục Duệ lại không có quyền lực trong tay, phải biết rằng ở thành phố Thanh Giang hắn có thể nói là dưới hai người, trên vạn người, nhưng tới loại địa phương như quốc vụ viện thì khác, bất kỳ ai cũng lớn hơn là phó chủ nhiệm văn phòng, hơn nữa một khi vào văn phòng của Lâm Phá Quân, Lục Duệ liền biến thành phụ thuộc thực sự vào Lâm gia, đối với Lục Duệ mà nói, đây là điều không thể chấp nhận. Huống chi, lời nói vừa rồi của Lâm Phụng Thiên, việc của Lục Duệ ở Thanh Giang giao cho Lâm Thiên Bình, nói cách khác, Lục Duệ chẳng những phải chắp tay dâng chức vị ra, thậm chí thế lực khổ tâm thành lập ở thành phố Thanh Giang cũng phải giao cho Lâm gia tất cả.
"Khẩu vị lớn quá!" Lục Duệ thầm trong lòng, vẻ mặt thì vẫn rất bình tĩnh: "Cha, chuyện này con không thể làm chủ, con phục tùng quyết định của tổ chức."
Ánh mắt của Lâm Phụng Thiên nghiêm lại, nhìn Lục Duệ thật lâu không nói gì, lời nói vừa rồi của Lục Duệ tuy rằng không trực tiếp cự tuyệt hắn, nhưng lại biểu lộ thái độ của mình, phục tùng quyết định của tổ chức, tất nhiên là không tiếp thụ an bài của Lâm gia.
Chính vào lúc này, tiếng cười của Lâm Phá Quân từ ngoài cửa truyền đến, Lục Duệ cuối cùng lại một lần nữa gặp được vị tam thúc của Lâm gia này, còn có một người trẻ tuổi sau lưng hắn, khuôn mặt có chút xa lạ, Lục Duệ lại bất ngờ phát hiện ánh mắt nhìn về phía mình của người đó có chút kỳ quái.
Người đó đeo kính, bộ dạng hơn ba mươi tuổi, nhìn qua có chút văn khí, có điều trong đôi mắt thỉnh thoảng hiện lên quang mang lại khiến Lục Duệ đọc được một tia âm mai, đợi cho khi Lâm Phụng Thiên giới thiệu hai người, Lục Duệ mới biết thì ra hắn chính là Lâm Thiên Bình, là một bà con xa của Lâm gia.
Vươn tay, Lâm Thiên Bình mỉm cười nói: "Bí thư Lục, cửu ngưỡng."
Tuy rằng không có cảm giác gì với thiện cảm của hắn, nhưng Lục Duệ vẫn giơ tay ra: "ha ha, chào anh, người một nhà không cần khách khí như vậy.
Lâm Thiên Bình cười cười: "Đến thành phố Thanh Giang, còn phải dựa vào trợ lực của anh, kinh thành thì tôi cũng coi như quen thuộc, có chuyện gì cứ nói."
Lục Duệ cười ha ha, nhìn thì không có gì, nhưng lại không có ý tiếp tục nói chuyện với người này, Lâm Thiên Bình còn chưa tới thành phố Thanh Giang thượng nhiệm, đã đắc ý vênh váo trước mặt mình như vậy, đến thành phố Thanh Giang rồi, không biết sẽ thế nào. Giao khu cao tân Thần Quang mà mình bỏ vào biết bao tâm tư cho người như vậy, Lục Duệ tự thấy mình vẫn chưa rộng rãi tới mức đó. Phải biết rằng giữa người và người ở chung cần thời gian, Lâm Thiên Bình này ngay cả công phu ngoài mặt cũng lười làm, có thể thấy được hắn bình thường là người kiêu ngạo ngông nghênh cỡ nào, tên gia hỏa như vậy đến thành phố Thanh Giang, đừng nói chỉnh hợp thế lực dưới tay Lục Duệ, phỏng chừng ngay cả Tả Thiên Nhai cũng đấu không lại.
Lục Duệ rất rõ ràng, Lâm gia và mình chung quy không phải người một đường, chắc đợi cho sau khi Lâm lão gia tử qua đời rồi, mình có lẽ sẽ mỗi người đi một ngả với họ, thậm chí đi đến mặt đối lập.
Nói ra cũng không kỳ quái, dù sao Lâm Nhược Lam nói trắng ra là không phải là con gái thân sinh của Lâm gia, chắc trừ Lâm Thiên Hoa và Lâm Thiên Nam ra, hiện tại toàn bộ đời sau của Lâm gia đều không coi cô ta là người nhà, nếu như không phải lão gia tử vẫn sống, chắc Lâm gia khẳng định sẽ đoạn tuyệt quan hệ với mình và Lâm Nhược Lam, cho dù là Lâm Nhược Lam ngồi trên tài phú trăm triệu đôla, cũng chịu không thay đổi được sự thực này, hoặc là nói, trong mắt đám người Lâm Phụng Thiên, mình và Lâm Nhược Lam trừ có giá trị để bọn họ lợi dụng ra thì không còn giá trị gì cả. Cho nên bọn họ mới có thể trực tiếp đề xuất muốn đoạt thế lực mình thành lập ở thành phố Thanh Giang.
Lợi ích, đây là rõ ràng là quan hệ lợi ích, người vốn quan hệ rất tốt nhưng bởi vì lợi ích mà đường ai nấy đi, trở mặt thành thù, đây là chuyện rất thông thường, nhưng mỗi một lần mỗi một lần kinh lịch qua chuyện như vậy đều không nhịn được mà cảm thán một phen, như thế đạo đức ở đâu? Tình Thân ở đâu? Lục Duệ thường bị vấn đề này làm phức tạp tới trắng đêm không ngủ.
Lâm Phá Quân tựa hồ đã trao đổi ý kiến với Lâm Phụng Thiên, biết Lục Duệ mang thái độ gì với đề nghị đó của Lâm gia, trên mặt rất bình tĩnh, không nhìn ra một chút hỉ nộ, chỉ lặng lẽ uống một ngụm trà, nhìn Lục Duệ nói: "Lục Duệ, cậu không muốn đến bên cạnh tôi công tác?"
Những lời này vừa ra khỏi miệng, không khí vốn bình tĩnh trong phòng khách lập tức khẩn trương, Lục Duệ rõ ràng cảm thấy mắt của Lâm Phụng Thiên và Lâm Phá Quân đều đang chăm chú nhìn mình.
Hít sâu một hơi, Lục Duệ khẽ cắn môi, bình tĩnh nói: "Tam thúc nói đùa rồi, tôi đã nói qua với cha, tôi không có bất kỳ ý kiến gì, tất cả phục tùng an bài của tổ chức!"