Quyền Khinh Nhất Thế


"Xin lỗi!" Ba chữ Lâm Nhược Lam nói ra ba chữ này, giọng nói rất nhẹ.
Lục Duệ cười cười, ôn nhu nói: "Giữa chúng ta thì cần gì phải vậy?"
Lâm Nhược Lam gật đầu: "Có muốn em nói với Hoa đại ca không? Tào gia ở kinh thành vẫn có chút sức ảnh hưởng."
Lục Duệ lắc đầu: "Chuyện này không cần quân đội nhúng tay, đại ca tham dự vào ngược lại sẽ càng làm lớn chuyện, em chuẩn bị một chút đi, mau chóng kết thúc sinh ý của chúng ta và Lâm gia, sắp trở mặt rồi, không có gì để nói nữa."
Chần chờ một chút, Lục Duệ lại nói: "Bên anh Thiên Nam?"
Lâm Nhược Lam nghĩ một lát rồi chậm rãi nói: "Em sẽ nói chuyện với anh ấy, nếu như anh ấy nguyện ý rút thì tùy, nếu như không muốn thì anh ấy ở công ty bây giờ vẫn còn hai thành cổ phần, em và Chí Cường hoàn toàn có thể ăn được."
Lục Duệ gật đầu: "Đúng rồi, nghe nói Đỗ Quyên đã sinh con trai cho tiểu tử Chí Cường đó rồi à?"
Lâm Nhược Lam ừ một tiếng nói: "Đúng vậy, rất đáng yêu."
Dừng một chút, cô ta tựa hồ cảm thấy gì đó, cúi đầu: "Sao, anh cũng muốn có con rồi à?"

Lục Duệ cười cười: "Anh thì không có gì, chờ sinh ý của em ổn định một chút, chú Trần từng bảo anh, anh năm sau sẽ vào kinh học tập, đến lúc đó chúng ta sẽ sinh em bé."
Lâm Nhược Lam gật đầu, nói khẽ: "Em nghe theo anh."
Hai người không nói thêm gì, vì hiểu nhau nên đều hiểu rõ đối phương sẽ không tùy tiện bỏ mặc mình, Lục Duệ giấu chẳng qua là không muốn để Lâm Nhược Lam lo lắng, mà cú điện thoại này của Lâm Nhược Lam cũng chỉ là để nói với Lục Duệ là em sẽ cùng anh đối mặt với tất cả.
Buông điện thoại, Lục Duệ ngồi trên sô pha lặng lẽ hút thuốc, vào lúc này hắn cũng không gấp, bất kể chuyện phát triển như thế nào, vấn đề của thành phố Thanh Giang ít nhất thì trong một đoạn thời gian cũng sẽ không xuất hiện, một là vì chuyện này tạm thời vẫn chưa có định luận, tỉnh ủy và bộ tài nguyên đất đai vẫn đang cãi nhau, huống chi cho dù tìm được tới đầu mình, thì Lục Duệ vẫn có thể nói là vì câu thông không đủ hoặc là hiểu lầm dẫn tới. Thứ hai, nếu công trình kỳ một của khu cao tân thành phố Thanh Giang phát triển vô cùng thuận lợi, tin rằng lãnh đạo tỉnh ủy tỉnh chính phủ cũng đã nhìn thấy ưu việt trong đây, có tầng quan hệ này, cho dù Hoàng Hiểu Dương hoặc là Tả Thiên Nhai muốn làm gì, vậy cũng phải hỏi xem người sau lưng họ có đáp ứng hay không. Cho nên, cục diện hiện tại là tình huống thắng bại khó lường.
Một điểm quan trọng nhất chính là, Lục Duệ chắc chắc hiện tại tiêu điểm của các thế lực đã không còn ở trên người mình, sau khi Giang Vĩnh Lực ra mặt. Hiện tại vấn đề đã là đánh cờ giữa các đại phái hệ, không ai muốn thua trận trên vấn đề của tỉnh H, cho nên mình ngược lại đã an toàn. Bất kể là cân nhắc từ phương diện nào, thế lực hiện của tỉnh H đều sẽ tận lực bảo vệ mình, bao gồm cả Giang Vĩnh Lực, cho dù là trong lòng hận thấu xương vì Lục Duệ đã làm lớn vấn đề, nhưng ngoài mặt thì lại không thể động được tới hắn, dù sao Lục Duệ là phó bí thư thị ủy Thanh Giang, tất cả cũng chỉ là vì lợi ích của thành phố Thanh Giang, thậm chí là toàn bộ tỉnh H. Thực sự chỉnh Lục Duệ tới chết, bức hắn quá thì đối với mọi người đều không có lợi, cuối cùng mất mặt xấu hổ vẫn là tỉnh H.
Vào lúc này, điện thoại trong tay Lục Duệ lại đổ chuông, sau khi ấn nút nghe, Lục Duệ bình tĩnh nói: "Chị. Có việc gì à?"
Bên kia truyền đén giọng nói mệt mỏi: "Thằng nhóc cậu bị người ta chơi mà không biết à?"
Lục Duệ cười: "Nhiều năm qua tôi chẳng phải là đều sống như vậy sao? Quen rồi."
"Ha ha." Người đó mỉm cười, chậm rãi nói: "này cũng rất tự hiểu lấy mình, Hoàng Bác Phong ở câu lạc bộ kinh thành bí mật hẹn gặp Lam Thiên Dã, cụ thể nói chuyện gì thì không rõ lắm, người của tôi không thể thọc quá sâu, tự cậu cẩn thận một chút."
Sắc mặt Lục Duệ hơi đổi, tựa hồ có chút bất ngờ với tin tức này, có điều lập tức lại cười nói: "Cám ơn, Thượng Quan đại tỷ."

Mấy ngày gần đây trong ban trú kinh thành phố Thanh Giang là một mảng tình cảnh bi thảm. Tỉnh ủy bởi vì hạng mục của thành phố Thanh Giang mà cãi vã với bộ tài nguyên đất đai, tin tức này tất nhiên là không giấu được, mọi người đều đang quan vọng, chờ kết quả cuối cùng của chuyện này, mà người lo lắng nhất trong đây. Không ngờ là chủ nhiệm ban trú kinh thành phố Thanh Giang Mã Hồng Diễm.
Chuyện này bất kể kết quả cuối cùng là như thế nào, cô ta đều không thoát được trách nhiệm, nếu như hạng mục khu cao tân có thể tiếp tục làm thì còn đỡ. Vạn nhất xảy ra tình trạng gì, hạng mục khu cao tân vì chuyện này vì chuyện này bị mắc cạn, Vậy thị ủy thị chính phủ sẽ truy cứu, chủ nhiệm ban trú kinh là cô ta khẳng định sẽ phải gánh trách nhiệm.
Có thể nói. Nếu như hiện tại phụ trách chuyện này không phải là Lục Duệ, Mã Hồng Diễm chắc đã sớm nghĩ biện pháp trốn tránh trách nhiệm rồi, nhưng ở trước mặt Lục Duệ cô ta căn bản không dám có suy nghĩ này, bởi vì Mã Hồng Diễm hiểu rõ, tâm tình của mình hiện tại không tốt, nhưng tâm tình của bí thư Lục thì lại càng xấu hơn, nếu như chọc giận bí thư Lục, không cần thị ủy thị chính phủ về sau sẽ tính sổ, bí thư Lục hiện tại có thể thu thập cô ta ngay.
Buổi tối hôm nay, Mã Hồng Diễm nhận được điện thoại của Lục Duệ.
"Bí thư Lục, ngài có gì phân phó?" Mã Hồng Diễm cung kính hỏi.
Giọng nói của giọng nói rất bình tĩnh: "Chuẩn bị một chút, buổi tối hôm nay tôi muốn mời người ta ăn cơm ở ban trú kinh."
Nghe thấy lời nói của Lục Duệ, sắc mặt Mã Hồng Diễm đầu tiên là biến hóa một chút, rồi lập tức tràn đầy khiêm tốn, tựa hồ Lục Duệ đang đứng trước mặt mình, cúi người đáp ứng: "Bí thư Lục yên tâm, tôi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ! Nhất định sẽ chiêu đãi tốt các lãnh đạo."
Lục Duệ gật đầu: "Lần này đến đều là lãnh đạo cấp bộ của Trung ương, ban trú kinh nhất định phải làm tốt công tác tiếp đãi."
Mã Hồng Diễm nghe vậy thì cả kinh, không ngờ bí thư Lục có năng lượng lớn như vậy, mời tới được cả lãnh đạo cấp bộ, nghiêm mặt nói: "Cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ."

Nói xong những lời này, Mã Hồng Diễm dập máy, ra khỏi văn phòng, dặn dò nhân viên: "Gọi tất cả người phụ trách tới cho tôi, có chuyện trọng yếu tuyên bố."
Nhân viên ban trú kinh Thành phố Thanh Giang không nhiều lắm, chỉ chốc lát sau mấy người phụ trách chủ yếu liền tới văn phòng của Mã Hồng Diễm, Mã Hồng Diễm sắc mặt hồng nhuận, tựa hồ có đại hỷ sự, cười nói: "Bởi vì chuyện gấp, tôi đơn giản bố trí mấy nhiệm vụ. Vừa rồi bị thư thị ủy Lục gọi điện tới nói, buổi tối ban trú kinh chúng ta có khách quý đăng môn, đều là lãnh đạo cấp bậc bộ trưởng của Trung ương, đây là chuyện trọng yếu, mọi người từ giờ trở đi đều khẩn trương lên cho tôi, phải coi nhiệm vụ tiếp đãi là đại sự hàng đầu, nhất định phải lưu lại ấn tượng tốt cho các lãnh đạo, hiểu chưa?"
Sau khi nhân viên công tác của Ban trú kinh tản đi, Mã Hồng Diễm một mình ngồi trong văn phòng, hồi lâu không nói gì.
Không ngờ bí thư Lục có năng lượng lớn như vậy, lãnh đạo cấp bậc bộ trưởng Trung ương? Mã Hồng Diễm lập tức cảm thấy có chút kinh ngạc, hạng mục khu cao tân hiện tại đang ở trong khốn cảnh, trong mắt Mã Hồng Diễm và đại đa số người, chuyện lần này mười phần có chín là sẽ thất bại, cô ta cũng nghe nói tới một số lời đồn, hình như là một công ty lớn của kinh thành coi trọng khu đất đó, nghe nói là muốn đầu tư làm hạng mục gì đó ở nơi này, có điều bị bí thư Lục cự tuyệt.
Mã Hồng Diễm không rõ bí thư Lục rốt cuộc có chủ ý gì, theo lý thì dưới tình huống hiện tại, Lục Duệ nếu như đủ thông minh, chẳng thà thuận thế mà làm, thuận đường bán cho gia tộc kia một nhân tình lớn, về sau có một tầng quan hệ này, không chừng lúc nào đó người ta có thể giúp anh một tay trên sĩ đồ, quan trường là gì? Quan trường rất nhiều lúc chú ý tới quan hệ nhân mạch, chỉ cần anh có nhân mạch, cho dù là phạm phải sai lầm, vẫn có cơ hội làm lại, đặc biệt là cán bộ có tiền đồ rộng lớn như bí thư Lục, cần gì phải dây dưa làm gì?
Đương nhiên, lời này Mã Hồng Diễm cũng chỉ có thể nghĩ ở trong lòng, cô ta cũng không có gan nói thẳng với Lục Duệ, ai chẳng biết vị bí thư Lục này thủ đoạn cao cỡ nào, nghe nói hiện tại tỉnh ủy và bộ tài nguyên đất đai đang cãi cọ ở quốc vụ viện, tất cả tựa hồ chính là do bí thư Lục làm lớn.
Cũng chính là thông qua chuyện này, Mã Hồng Diễm lờ mờ đoán được, Lục Duệ chỉ sợ căn bản sẽ không nghĩ tới thỏa hiệp với đại gia tộc của kinh thành, sau khi làm lớn chuyện này, sẽ tìm quan hệ để điều đình. Đây chính là mục đích cuối cùng của Lục Duệ.
Nghĩ đến đây, Mã Hồng Diễm không nhịn được mà run sợ, cô ta rất rõ ràng, thứ mình có thể minh bạch, với thân phận và năng lực của Lục Duệ không có lý do gì lại không rõ, nhưng Lục Duệ lại cứ cố tình lựa chọn phương thức xử lý khó khăn nhất, cách làm biết rõ trong núi có hổ mà vẫn lên này, khiến cô ta không nhịn được mà bội phục không thôi.
Lúc này toàn bộ ban trú kinh thành phố Thanh Giang trên dưới đã bắt đầu bận rộn, mọi người đều bắt đầu chuẩn bị cho tiệc rượu buổi tối, đối với bọn họ mà nói, mệnh lệnh của lãnh đạo thị ủy là phải kiên quyết chấp hành, nếu không người ta chỉ cần một câu là khiến mình trở lại Thanh Giang.
Lúc này Lục Duệ nhận được điện thoại của Lam Hiểu Âu.
"Đang làm gì đấy?" Lam Hiểu Âu cười nói.

Lục Duệ mỉm cười: "Buổi tối mời Nhị thúc của cô ăn cơm, còn có bộ trưởng Trình của bộ tài nguyên đất đai nữa."
Lam Hiểu Âu gật đầu: "Nghe anh tôi nói, Nhị thúc và bộ trưởng Trình là bạn tốt nhiều năm, có ông ta ra mặt chắc không có vấn đề gì đâu."
Lục Duệ cười cười, Nhị thúc của Lam Hiểu Âu Lam Chính Long là phó bộ trưởng bộ thương vụ, có thể mời được hắn ra mặt, cũng nhờ Lam Thiên Dã.
Mà nhắc tới chuyện này, không thể không nói Lam Thiên Dã quả thực rất thông minh, hắn sau khi rời đi câu lạc bộ kinh thành không lâu, liền đặc biệt gọi điện thoại cho Lục Duệ, trong điện thoại cũng không nói gì nhiều, chỉ báo cáo chuyện Hoàng Bác Phong hẹn mình nói chuyện ra với Lục Duệ, cuối cùng nói: "Bí thư Lục, tôi cảm thấy chuyện của tập đoàn đầu tư Phong Hoa, thị ủy cần phải nghiên cứu cẩn thận, không thể phá hỏng quy củ của khu cao tân, ngà thấy sao?"
Từ đó, Lục Duệ xem như triệt để tín nhiệm Lam Thiên Dã, tiệc tối hôm nay cũng là đề nghị của Lam Thiên Dã, dù sao hiện tại nếu như có thể câu thông nhiều hơn với bộ tài nguyên đất đai, cũng là một biện pháp không tồi.
"Có việc gì à?" Lục Duệ hỏi Lam Hiểu Âu.
Cười cười cười cười: "Không có gì, chỉ là tôi phải xuất ngoại một đoạn thời gian, bên Châu Âu có chút việc cần tôi tự mình tới xử lý, anh tự cẩn thận một chút."
Dừng một chút, Lam Hiểu Âu bỗng nhiên nói: "Nếu thực sự không được thì anh dứt khoát nhả khu đất đó ra đi, đỡ phải nghĩ nhiều."
Lục Duệ cau mày, thản nhiên nói: "Lời này của cô tôi coi như chưa nghe, là bằng hữu đã lâu, tính tình của tôi cô chẳng lẽ không hiểu?"
Lam Hiểu Âu im lặng không nói gì, trong lòng thầm nghĩ: "Tôi tất nhiên là biết, cho nên tôi mới bảo anh cẩn thận."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận