"Bí thư Lục, lời này của anh là có ý gì?" Nụ cười trên mặt Tả Thiên Nhai vẫn không thay đổi, nhìn Lục Duệ bình tĩnh hỏi.
Lục Duệ thản nhiên cười cười, chậm rãi nói: "Trung Sơn tiên sinh có nói, quan muốn lập chí làm đại sự thì đừng kiêu ngạo. Không biết thị trưởng Tả thấy thế nào về những lời này?"
Tả Thiên Nhai ngẩn người, trong lòng thầm kỳ quái, Lục Duệ bỗng nhiên nói những lời này là có ý gì, có điều trong lòng hắn đã có chuyện kia làm làm hậu thuẫn, hôm nay đối với Lục Duệ cũng không úy kỵ, bất động thanh sắc nhìn thoáng qua Lục Duệ, cười nói: "Tôi thật sự không biết, bí thư Lục thử nói xem, những lời này là có ý gì?"
Lục Duệ cười cười, ánh mắt nhìn chung quanh phòng họp một vòng, giải thích: "Những lời này nói cho chúng ta biết nếu không thể lập chí, mặc dù làm Hoàng Đế, làm tổng thống thì cũng không làm được việc gì; Nếu có thể lập chí, cho dù làm quan nhỏ thì cũng có thể thành đại sự!"
Nói xong, Lục Duệ bỗng nhiên nói với mọi người: "Các anh thử nói xem, không làm việc, không làm xây dựng, không mưu cầu phúc lợi cho quần chúng, vậy cần những cán bộ như chúng ta làm gì?"
Tả Thiên Nhai biến sắc, lời này của Lục Duệ rõ ràng là đang thầm phản bác những lời phê bình khu cao tân và cục công an của mình vừa rồi, hắn ho khan một tiếng, nói với Lục Duệ: "Đồng chí Lục Duệ, anh chắc là hiểu lầm rồi, ý tứ của tôi không phải phản đối những việc làm của các đồng chí bên dưới, mà là yêu cầu các đồng chí khi làm việc thì phải chú ý phương thức phương pháp hơn."
Nghe hắn nói xong, Lục Duệ cũng không nói gì thêm mà là liên tục xua tay: "Thị trưởng Tả, ngài hiểu lầm rồi, tôi cũng không có ý gì khác, tôi chỉ là luận sự, phân tích tình huống cho các đồng chí một chút thôi, vừa rồi thị trưởng Tả nói đúng, chúng ta quả thực nên ngăn chặn hiện tượng chỉ huy lung tung, vươn tay loạn xạ trong công tác."
Vẻ mặt Tả Thiên Nhai cứng đờ, ánh mắt nhìn Lục Duệ lờ mờ trở nên không tốt, lời này của Lục Duệ rõ ràng chính là đang thầm châm chọc Tả Thiên Nhai hắn vươn tay lung tung. Nhúng tay vào chuyện không nên quản.
Lục Duệ thì không để ý đến hắn, mà là nhìn các cán bộ trong phòng họp rồi trầm giọng nói: "cán trong cán bộ chính là phảm làm việc, phải muốn làm việc, biết làm việc, làm thành việc, không xảy ra chuyện, chứ không làm việc thì cần cán bộ làm gì?"
Mọi người trong lòng đều kinh ngạc, nhìn ra được những lời này của Lục Duệ khiến rất nhiều người đều có suy nghĩ khác, thản nhiên nhìn thoáng qua mọi người, Lục Duệ không chút lưu tình tiếp tục nói: "Hiện tại có cán bộ tác phong quan liêu mười phần, mùi quan quá đậm. Tâm tính Làm quan quá nặng, cả ngày giở giọng hừ hừ ha ha. Tôi thật không hiểu, các anh dựa vào gì để diễu võ dương oai như vậy? Cầm quyền lực nhân dân giao cho các anh để diễu võ dương oai trên người người dân, thế là sao?"
Càng nói càng tức giận, vẻ mặt Lục Duệ đã vô cùng khó coi, hắn lúc này nghĩ tới rất nhiều chuyện của đời sau, xem như là cảm xúc bột phát, dứt khoát nói một lần cho thống khoái: "Hiện tại có một số đồng chí của chúng ta, làm việc không nhất định là có bản sự, nhưng ra vẻ ta đây thì rất giỏi, có bác sĩ của bệnh viện kêu gào thái độ của người bệnh không tốt, yêu cầu đề cao địa vị cho bác sĩ, cục trưởng vệ sinh có đây không?"
Một nam nhân đeo kính đứng lên: "Bí thư Lục, có tôi." Người này tên là Đỗ Vũ Môn, là cục trưởng vệ sinh thành phố Thanh Giang, cán bộ được Hoàng Hiểu Dương đề bạt, nghe thấy Lục Duệ gọi tên mình, mồ hôi trên trán lập tức lã chã.
Hắn không biết mình đắc tội với vị bí thư Lục này ở chỗ nào, sao bỗng nhiên lại nhắc tới vấn đề của bộ môn vệ sinh trị liệu? Phải biết rằng vừa rồi là đề tài thị trưởng Tả nhắc tới. Bí thư Lục muốn nổi bão thì cũng phải nổi với bên chính phủ chứ, sao lại là với mình? Thế này có tính là thần tiên đánh nhau tiểu quỷ gặp xui không.
Đang ở đây miên man suy nghĩ thì Lục Duệ bình tĩnh nói với Đỗ Vũ Môn: "Tôi hỏi anh, bệnh nhân đến bệnh viện khám bệnh mất tiền thế nào?"
Đỗ Vũ Môn cười khổ: "Bí thư Lục ngài nói đùa rồi, đương nhiên là trả tiền, với năng lực hiện tại của chúng tôi. Tạm thời vẫn không thể cung cấp chữa bệnh miễn phí."
Hừ lạnh một tiếng, Lục Duệ lạnh lùng nói: "Nếu là trả tiền, nhưng vì sao tôi không nhìn thấy thái độ phục vụ nên có ở trên người người làm công tác chữa bệnh vậy?"
"Cái này." Đỗ Vũ Môn lập tức ngẩn ra, không biết nên tiếp lời Lục Duệ thế nào.
Lục Duệ nhìn lướt qua hắn, bình tĩnh nói: "Hiện tại người làm công tác khám chữa bệnh luôn nói mình vất vả, mình khó khăn thế nào, tôi muốn hỏi một chút cục trưởng Đỗ, anh nói tôi nghe thử đi, đãi ngộ của hệ thống chữa bệnh thấp à? Trình độ tiền lương của Các anh so sánh thu nhập bình quân của người toàn thành phố là thế nào?"
Đỗ Vũ Môn không, Tả Thiên Nhai thì nhíu mày, hắn lờ mờ cảm thấy, Lục Duệ tựa hồ muốn chuyển sự việc sang hướng khác, nhưng là vì Lục Duệ không nói rõ ràng, Tả Thiên Nhai cũng chỉ là đoán, không nắm chắc mười phần.
Nhìn thấy Đỗ Vũ Môn không trả lời câu hỏi của mình, Lục Duệ tiếp tục: "Thu nhập của người làm công tác khám chữa bệnh là bao nhiêu, người đang ngồi đây chắc là hiểu rõ hơn tôi, so với người làm quan chúng ta thì thậm chí còn cao hơn, tôi muốn hỏi mọi người một chút, cho dù có không ít bác sĩ là người tốt y đức cao thượng, nhưng công tác của bác sĩ nặng nề, bọn họ cũng có được thu nhập cao tương ứng, nhưng đây là chịu khổ để có được thu nhập cao, vậy có tính là phiền não của hạnh phúc không đây?"
trong Phòng họp lập tức im lặng, không ai ngờ Lục Duệ bỗng nhiên dẫn đề tài lên trên đây, mấy thường ủy thị ủy cùng với các lãnh đạo đầu óc linh hoạt lập tức từ trong lời nói của Lục Duệ ngửi thấy mùi thuốc súng, đây là hạng trang múa kiếm, Lục Duệ vừa rồi lấy cán bộ lãnh đạo so sánh với nghề y tế, xem ra cuối cùng mục tiêu vẫn đặt ở trên phân công cán bộ, nghĩ đến đây, Tả Thiên Nhai cười cười mở miệng nói với Lục Duệ: "Bí thư Lục không thể nói vậy được, ngành nghề bác sĩ này vẫn rất cao thượng, hộ lý cũng không phải là giả, một người khi không nằm trên giường bệnh chờ đợi bác sĩ thì sẽ không minh bạch được cái gì gọi là lương tâm đạo đức."
Câu này vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người gật đầu, cảm thấy lời này của Tả Thiên Nhai là đúng.
Lục Duệ cười cười, ngón tay gõ lên bàn làm việc: "Thị trưởng Tả, đối với lời nói này của ngài tôi không dám gật bừa, cánh nói là là bệnh chung c quần thể bác sĩ, đó chính là hòa chức trách và đạo đức, công tác và dâng hiến vào làm một.
một người nằm trên giường bệnh, cái đầu tiên cần là đạo đức lương tâm của một bác sĩ à? Chỉ sợ sợ không phải. một người nằm trên giường bệnh, bất kể là mình tự chi trả cũng vậy, hay là chính phủ chi trả thay cũng vậy, luôn phải trả tiền cho bệnh viện, trả tiền thì sẽ nhận được phục vụ tương ứng, cái bệnh nhân cần đầu tiên là bác sĩ làm trọn chức trách chữa trị, cái này cũng như là ăn cơm trong nhà hàng vậy, nhưng anh có nghe qua cách nói "Chỉ có khi hắn ngồi trên bàn cơm chờ đợi nhân viên phục vụ mới minh bạch đạo đức lương tâm là gì" không?"
Đương nhiên tận với chức trách và phát huy phong cách không mâu thuẫn với nhau, nếu như bác sĩ ngoài tận hết chức trách ra còn được trả công thêm, vậy là thể hiện đạo đức lương tâm. Đối với loại trả công thêm này chúng ta cần đề xướng và ca tụng. Nhưng mà tôi nằm trên giường bệnh, anh ngay cả chức trách cũng chưa tận mà còn chẳng có cái lương tâm đạo đức mà tôi chờ ở anh, thế có phải là buồn cười không? hay là ai cho rằng để tôi chờ là đúng, bàn tay quý của anh động một chút thì tính là đã bố thí?"
Lời nói của Lục Duệ dần dần trở nên không khách khí, nhìn Tả Thiên Nhai nói: "Có câu gọi là là không thể thưởng sai, đừng lạm, ý tứ là đừng có khích lệ loạn cái không nên khích lệ, phê bình loạn cái không nên phê bình, giống như bên cạnh chúng ta thường xuyên có thể nhìn thấy công tác làm tốt với bản chức gọi là "hiếng dâng", tầm thường vô vi thì gọi là "chuyên nghiệp", nhân viên công vụ gọi là "công bộc". Có điều đừng quên, hiến dâng là sự trả giá vô tư vượt quá phạm vi chức trách của mình, chuyên nghiệp phải có thành tích, công bộc phải phục vụ nhân dân và quốc gia không ràng buộc, nếu như dựa theo tiêu chuẩn chân chính cho thấy, đại bộ phận chúng ta đây vẫn không thể tính là 'hiến dâng', ' Chuyên nghiệp' và ' Công bộc'.
Tả Thiên Nhai bị những lời này của Lục Duệ làm cho chấn kinh rồi, không ngờ không ngờ Lục Duệ đổi tới đổi lui, không ngờ chuyển tới trên đây, bên tai liền nghe thấy Lục Duệ tiếp tục nói: "Hiện tại có những cán bộ tác phong quan liêu mười phần, quan vị rất đậm, tâm tính làm quan rất nặng, cả ngày hây hây ha ha, liền cho rằng mình đã hiểu rõ tình huống, sau đó thì ở trên chỉ huy lung tung, phải biết rằng đạo nghe có trước có sau, thuật nghiệp cũng có chuyên công, làm tốt việc của mình là được, có đôi khi người thường chỉ huy người trong nghề lại hại nhiều hơn mất! Làm cán bộ lãnh đạo thì phải từng thời từng khắc cảnh tỉnh bản thân, bỏ xuống cái tư thái và thói điều của người làm quan, mưu cầu cải thiện dân sinh nhiều hơn, tạo phúc cho dân chúng, chú trọng làm việc thực sự, thực sự thông qua sự cố gắng của mình làm mấy chuyện để thành phố Thanh Giang được phát triển lâu dài, làm mấy việc tốt để quần chúng nhân dân có phúc lợi, chứ không phải cả ngày để tâm tư trên tranh quyền đoạt lợi, chèn ép dị kỷ!"
Tru tâm ngôn! Tuyệt đối là tru tâm ngôn!
Những lời này của Lục Duệ nhì qua thì như là đang từ bộ môn y tế dẫn tới bộ môn chính phủ, trên thực tế mục tiêu lại là chỉ thẳng vào người đứng đầu thị chính phủ Tả Thiên Nhai!
Tranh chấp giữa Tả Thiên Nhai và bí thư thị ủy Hoàng Hiểu Dương ở thành phố Thanh Giang đã không phải là bí mật , mỗi người trong phòng họp đều biết, đoạn thời gian trước bí thư thị ủy Hoàng và thị trưởng Tả hai người xảy ra tranh cãi kịch liệt, thậm chí ngay cả cuộc họp thường ủy cũng không thể tiếp tục, chỉ có thể lựa chọn kết thúc, về phần chuyện đề cử hai thường ủy mới cho phòng tổ chức tỉnh ủy cũng trì hoãn, trong thể chế những chuyện nào đó có truyền bá cực nhanh, mọi người ngàn vạn lần không ngờ, tư thế hôm nay, xem ra phó bí thư thị ủy Lục Duệ và thị trưởng Tả lại sắp cãi nhau.
Vẻ mặt Tả Thiên Nhai rất khó coi, nhìn Lục Duệ rồi trầm giọng hỏi: "Đồng chí Lục Duệ, lời này của anh là có ý gì?"
Lục Duệ lạnh lùng cười cười, ánh mắt nhìn chằm chằm Tả Thiên Nhai, không hề có mọt chút nhượng bộ thỏa hiệp: "Không có ý gì, thị trưởng Tả, tôi chỉ là đang cảnh cáo cán bộ của chúng ta, làm việc phải có phương thức, có phương pháp, phải biết tiến thối! Đừng có chỉ biết thêu hoa!"
Tả Thiên Nhai hừ một tiếng, cúi đầu nhìn nhìn đồng hồ, lại tự dưng bật cười.
Lục Duệ trong lòng khẽ động, chẳng lẽ, Tả Thiên Nhai đang chờ ai đó ư?
Không biết vì sao, Lục Duệ bỗng nhiên có một loại dự cảm xấu.