Quyền Khinh Nhất Thế


"Anh" Lam Hiểu Âu khó thở, Lục Duệ may mà không ở trước mặt cô ta, nếu như lúc này Lục Duệ ở đây, chắc sẽ bị Lam đại tiểu thư hung hăng thu thập.
Giọng nói của Lục Duệ rất bình tĩnh: "Nói đi, rốt cuộc là ai?"
Lam Hiểu Âu trầm mặc một chút, tựa hồ là đang cân nhắc, cuối cùng giọng nói với Lục Duệ: "Là tâp đoàn Phong Hoa của kinh thành, phía sau là người của Hoàng gia."
"Hoàng gia?" Lục Duệ đầu tiên là hơi sửng sốt, lập tức mày nhíu chặt, đối với tâp đoàn Phong Hoa hắn cảm giác rất xa lạ, mà Hoàng gia thì hắn không xa lạ gì, dù sao lúc trước tới tỉnh G, lão tam của Hoàng gia Hoàng Bác Phong bị mìnhchơi một vố, cuối cùng Lam lão gia tử hung hăng thu thập hắn, nghe nói là bị nhốt vào tù rồi.
Lam Hiểu Âu bật cười, tựa hồ cảm thấy vô cùng hả hê trước sự kinh ngạc của Lục Duệ: "Anh lúc trước đưa người ta vào tù, hiện tại người ta sao có thể không trả thù anh? Hơn nữa, Hoàng gia đã vươn tay vào thành phố Thanh Giang, chẳng lẽ anh không biết?"
Lục Duệ lập tức liền ngẩn ra: "Sao lại thế?"
"Hoàng Chiêm Sơn là chú của Hoàng Bác Phong, người đứng đầu tâp đoàn Phong Hoa hiện tại chính là Hoàng Bác Phong." Lam Hiểu Âu thản nhiên nói: "Còn nữa, tôi nghe nói, lần này tâp đoàn Phong Hoa tiến quân thành phố Thanh Giang, là Lâm gia ra mặt móc nối, anh tốt nhất câu thông với nhà Lâm Nhược Lam một chút, sao lại để người của mình đi dỡ nhà mình?"

Lục Duệ cười khổ, người khác còn tưởng rằng mình và Lâm gia là người một nhà, không biết người ta đây là đang ép mình phải đi vào khuôn khổ.
Mặc dù trong lòng Lục Duệ sớm đã có suy đoán, biết chuyện này không thoát được quan hệ với Lâm gia, nhưng khi nhận được tin tức của Lam Hiểu Âu, trong lòng Lục Duệ vẫn không nhịn được mà giật mình, loại cảm giác bị người ta ruồng bỏ không hay gì.
Buổi sáng Ngày hôm sau, Lục Duệ tìm tư liệu về tâp đoàn Phong Hoa, cẩn thận nghiên cứu, sau khi cẩn thận nghiên cứu thì xác định chắc là là bọn họ. Tâp đoàn Phong Hoa là hưu nhàn hạng mục giải trí nghỉ ngơi, nói trắng ra chính là đầu tư du lịch, theo sự phát triển cải cách mở cửa của Hoa Hạ, trong hạng mục này tâp đoàn Phong Hoa kiếm được không ít chỗ ngon chỗ ngọt, lần này mấy trăm mẫu đất của khu cao tân thành phố Thanh Giang gần khu du lịch hồ Thủy Kính, lại tiếp giáp khu cao tân, chỉ cần khai phá thích đáng, ngày sau khẳng định sẽ triển, nói như thế, Hoàng gia nhúng tay vào nơi này là có thể hiểu, mấu chốt nhất là, phương diện này chắc có trợ lực của Lâm gia.
Nói thật, Lục Duệ đối với loại chuyện này vốn không thèm để ý, dù sao thương nhân trục lợi, anh không thể bảo người ta đóng cửa không làm ăn được? Nhưng phương thức làm việc của những người này thật sự là quá vô sỉ. Ngoài ra cách làm này của Lâm gia cũng khiến tâm tư phản kháng của Lục Duệ càng thêm mãnh liệt, Lâm Phụng Thiên không làm loại chuyện này, chắc là thủ đoạn của Lâm Phá Quân, để tạo thế cho tâm phúc Lâm Thiên Bình của mình, không ngờ nghĩ đến liên hợp với Hoàng gia hạ bệ mình, Lâm Phá Quân này thật là nhọc lòng.
Đứng ngoài phòng bệnh của Lâm lão gia tử, Lục Duệ thật lâu không nói gì, hắn đã rất lâu rồi không có loại cảm giác vô lực này, trong lòng tràn ngập khó xử, nếu như mình thực sự trở mặt đối lập với Lâm gia, người ngoài sẽ nhìn thấy nào? Nhược Lam có thương tâm hay không? Quan trọng nhất là, Lục Duệ cảm thấy nếu thực sự là vậy, hắn rất có lỗi với công tài bồi của Lâm lão gia tử.
Xin bác sĩ, Lục Duệ chậm rãi đi vào phòng bệnh, ngồi bên cạnh lão nhân.
"Ông nội, ông biết không? cháu hiện tại rất khó xử, ở thành phố Thanh Giang cháu vừa làm ra thành tích, chuẩn bị làm lớn một hồi thì trong nhà..."

Cả một buổi sáng, Lục Duệ ngồi cạnh giường bệnh của lão gia tử, kể hết nỗi lòng của mình, hắn không biết lão nhân có thể nghe thấy hay không, chỉ muốn lão nhân minh bạch, mình không phải bởi vì lưu luyến quyền lực trong tay, chỉ là muốn vì người dân làm nhiều việc hơn thôi.
"Ông nội, ông nối trăm sông về biển, không mềm thì cứng, nhưng vì sao luôn luôn có người muốn dùng tư lợi để phá hoại công lợi?" Lục Duệ nói khẽ.
"Bởi vì, bởi vì, bọn họ quên gốc." Một giọng nói mỏng manh vang lên bên tai Lục Duệ.
Lục Duệ cả kinh, ngẩng đầu thì phát hiện Lâm lão gia tử đối diện mình đang cố sức ngẩng mặt lên.
" Ông nội." Lục Duệ chấn động, phải biết rằng lão nhân đã hôn mê một tuần rồi, không ngờ hôm nay lại tỉnh, hắn đang muốn đi gọi bác sĩ, không ngờ Lâm lão lại khẽ lắc đầu, mí mặt cụp xuống, ra hiệu cho Lục Duệ ngồi xuống.
"Ông nội, ông đỡ hơn chút nào chưa?" Lục Duệ quan tâm hỏi.
Khóe miệng Lão nhân lộ ra nụ cười, ngón tay giật giật, nhẹ nhàng gõ nhẹ lên tay Lục Duệ, Lục Duệ biết, ông ta là đang nói mình khỏe.

Bởi vì nguyên nhân ốm đau, lão nhân nói chuyện rất chậm, tựa hồ mỗi một chữ đều phải hao hết khí lực: "cháu, rất, tốt. Tiếp tục giữ vững, cháu là cán bộ của đảng, không phải cán bộ của một nhà nào cả, điểm này, phải nhớ kỹ!"
Tựa hồ dùng hết tất cả khí lực của mình, lão nhân sau khi nói xong một đoạn này thì nhắm hai mắt lại im lặng, lúc này đã có bác sĩ và hộ sĩ tiến vào trong phòng bệnh, Lục Duệ liền rời đi.
Đi trên đường cái ở kinh thành, Lục Duệ châm một điếu thuốc, rít từng hơi, trong đầu tất cả là mấy câu đó của Lâm lão gia tử.
"Cháu là cán bộ của đảng, không phải là cán bộ của nhà nào cả." Câu này giống như tiếng chuông buổi sáng, lập tức khiến Lục Duệ tỉnh táo lại, hắn phát giác mình trong bất tri bất giác không ngờ trở nên có chút khác với trước kia, cân nhắc tới lợi hại cá nhân nhiều hơn rồi, liên quan nhiều tới đấu tranh phái hệ, luôn nghĩ quy mình là người của phái hệ nào đó, không biết mình đã lầm đường lạc lối.
Chậm rãi đi trên đường, phía trước là Trường An Trường An, chung quanh là người đi người lại, Lục Duệ chậm rãi đi tới, khiến tâm của mình dần dần yên lặng, Từ khi rời khỏi bệnh viện, Lục Duệ đã minh bạch mình nên làm như thế nào.
Tuy rằng thủ pháp làm việc và xử thế làm người của Lục Duệ đều được đám người Lâm lão dạy ra, nhưng hắn lại không như những chính trị gia thế hệ trước, dưới khuôn mặt ôn nhuận như ngọc của Lục Duệ, cất giấu quyền lực chi tâm rất mãnh liệt, chỉ có điều từ trước tới nay, hắn đều rất cẩn thận che giấu, nhưng người thực sự hiểu nội tâm của hắn, đều sẽ cảm thấy loại hy vọng mãnh liệt có thể nắm trong tay tất cả, Ít nhất là tất cả chuyện của mình này của hắn.
Từ ban đầu đối với chuyện trong nhà, tới về sau là sinh ý với đám người Lý Chí Cường, rồi đối với thương nhân và đồng sự ở trấn Hạ gia, còn có điều rõ ràng nhất, trên phương thức đối đãi với đám người Hoàng Hiểu Dương của thành phố Thanh Giang, không có cái nào là không đánh dấu rõ ràng lên Lục Duệ. Nếu như chuyện rất trọng yếu chuyện rất trọng yếu, được rồi, chúng ta thương lượng, nếu như tôi thuyết phục được anh thì theo lời tôi mà làm, nhưng nếu tôi không thuyết phục được anh, xin lỗi, tôi vẫn làm theo lời tôi nói.
Tuy rằng nhìn qua thì Lục Duệ luôn mang bề ngoài ôn hòa, có điều đó chỉ là một tầng ngụy trang của hắn mà thôi, bản thân Lục Duệ cũng có thể xác định, mình chính là người mang bệnh cố chấp luôn có dục vọng khống chế rất mạnh, hoặc là, mình là một người rất ghi thù, nếu như ai hãm hại hắn, vậy đó chính là kẻ địch của hắn, tuy rằng lúc ấy có lẽ sẽ không phát tác ngay, nhưng Lục Duệ khẳng định sẽ ghi nhớ đối phương ở trong lòng. Hiện tại, khó khăn lắm trải qua vất vả và phấn đấu, giành được một chút thành tích ở thành phố Thanh Giang, hưởng thụ một chút khoái cảm quyền lực, nhưng còn chưa kịp làm nhiều chuyện hơn, lập tức lại bị Lâm gia và Hoàng gia dùng biện pháp rút củi dưới đáy nồi đánh cho trở về nguyên hình, thậm chí phải đối mặt với vận mệnh mù mịt, ngay cả tương lai của bản thân cũng có chút không thao túng được, loại cảm giác bất lực này khiến Lục Duệ rất là khó chịu.

Cho nên hắn mới có thể ở ngay trước mặt Lam Thiên Dã nói ra những lời như vậy, mới có thể nói hết với Lâm lão gia tử, mục đích tất nhiên là để tiêu tán sự hờn dỗi trong lòng, nhưng mấy câu của Lâm lão gia tử, khiến Lục Duệ lập tức bình tĩnh, hắn kiểm tra nội tâm của mình, liền phát hiện dục vọng quyền lực của mình so với lúc ban đầu thì không ngờ đã bành trướng hơn không biết mấy lần, thì ra từ hy vọng làm quan một nhiệm, tạo phúc một phương, giờ lại khát vọng có nhiều quyền lực hơn.
Lục Duệ rất rõ ràng, mình nếu như tiếp tục ôm tâm tính như vậy, là rất nguy hiểm, bởi vì tướng do tâm sinh, hành do tâm định, nếu như mình không thu liễm dục vọng quyền này lại , sễ rất dễ bị người khác lợi dụng, rất có thể một ngày nào đó sẽ tạo thành sai lầm không thể vãn hồi.
Người trong Quan trường luôn sx gặp các loại khiêu chiến, mà khiêu chiến tàn khốc nhất đó là thường thường có một số việc sẽ khiêu chiến lương tâm và tôn nghiêm, giống như chuyện của tập đoàn Phong Hoa chính là đang khiêu chiến lương tâm và tôn nghiêm làm người của Lục Duệ.
Mấy trăm mẫu đất đó làm khai phá du lịch tất nhiên là thích hợp, nhưng đối với khu cao tân mà nói thì là không thể thiếu. Khu cao tân là quy hoạch khổng lồ, toàn bộ hạng mục đã tiến hành được một bộ phận rất lớn, mỗi một tấc đất bên trong đều đã trải qua quy hoạch và cân nhắc tử tế, có thể nói là trải qua luận chứng nghiêm khắc. Nếu như vứt bỏ mấy trăm mẫu đất này, vậy một bộ phận hiệu ứng quy mô nào đó ở trong sẽ yếu đi, cho nên từ góc độ này mà nói thì khu đất này là không thể vứt bỏ được.
Mà mặt khác, người của Lâm gia trong chuyện này cũng khinh người quá đáng, không nói tới ý kiến của bản thân Lục Duệ, ngay cả người của thị chính phủ thị ủy Thanh Giang cũng không để vào mắt, không ngờ lật tay dùng ra chiêu độc ép Lục Duệ phải đi vào khuôn khổ, loại ngạo mạn và mãnh liệt này của Lâm gia Lục Duệ cuối cùng cũng được kiến thức rồi, quả thực khiến cho người ta khó có thể nhịn được.
Mà bọn họ dùng loại thủ đoạn cực kỳ ti tiện này, đồng thời cũng dưới tình huống biết rõ Lục Duệ và Hoàng Bác Phong của Hoàng gia có thâm cừu, đưa Hoàng Chiêm Sơn tới thành phố Thanh Giang, còn tiến cử tập đoàn Phong Hoa vào Thanh Giang, hoàn toàn chính là không coi Lục Duệ ra gì. Quan trọng hơn là, Lục Duệ rất rõ ràng Lâm gia làm như vậy là vì bọn họ cảm thấy đã chiếm thượng phong.
Một chuyện Cuối cùng, Lục Duệ thất vọng với Lam Thiên Dã, hắn không tin Lam Thiên Dã không biết chuyện này, cho dù ngày hôm qua không biết, hôm nay hắn cũng phải biết rồi, kinh thành không có bí mật, ngay cả Lam Hiểu Âu ở tận tỉnh H cũng hiểu rõ Hoàng gia và Lâm gia muốn liên thủ đối phó với mình, Lam Thiên Dã không có lý do gì mà không biết, Lục Duệ rất thất vọng đối với người này, vốn hắn có tâm tư muốn nâng đỡ Lam Thiên Dã, nhưng không ngờ lúc này hắn lại không nên thân, Thái tử hệ đúng là Thái tử hệ. Tính nguyên tắc Làm việc không đủ, cái nhìn đại cục quá kém, đây là nhược điểm của Lam Thiên Dã, cũng là nhược điểm của đại đa số người thuộc Thái tử hệ. Mà Lục Duệ xem thường bọn họ nhất cũng chính là vì điểm này


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận