Quyền khuynh dưới váy

 
“Bây giờ nàng ở bên cạnh Thái hậu nương nương, cũng khá tốt, nhưng thỉnh thoảng vẫn nhớ huynh…”
Triệu Diễn yên lặng nghe nàng nói, cho đến khi nàng dừng lại mới mỉm cười đáp: “Vậy còn Yên Nhi sống có tốt không?”
Triệu Yên sửng sốt, quay đầu vén mái tóc rũ xuống bên tai: “Ta cũng khá tốt. Có sự ủng hộ từ người thân và bạn bè, có người bảo vệ, tuy cũng gặp chút khó khăn nhưng vẫn giải quyết được.”
Triệu Diễn hài lòng, lại hỏi: “Vậy muội có thích cây trâm cài đầu đó không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Yên nhớ lại cảnh tượng mình quăng vỡ chiếc hộp khi ở Hoa Dương, mũi bắt đầu thấy cay cay, khẽ “ừm” một tiếng cực nhỏ.
Triệu Diễn yên tâm, cười thở dài: “Ta rất muốn nhìn muội lúc đeo nó, chắc chắn sẽ rất đẹp.”
Nghe vậy, Triệu Yên lập tức tìm kiếm khắp người, sau đó dừng lại nói với điệu bộ ảo não: “Ta… Ta quên mang theo.”
Triệu Diễn nhìn vẻ mặt ỉu xìu của nàng, bỗng cười khẽ.
“Yên Nhi, muội trưởng thành rồi.”
“Đúng vậy, cao giống huynh rồi.”
Triệu Yên đi về phía trước theo đường núi, thấy đã sắp tới chân núi, tiếng bước chân phía sau dần chậm lại và cuối cùng không bước thêm bước nào nữa.
Triệu Yên quay đầu, thấy vạt áo Triệu Diễn tung bay, huynh ấy vẫn đứng nơi đó nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng.
“Triệu Diễn.”
Triệu Yên khẽ gọi một tiếng, hỏi với vẻ ngờ vực: “Sao huynh không đi tiếp?”
“Ca ca chỉ có thể đưa muội tới đây thôi, Yên Nhi tự quay về đi.” Triệu Diễn trả lời.
Triệu Yên thấy lòng quặn đau, dường như nàng đã hiểu ra gì đó.
Nàng sải bước về phía trước, mím môi nói: “Ta cũng ở lại.”
Triệu Diễn bất động, sắc mặt dịu dàng càng lúc càng tái nhợt như tuyết, kiên trì lắc đầu nói: “Ca ca ở lại đây một mình là được, Yên Nhi phải đi về.”
“Vậy huynh cùng đi về với ta đi!” Triệu Yên nghiến răng, chẳng mấy chốc vành mắt đã đỏ bừng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Triệu Diễn khẽ thở dài, giơ tay xoa đầu Triệu Yên, hành động thân mật khăng khít như khi hai người họ còn nhỏ. Chỉ có điều, khi bàn tay trắng nõn dịu dàng đó đáp trên đỉnh đầu nàng chỉ nhẹ như một cơn gió, không cảm thấy chút lực nào.
“Bọn họ đều nói là muội cướp đi sự khỏe mạnh của cô, nhưng kỳ thật cô mới là người lấy đi niềm vui của muội.”
Triệu Diễn thấp giọng nói: “Xin lỗi Yên Nhi. Nhớ kỹ, muội mãi mãi là niềm kiêu ngạo của ca ca.”
“Triệu Diễn! Triệu Diễn ——”
Một cơn gió thổi qua, mọi thứ trước mắt tan thành mây khói, trở nên mơ hồ.
Triệu Yên muốn nắm ống tay áo Triệu Diễn, nhưng qua lớp mây mù nàng lại nắm vào hư không.
Sự bất lực khủng hoảng ập tới, nàng liều mạng giữ lại.
“Triệu Diễn, đừng vậy mà! Khó khăn lắm ta mới gặp lại huynh!”
“Người nên nói câu “xin lỗi” phải là ta, ta không nên cãi nhau với huynh, không nên nói muốn đổi thân phận với huynh! Thật ra ta… Thật ra ta không hề chán ghét huynh một chút nào cả, là lòng tự trọng của ta quá cao, cho rằng sự quan tâm của huynh chỉ là thương hại, thật lòng xin lỗi…”
“Thật lòng xin lỗi! Ca ca ——”
Từ khi hiểu chuyện tới bây giờ, đây là lần đầu tiên nàng gọi Triệu Diễn một tiếng “ca ca”, nhưng nó lại thốt ra một cách đau đớn chật vật thế này.
Dường như Triệu Diễn giật mình, trước khi tan biến giữa không trung, huynh ấy nghiêng đầu cười, há miệng nói câu gì đó trong thầm lặng.
Giấc mơ tan biến, bóng tối bao trùm.
Những hạt mưa lạnh lẽo rơi xuống mặt Triệu Yên, nàng ho khan mấy tiếng, từ từ hé hàng mi đẫm nước.
Bầu trời như mực, hạt mưa lặng lẽ rơi xuống như những đường nét đứt. Triệu Yên thở dốc một lúc lâu, tiếng ồn chói tai trong đầu nàng dần lắng xuống, nhưng thay vào đó lại là tiếng ồn ào của những hạt mưa rơi, cách đó không xa là tiếng tí tách khi mưa rơi xuống trạm canh gác bị sụp đổ đang bùng cháy ——
Dưới thân nàng là những cọng lúa thô ráp rắn chắc, Triệu Yên phải mất một lúc mới nhớ lại tất cả.
Tháp canh gác bị nổ tung, Chân Phi bị chôn vùi giữa đống gạch ngói đổ nát. Dưới ánh lửa canxi cacbua, Triệu Yên nhớ mang máng nhiều rơm rạ chất đống ở sân phơi dưới lầu để phủ hầm lương thực, nhìn cần nhìn đúng hướng và nhảy gọi tháp canh gác từ độ cao năm trượng…
Trong tay nàng vẫn cầm chặt hai thứ, một là lọ thuốc, hai là thanh đoản đao đã bị bẻ gãy ——
Có lẽ nhờ sự bảo vệ của Triệu Diễn, chính thanh đao đã giúp nàng chặn lại đòn tấn công liều mạng từ vị trí Chân Phi, và hạ cánh chính xác trên đống rơm rạ dày và mịn, tránh một kiếp nạn.
Triệu Yên áp thanh đoản đao lên lồng ngực, từ từ thở một hơi, lấy lại sức, chống người ngồi dậy.
Khi ngón tay chạm vào thứ dính nhớp, Triệu Yên ngơ ngẩn giơ tay nhìn, chỉ thấy lòng bàn tay dính đầy màu tươi.

Cơ thể nàng không đau nhức, máu này không phải của nàng.
Triệu Yên xoay người, chỉ thấy bóng dáng cao gầy đang dựa vào cọc gỗ cố định trong đống rơm rạ.
Mũ của Cừu Tuý đã rơi mất, mái tóc rối bù bị gió thổi xõa xuống hai bên má thon gầy, một tay vẫn đang duy trì tư thế ôm eo Triệu Yên để bảo vệ nàng, dùng chính cơ thể mình để đỡ lấy nàng.
Dưới màn mưa tối, nửa bên mặt của gã bị thiêu cháy, những vết bỏng rộp khiến khuôn mặt gã trông thật đáng sợ.
Triệu Yên há miệng thở dốc, cổ họng vừa bị dây cung siết chặt truyền tới cảm giác đau đớn, thế nhưng trong chốc lát nàng lại chẳng thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
“Cừu Tuý…”
Nàng cất giọng khàn khàn khẽ gọi, nhét thuốc giải vào lồng ngực, vội túm lấy một cái tay khác của Cừu Tuý theo bản năng, nhưng cuối cùng bàn tay nàng lại vụt qua không trung.
Cánh tay phải của gã đã bị chặt đứt, chỉ còn ống tay áo rách nát trống rỗng, là vết thương khi hắn đối đầu với Ô Khuyết ban nãy.
Triệu Yên cố gắng cắt xé ống tay áo gã bằng lưỡi đao bị bẻ gãy kia, nhưng không thể thành công vì bàn tay nàng run kịch liệt.
Cừu Tuý ho ra một ngụm máu bầm, ánh mắt vẫn thờ ơ trống rỗng như cũ, chỉ có môi là khẽ hé mở.
Triệu Yên ghé sát tai vào nghe, chỉ thấy gã lặp đi lặp lại một câu: “Đỡ được người rồi, chủ công…”
Vào mùa hạ năm đó, chủ công bị ám sát bằng độc ở Đông Cung, ngã xuống ngay trước mắt gã.
Nếu gã cảnh giác hơn chút, hành động nhanh hơn chút, chủ công sẽ không phải chết.
Gã không đọc sách, không biết đạo lý “kẻ sĩ chết vì người mình hâm mộ” là thế nào. Gã chỉ biết nếu được cho thêm cơ hội một lần nữa, gã nhất định phải nhanh hơn, nhanh hơn nữa, dùng đôi tay từng dính đầy máu tươi và tội ác bảo vệ chủ tử của gã.
Triệu Yên nghiến răng kéo mạnh, cuối cùng cũng xé được một ống tay áo xuống, buộc vào chỗ bị thương trên cánh tay phải của gã để cầm máu.
“Cừu Tuý, không được ngủ! Mở mắt ra!”
Nàng nói năng lộn xộn, nhưng Cừu Tuý chỉ nhìn về phía trước với ánh mắt ngây dại, không hề phản ứng.
Sự hoảng loạn như ngừng giữa cơn mưa, miệng vết thương tưởng khép lại, khung cảnh sáng ngời.
Gã quay về mùa đông của ba năm trước, một thiếu niên gầy gò xanh xao đặt một quả mơ trắng trước mặt gã, cười nói với gã: “Cừu Tuý, ngươi có bằng lòng đi cùng cô không?”
Đốt ngón tay của Cừu Tuý giật giật, gã gật đầu đáp: “Được.”

Mưa to che lấp trời đất, gột rửa lớp bụi mù trong không trung.
Triệu Yên vẫn quỳ gối ngồi bất động trên đống rơm rạ, để mặc nước mưa thấm ướt cơ thể, chảy từ cằm rồi nhỏ giọt xuống đầu ngón tay.
Những bông hoa nhỏ vẽ bằng máu tươi bị nước mưa cuốn trôi, trong tích tắc đã không để lại dấu vết.
Tiếng bước chân dồn dập tới gần, cuối cùng binh mã cũng đuổi tới, dập tắt ngọn lửa dữ dội trong hầm lương thực. Có vài người vây quanh nàng, áo choàng kín mín, dù lấp kín, nôn nóng hô hào gì đó.
“Bảo vệ… Kho lúa chưa?”
Triệu Yên lẩm bẩm.
“Đường đến Thịnh Bình Thương khá xa, loạn đảng vẫn chưa kịp động thủ. Đúng lúc này Cô Tinh vừa bắt được con ba ba trong rọ, phe ta không tổn thất một hạt gạo. Chủ lực của “Tiên sư” đều được phái tới Gia Bình Thương, nhưng nhờ điện hạ xử trí kịp thời nên đã thành công bảo vệ bảy hầm lương thực.”
Liễu Bạch Vi khoác áo choàng lên người Triệu Yên, muốn đụng vào vết thương trên cổ nàng, nhưng lại không biết xuống tay chỗ nào: “Điện hạ sao rồi? Đừng sợ, đã mời thái y tới, mọi chuyện kết thúc rồi… Ta đúng là ngu xuẩn, sao lại bỏ mặc để người đi giao đấu chính diện với địch nhân chứ!”
“Ta… Không sao đâu, trước mắt cứu những thị vệ bị thương đã, thông báo cho người nhà của những chiến sĩ hy sinh thân mình, lo lễ an táng, bồi thường gấp mười lần.”
Cuối cùng nàng liếc nhìn Cừu Tuý một cái, chống tay lên đầu gối rồi chậm rãi đứng dậy: “Đưa hắn tới dưới gốc cây phong ở Tây Sơn, để hắn làm bạn với huynh trưởng.”
“Điện hạ…”
“Điều động tiếp viện quân nhu, ta sẽ đích thân tới tiền tuyến Tây Kinh với quan áp tải.”
“Nhưng người vẫn đang bị thương!”
“Đi.”
Triệu Yên giơ tay chỉnh lại đai lưng, nói một cách dứt khoát, nắm chặt lọ thuốc được giấu kín bên trong.

Màn đêm nặng nề, trăng như lưỡi câu.
Thái Điền đi điều tra về bỗng nghe nói Vương gia bất ngờ dẫn một đội kỵ binh hạng nhẹ bất ngờ tập kích doanh trại định thì ngây người chớp mắt một cái.
“Sao lại như vậy?” Hắn ta chất vấn Trương Thương bên cạnh.
“Vừa nãy sắc mặt Vương gia không được ổn lắm, trông âm trầm thế nào ấy. Ta nhìn cũng thấy đáng sợ, có hơi giống…”
Lần này Trương Thương cũng bị dọa sợ tới mức không nhẹ, vừa phân phó giáo uý điều binh tiếp ứng vừa hạ giọng nói: “Giống như lúc bệnh tái phát.”
Sắc mặt Thái Điền thay đổi, hắn ta trầm giọng: “Đừng nói bậy! Mấy ngày nay Vương gia điều trị khá tốt, không phải Tôn y tiên đã nói là áp chế được ư? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Trương Thương nói: “Đại khái là ta nhận được thư từ kinh thành, thấy là tin báo khẩn cấp nên trình vào ngay. Nhưng ta còn chưa kịp ra khỏi cửa Vương gia đã…”
Thái Điền xuống ngựa, nhanh chân chạy vào doanh trại, cầm mật tin còn chưa kịp tiêu hủy kia lên xem.

Bức thư rất ngắn, chỉ vài từ:
[Đám phần tử xấu còn lại cấu kết Bắc Ô huỷ diệt hầm lương thực, Trường Phong Công chúa đã đi cạn, rơi xuống tháp canh gác, cổ và tay bị thương nhưng vẫn giữ được mạng; Cừu Tuý tử trận.]
Rơi từ trên gác cao xuống đáng ra phải bị thương ở đâu đó, nhưng bị thương ở chỗ như cổ thì…
Lương thực cho quân binh sắp cạn, với tính cách của Vương gia thì sao chấp nhận từ từ đánh?
Thái Điền hít một hơi thật sâu, trừng mắt liếc Trương Thương có mắt như mù một cái, xoay người vén rèm lên ngựa.
Thái Điền và Trương Thương dẫn quân đến tiếp ứng, vừa mới đi ngang qua sườn núi lại thấy ngoài thành Tây Kinh lửa cháy ngập trời, doanh trại bị thiêu rụi.
Trong lúc hỗn loạn, quân địch như bị xé rách, chiến mã hí vang, một nam nhân mặc giáp đen lao ra như đao cắt gốc rạ, hắn đi tới đâu là người ngã ngựa đổ, không ai dám đứng chắn con đường đẫm máu mà hắn đi qua.
Lòng Thái Điền trùng xuống.
Mặc dù Vương gia thân thủ bất phàm, nhưng việc chém giết như vậy đã vượt quá giới hạn mà cơ thể hắn có thể thừa nhận, mạnh đến mức bất thường.
“Tiếp ứng Vương gia!”
Hắn ta ra lệnh, suất Ưng Kỵ lao xuống sườn núi, hò hét rung trời.
Trước cửa ải quân địch, đao tàn kiếm gãy, ngựa lẫn người ngã xuống ầm ầm. Mái tóc đen rối tung của nam nhân áo giáp đen áo choàng đỏ phất phơ trong gió, một tay nắm trường kiếm, một tay cầm món đồ gì đó, lẳng lặng đứng trên đỉnh núi đầy rẫy thi thể, chỉ thấy bóng lưng thôi cũng đủ khiến người ta run sợ.
Nghe thấy tiếng bước chân, hắn chậm rãi quay đầu.
Vầng trăng khuyết xuất hiện sau tầng mây, lớp sương lạnh phủ kín đất.
Dựa vào ánh trắng, bây giờ đám người mới thấy rõ món đồ Văn Nhân Lận cầm trong tay là cái gì ——
Đầu của Thục Vương Triệu Thừa Đức.
Ưng Kỵ Đại Huyền hô vang, nhưng Thái Điền lại không cười nổi.
Hắn ta thấy mái tóc đen bay múa trong gió của Vương gia, hàng lông mày và lông mi dày đặc, màu da tái nhợt như sương, hai tròng mắt lộ màu sắc tối đen quỷ dị quen thuộc, mất đi một nửa hơi ấm từ cơ thể người.
Đó là một triệu chứng khi chất độc xâm nhập vào các cơ quan và rỉ máu, nó nghiêm trọng hơn bất kỳ lúc nào.
“Không xong rồi, chất độc trong người Vương gia phát tác rồi.”
Khi chất độc bùng phát hoàn toàn sẽ khiến người trúng độc đau đớn khó chịu, máu tươi nhuộm đỏ bảy chỗ sẽ làm người ta trở thành quái vật đánh mất lý trí, rồi chết trong cơn điên cuồng!

 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận