Quyền khuynh dưới váy

Điện Thừa Ân, Đông cung.
Triệu Yên để bút xuống, hà hơi vào đầu ngón tay lành lạnh.
“Không thể để lộ sơ hở bên phía Hoa Dương được.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng thổi khô vết mực, giao phong thư cho Lưu Huỳnh: “Ta dùng danh nghĩa của Thái tử gửi một phong thư, ngươi lập tức sai người ra roi thúc ngựa đưa nó tới Hoa Dương, Thời Lan sẽ biết phải làm như thế nào.”
Thời Lan là một trong các cung tỳ thiếp thân của nàng tại Hoa Dương hành cung. Vì thân hình và tuổi tác của hai người tương tự nhau, Thời Lan lại lanh lợi, trung thành, cho nên mỗi lần Triệu Yên lén chuồn ra ngoài đi chơi, nàng luôn tráo trang phục với Thời Lan để nàng ấy ở trong điện thay mình ứng phó với các ma ma đi kiểm tra.
Lần này, trước khi bị triệu về kinh, nàng cố ý để Thời Lan lại Hoa Dương hành cung với Thái hậu là để đề phòng vạn nhất.
Dù sao Trường Phong Công chúa cũng đã rời xa hoàng cung từ khi còn nhỏ, nhiều năm như vậy rồi, làm gì còn ai biết hiện giờ trông mặt mày Công chúa ra sao?
Lưu Huỳnh nhận lấy phong thư, ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy còn bên phía Thái hậu nương nương…”
Triệu Yên biết nàng ấy đang lo lắng điều gì. Cung tỳ cải trang chỉ có thể giấu giếm được người ở hoàng thành chứ làm sao giấu được Thái hậu nương nương đã ở bên nàng suốt một thời gian dài.
Nàng nhớ trước khi đi, Thái hậu có sai ma ma đưa chuỗi phật châu làm bằng gỗ đàn này cho nàng, Triệu Yên chậm rãi thở dài: “Ngươi coi thường tổ mẫu rồi đấy. Mặc dù bà chỉ chuyên tâm hướng Phật nhưng bà không phải người ngoài cuộc, chắc chắn bà còn biết phải làm như thế nào hơn chúng ta nhiều.”
Lưu Huỳnh không nói thêm gì nữa, cúi người hành lễ rồi đi sắp xếp mọi chuyện.
Triệu Yên ngồi bên bàn, nghĩ ngợi rất nhiều.
Vừa rồi, nàng gặp chuyện trên đường, phản ứng nhào người tới che cho nàng của Lưu Huỳnh quá nhuần nhuyễn, đúng lúc, cứ như thể đã làm điều ấy rất nhiều lần nên cơ thể đã hình thành phản xạ.
Triệu Diễn đã chết như vậy sao?
Huynh ấy đã trải qua chuyện ám sát như thế này bao nhiêu lần?
Thế nhưng, cả Đại Huyền đều biết Thái tử triền miên trên giường bệnh, vì sao người đứng sau lại nóng lòng muốn hành thích một thiếu niên ốm yếu không có thành tựu gì?
Bao nhiêu nỗi băn khoăn tích tụ lại như những đám mây đen giăng kín trong lòng nàng.
Liễu Cơ lau xong vết mực dính trên ngón tay, im lặng một lúc lâu rồi chợt nói: “Không biết Lưu Huỳnh đã kể chuyện này cho điện hạ chưa, xuân này, long thể của Thánh thượng không được khỏe nên từng cho Thái tử thay mặt mình xử lý chuyện triều chính.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Yên chậm rãi ngước lên nhìn, rất đỗi ngạc nhiên, dường như chợt hiểu ra điều gì.
Mọi người đều dạy Triệu Diễn phải nhân đức, phải gánh vác trách nhiệm của Thái tử… Duy chỉ không ai dạy huynh ấy phải bảo vệ bản thân như thế nào.
“Tiểu tỳ kia rất kín miệng lại cứng đầu nên chắc là không nói rồi.”
Liễu Cơ nhanh chóng tự phủ định câu hỏi của mình, nhón chiếc bánh ngọt để trên bàn, cho hết miếng này tới miếng khác vào miệng như thể để hả giận.
Triệu Yên chợt nhớ tới chuyện a huynh cũng thích ăn ngọt, bởi vì từ nhỏ huynh ấy đã phải uống quá nhiều thuốc nên sợ đắng.
“Sợ hãi rồi à?”
Liễu Cơ quan sát sắc mặt của nàng, hỏi.
Bốn bề đều thọ địch, sao lại không sợ cho được?
Triệu Yên gật đầu, rồi lại nhẹ nhàng lắc đầu: “Kẻ địch sẽ không tha cho ta chỉ vì ta sợ hãi, cũng như bọn chúng chưa từng chừa đường sống cho Triệu Diễn chỉ vì huynh ấy ốm yếu. Kể từ ngày hồi cung, ta đã hiểu, nếu không muốn bị thác lũ nhấn chìm thì chỉ còn cách bám chắc lấy từng khúc gỗ nổi, cố gắng đi ngược dòng.”
Vì chuyện nàng bị ám sát nên hiện giờ, Đông cung rất hỗn loạn, cấm quân đi qua đi lại bên ngoài để tuần tra, nắm tình hình cụ thể.
Triệu Yên có vẻ buồn ngủ, nàng dụi mắt, đứng dậy đi tới chiếc trường kỷ của Liễu Cơ, nghiêng người, chầm chậm nằm xuống.
Nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thì thầm: “Không thể ngay cả chúng ta cũng quên huynh ấy được, Liễu Cơ. Tên ngốc ấy không đáng bị rơi vào kết cục như vậy.”
Giọng nàng nhẹ nhàng mà kiên định, ẩn chứa sự bền bỉ.
Liễu Cơ khựng người, quay qua nhìn nàng, trông thấy Triệu Yên khép chặt chiếc áo lông hồ, vóc người mảnh khảnh hơi co ro.
Liễu Cơ nhớ Triệu Diễn từng nói rằng, muội muội sinh đôi của huynh ấy đi ngủ không chịu nằm yên, hằng đêm không biết đá chăn biết bao nhiêu lần.
Còn thiếu nữ trước mắt lại nằm ngủ rất tĩnh lặng, cảnh giác như một đứa trẻ mới sinh.
Liễu Cơ đứng dậy, kéo chăn lên đắp cho Triệu Yên.
Nàng ấy suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nâng bút lên, chấm vào mực, vẽ lại lên tờ giấy tuyên dựa theo những gì còn lưu giữ trong ký ức.
...
Phủ Ung Vương, cửa ra vào và cửa sổ ở thiên sảnh đều đóng chặt.
“Bốp” một tiếng giòn tan, Triệu Nguyên Dục xoay mòng mòng như đèn cù, sau đó loạng choạng đứng vững lại, bụm mặt không dám nói năng gì.
“Ta hỏi lại ngươi, tuyến đường trở về sau khi tế tự ở ngoại thành do ai tiết lộ?”
Ung Vương đi qua đi lại, ngón tay gần như chọc vào mặt nhi tử, gằn giọng bảo: “Sau chuyện năm ngoái, ta đã cảnh cáo ngươi rồi, không được hành động thiếu suy nghĩ, không được nóng ruột muốn đạt được mục đích! Sao ngươi không nghe lọt tai gì hết vậy, còn chưa được nửa năm, ngươi đã lại gây ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế! Lại còn dính líu với bọn giang hồ loạn đảng, ngươi... Ngươi muốn chọc bản vương tức chết đây mà!”
Khuôn mặt gà chọi đầy cay nghiệt của Triệu Nguyên Dục lập tức sưng lên dấu một bàn tay to chừng cái đấu, ấm ức nói: “Tất cả mọi chuyện nhi tử làm đều là vì phụ vương.”
“Vì bản vương? Hừ, ta thấy là ngươi hại bản vương đấy chứ.”
Để hùa theo sở thích cầu tiên vấn đạo của Hoàng thượng, Ung Vương cũng suốt ngày mặc đạo bào trên người nhưng chung quy ông ta cũng không có phong phạm của bậc tiên nhân nên bộ đạo bào siết chặt lấy thân hình cao lớn, vạm vỡ của ông ta trông có phần khôi hài.
Ông ta trách móc: “Hoàng thượng không có con nối dõi, Thái tử Đông cung lại có tướng đoản mệnh, ta vốn chỉ cần nhẫn nại mấy năm là ổn.”
“Phụ vương nhẫn nại như thế không sợ tên Thái tử đoản mệnh đó lại sinh ra được Hoàng thái tôn hay sao? Dù sao hắn ta còn ít tuổi như vậy mà bên người đã có tỳ nữ, cơ thiếp xinh đẹp hầu hạ suốt ngày đêm rồi.”
Triệu Nguyên Dục cười gằn nói: “Vài năm là đã đủ để hắn ta sinh được mấy đứa rồi, phụ vương không sợ miếng ăn đến miệng còn bị cướp mất hay sao?”
“Nghịch tử!”
Ung Vương vung tay lên dọa đánh, Triệu Nguyên Dục vội giơ tay áo lên tránh.
Ung Vương thấy nhi tử nhà mình nhát gan như sợ, giận mà chẳng biết trút vào đâu. Nếu như đứa con trai trưởng này của ông ta chịu tu dưỡng bản thân một chút, đạt được một nửa trí tuệ và đức độ của Thái tử thôi thì Hoàng đế đã chẳng ghét bỏ đến mức không chịu nhận hắn ta làm nhi tử, nếu vậy thì đâu đến mức rơi vào tình cảnh bí quá hoá liều như hiện tại.
Bàn tay rắn rỏi của Ung Vương siết chặt thành nắm đấm, ánh mắt liếc nhìn nơi nào đó của nhi tử, nặng nề nói: “Nếu như Đông cung sinh được hoàng tôn thì đấy là số trời rồi! Trước khi lo cho người khác thì lo cho con sâu mềm của mình trước đi!”
Triệu Nguyên Dục bị chọc trúng vào nỗi đau, sắc mặt lập tức thay đổi.
Hắn ta vốn tính háo sắc, mới hai mươi tuổi đã ngự nữ vô số lần nhưng kể từ kỳ đi săn mùa xuân năm ngoài bị ngã ngựa tới giờ, chỗ đó càng ngày càng kém cỏi, hai tháng gần đây, thậm chí còn không thể mây mưa nổi, ngay cả râu ria cũng càng ngày càng thưa.
Hắn ta rất sợ!
Khoan bàn tới chuyện có nhiều mỹ nhân như vậy mà mình không có phúc hưởng, nếu như hắn ta không thể làm chuyện đàn ông thì sao hắn ta có thể trở thành Thái tử Đông cung tiếp theo đây? Hắn ta chỉ còn biết liều mạng uống thuốc, liều mạng ăn, ngay cả thuốc kích dục liều cao mà bọn nữ quan biếu tặng hắn ta cũng đã thử nhưng hắn ta đã giày vò chết mấy nữ nhân rồi mà món đồ ấy của hắn ta cũng vẫn không chịu hùng dũng trở lại!
Trong mắt phụ vương, hắn ta chỉ đang ăn chơi đàng điếm, say mê nữ sắc, chỉ có bản thân hắn ta biết mình đang hoảng sợ như thế nào.
Hắn ta không dám nói thật chuyện này nên đành nén giận “vâng” một tiếng rồi thất hồn lạc phách rời khỏi thiên sảnh.
Một tay phụ tá tầm tuổi trung niên đi ra từ trong góc, thi lễ với hắn ta, chỉ cần nhìn dấu bạt tai trên mặt Thế tử Ung Vương là biết lần này Ung Vương nóng giận thế nào.
Người này nói: “Lần này, chuyện Thế tử gia làm đúng là có phần mạo hiểm.”
“Ngay cả ngươi cũng tới dạy dỗ ta!” Lửa giận vừa được Triệu Nguyên Dục dằn xuống lại bùng lên.
“Thế tử bình tĩnh chớ nóng, ý của thuộc hạ là chuyện hành thích nếu không thể làm một phát ăn ngay thì không nên làm tiếp lần thứ hai để tránh lộ ra sơ hở.”
Tên phụ tà nhìn quanh một vòng rồi thậm thụt nói: “Nếu Thế tử muốn trừ bỏ vị ấy thì sao lại mạo hiểm chọn hạ sách lần này chứ?”
Triệu Nguyên Dục nóng ruột: “Theo ý ngươi thì như thế nào mới là thượng sách?”
“Chẳng phải vị kia nổi tiếng là người hiền đức hay sao? Cách giết người thượng sách nhất chính là xoáy vào tim đối phương, biện pháp hay nhất chính là làm hắn ta bị mang tiếng xấu, tài đức không xứng với vị trí của hắn ta, có vậy thì mới có thể làm bật lên được ưu điểm của Thế tử.”
Phụ tá nở nụ cười ngầm hiểu ý: “Hơn một tháng nữa là tới xuân yến, Thái tử chắc chắn sẽ có mặt, sao Thái tử không…”
Kẻ đó kề lại gần thì thầm.
Triệu Nguyên Dục nheo mắt lại, tâm trạng hết sức vui mừng.
“Chà, đây đúng là một cách hay.”
Hắn ta nôn nóng muốn sai người đi chuẩn bị chuyện này ngay, đúng lúc này, hắn ta lại nhìn thấy một người ngồi xổm trên thềm đá trước kho chứa củi.
Người đó khoảng chừng ngoài ba mươi, mình cao chừng chín thước, tay dài, eo nhỏ, mặc bộ võ bào rách rưới màu xanh sẫm, chiếc giày rách dính bùn thủng một lỗ to, lộ ra ngón chân cái đen sì.
Người đó bê một chiếc bát tô ngồi xổm trên thềm đá, lùa cơm không, chẳng có chút thịt cá nào vào miệng giống như một con chó hoang cực kỳ đói bụng.
Trong mắt Triệu Nguyên Dục, người đó đúng là cũng chỉ xứng làm một con chó.
Hắn ta bước tới đó, đá một cú vào lưng nam nhân ấy, quát lên đầy khinh miệt: “Này, đi gọi nữ quan Hồng Hương Viện tới đây! Bản Thế tử có chuyện tìm!”
Nam nhân bị hắn ta đá một cước, cơ thể vẫn lù lù bất động.
Tới khi lùa nốt miếng cơm cuối cùng của bữa cơm tối qua vào miệng, người này mới lau miệng đứng dậy, xách cây loan đao để bên cạnh lên, kéo miếng khăn tam giác màu đen xù bông vải treo ở cổ lên, che vết sẹo trên mặt lại, im lặng bỏ đi.
Nam nhân không nói gì nhưng phụ tá lại đánh hơi thấy hơi lạnh u ám, không khỏi khuyên Thế tử: “Thế tử giữ người này lại e là sẽ có hậu hoạn.”
“Có thể có hậu hoạn gì được chứ? Chỉ là một tên nhận giặc làm cha, ai cho cơm ăn thì đi theo người đó thôi.”
Triệu Nguyên Dục khinh thường, nhe răng trợn mắt xoa bàn chân ban nãy đạp bị đau: “Trong những người ta nuôi thì con chó này là đứa nghe lời nhất, sai bảo tiện tay nhất.”
Nhớ tới lai lịch của người này, phụ tá muốn nói lại thôi, cuối cùng lắc đầu buông tiếng thở dài.
...
Triệu Yên ngủ mê man suốt đêm.
Sáng sớm hôm sau, lão thái giám trong cung tới truyền khẩu dụ của Hoàng đế, truyền Thái tử tới Thái Cực điện diện thánh.
Triệu Yên không ngờ ý chỉ của Thái Cực điện lại tới nhanh như vậy, rồi lại nghĩ tới chuyện hôm qua Văn Nhân Lận sờ cốt… Nàng không dám suy nghĩ sâu thêm, sai Lưu Huỳnh siết chặt ngực mình hơn nữa.
Trên chiếc kiệu liễn tới Thái Cực điện, Triệu Yên mặc áo bào tím đội kim quan, soi gương, dặm thêm phấn hóa trang lên môi, hỏi: “Thế nào?”
Lớp phấn phủ lên cánh môi đỏ hồng của nàng, khiến nàng trông có vẻ ốm yếu. Vì buộc ngực rất chặt nên hơi thở của nàng cũng trở nên thều thào, vết đao ở gáy đã được băng bó kỹ lưỡng cũng thấm máu, cho dù là ai, thấy “sắc mặt ốm yếu” này cũng nàng cũng đều sẽ sinh lòng thương hại.
Lưu Huỳnh gật đầu nói: “Thật sự rất giống như bị ốm nặng vì hoảng sợ.”
Triệu Yên nghe vậy mới đỡ lo.
Trong Thái Cực điện, huân hương vẫn lượn lờ, nến thắp sáng trưng.
Triệu Yên được tiểu thái giám dìu đi chầm chậm vào điện, đang định lẩy bẩy quỳ xuống thì trông thấy sau rèm sa buông rủ còn có một người đang đứng.
Văn Nhân Lận chắp một tay sau lưng, tay kia cầm nến, đang giúp Hoàng đế lần lượt thắp sáng trăm chiếc trường minh đăng để trên giá gỗ.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, hắn cong môi với nàng, nở nụ cười không rõ là có ý gì.
Ánh sáng ấm soi sáng khuôn mặt tuấn tú không tì vết của hắn, ánh nến chập chờn trong đôi mắt đen như mực, nụ cười như tiên nhân chợt trở nên gian trá.
Triệu Yên ngừng thở, dường như trên đỉnh đầu vang lên tiếng sét đánh.
Tại sao Văn Nhân Lận lại ở đây!
Hắn mật báo với phụ hoàng rồi sao?
Phụ hoàng biết tất cả rồi nên mới gọi nàng tới đây thẩm vấn?
Trong thoáng chốc, muôn vàn suy nghĩ lướt vội qua trong đầu nàng, cuống họng của Triệu Yên khô khốc, gần như nàng phải dùng hết sức toàn thân mới kiểm soát được giọng nói run rẩy của mình, bình tĩnh nói: “Nhi thần thỉnh an phụ hoàng.”
Lúc dập đầu, bàn tay nàng áp xuống sàn nhà nhưng nhất thời, nàng cũng không biết là ngón tay của nàng hay là nền gạch lạnh hơn.
“Đứng lên đi.”
Hoàng đế ngồi xuống bồ đoàn, thong thả nói: “Trẫm nghe Túc Vương nói, hôm qua ngươi gặp chuyện trên đường…”
Quả nhiên là vì chuyện này, Triệu Yên bất giác siết chặt năm ngón tay.
“... Thân thể ngươi có bị thương không?”
Hoàng đế dừng lại một chút rồi hỏi bù.
“Cảm ơn phụ hoàng quan tâm, tất cả chỉ là vết thương nhỏ, không còn gì đáng ngại.”
Nàng yếu ớt trả lời, khóe mắt liếc nhìn bóng người in trên nền gạch, phỏng đoán vẻ mặt của Hoàng đế.
“Vậy thì tốt rồi.”
Hoàng đế gật đầu, mở to mắt ra nói: “Trẫm muốn tổ chức ân khoa đặc biệt vào tháng sau để tuyển chọn nhân tài cho triều đình. Người thi đỗ sẽ được bày Trâm Hoa yến để khoản đãi. Ngươi đã làm Thái tử rồi, trẫm giao chuyện này cho ngươi chịu trách nhiệm.”
Triệu Yên sững sờ, chớp chớp hàng mi: Chỉ vì chuyện này thôi sao?
“Ngươi cũng vậy.”
Hoàng đế nhìn sang Văn Nhân Lận đang tập trung thắp đèn ở bên cạnh: “Trẫm nhớ ngươi đã cập quan được hai, ba năm nhưng vẫn chưa có thê thất. Trẫm sẽ bảo Hoàng hậu chọn lựa thêm mấy quý nữ chưa lập gia đình tới dự tiệc. Tới lúc đó, ngươi cũng chọn thử xem có ai vừa ý mình hay không.”
Văn Nhân Lận thắp xong chiếc trường minh đăng cuối cùng, đứng dậy thổi tắt cây nến trong tay.
Hắn đứng giữa ánh nến mịt mờ như thể tiên nhân bước ra từ trong tranh, lạnh nhạt nói: “Vâng.”
Ngoài miệng hắn đồng ý nhưng ánh mắt lại liếc nhìn xuyên qua tấm sa mỏng, nhìn về phía tiểu Thái tử đang thấp thỏm nhìn chằm chằm mũi chân.
Đúng là Triệu Yên đang thấp thỏm.
Nàng không tin Văn Nhân Lận chỉ tới Thái Cực điện để tản bộ, thế nhưng, khi nàng căng thẳng chuẩn bị sẵn sàng để nghênh đón quân địch thì Hoàng đế lại chỉ bảo nàng chịu trách nhiệm tổ chức Trâm Hoa yến mừng tiến sĩ ân khoa, không hề nói thêm gì khác.
Triệu Yên ngờ vực trong lòng nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn vâng dạ rồi cáo lui.
Nàng mới vừa bước ra khỏi Thái Cực điện chân trước thì chân sau, Văn Nhân Lận đã đi theo ra ngoài.
“Thái tử điện hạ.”
Sau lưng vang lên giọng nói trầm ấm, nho nhã của hắn, Triệu Yên nhắm mắt lại, đành phải chấp nhận số phận dừng chân đứng lại, ho nhẹ một tiếng, cúi người đáp lễ: “Túc Vương còn có chuyện gì chăng?”
Văn Nhân Lận đứng trước mặt nàng, ánh mắt lành lạnh nhìn vết máu đỏ hồng trên lớp băng vải một lát mới đưa tay ra nói: “Máu này vẫn chưa ngừng chảy sao?”
Thấy hắn sắp chạm ngón tay vào cổ mình, Triệu Yên bất giác che gáy lại, lùi lại nửa bước, nói: “Cơ thể của cô hư nhược nên khỏi chậm hơn người bình thường.”
Còn lâu nhé, đây là thuốc nhuộm được làm riêng mà nàng bôi vào trước khi đi ra ngoài để khiến bản thân trông đáng thương hơn, khơi dậy lòng thương xót của phụ hoàng.
Văn Nhân Lận rụt ngón tay lơ lửng giữa không trung lại, cụp mắt nhìn nàng.
“Sao điện hạ gặp bản vương mà cứ như chuột thấy mèo vậy?”
Hắn bỗng nhiên cười một tiếng, cúi người hỏi khẽ: “Không phải là vì bản thân là nữ…”
Trái tim Triệu Yên thót lại.
“... Dạy mãi không sửa, giả bệnh trốn học, sợ bản vương mách tội với Hoàng thượng đấy chứ?”
Hắn mỉm cười nói nốt câu.
Trái tim vọt ra ngoài lồng ngực của Triệu Yên khựng lại rồi quay trở về chỗ của nó.
Nàng hơi hé môi nhưng mãi một lúc lâu sau cũng chỉ khàn giọng, nói ra được một câu: “Cô không hề... Giả bệnh.”
Văn Nhân Lận gật đầu “ồ” một tiếng, thong thả nói: “Đúng là không giả bệnh, chỉ giả nam…”
Triệu Yên lại căng thẳng.
“... Giả vờ khó chịu mà thôi.” Văn Nhân Lận nhẹ nhàng nói.
“...”
Triệu Yên ngây người, mím chặt môi, trái tim đập loạn ầm ĩ trong lồng ngực.
Văn Nhân Lận lại quay đầu đi, khẽ nở nụ cười, rõ ràng hắn có một khuôn mặt ấm áp tựa như gió xuân, tựa như tuyết tan, tiếc thay đôi mắt hắn lại lan tràn niềm vui xấu xa.
Triệu Yên siết chặt năm ngón tay giấu trong tay áo rồi thả lỏng ra, siết chặt rồi lại thả lỏng, nhẩm thầm ba lần “Hắn giết người không chớp mắt, ta đánh không lại hắn, hắn giết người không chớp mắt, ta đánh không lại hắn, hắn giết người không chớp mắt, ta đánh không lại hắn”, sau đó mới nở nụ cười ngoan ngoãn, nhu nhược, cung kính nói: “Cô biết sai rồi, sau này chắc chắn cô sẽ không để Thái phó thất vọng nữa.”
Nàng dừng lời một thoáng rồi thành khẩn nói: “Về chuyện Trâm Hoa yến, chắc chắn cô sẽ chọn cho Thái phó một phu nhân hiền lương thục đức để bày tỏ lòng nể trọng.”
Văn Nhân Lận liếc xéo đuôi mắt, có phần cảm thấy bất ngờ.
“Vậy điện hạ cần phải chọn thật kỹ, dung chi tục phấn bình thường không thể lọt nổi vào mắt xanh của bản vương đâu.”
Hắn nhìn vào mắt Triệu Yên, đôi mắt đen láy của hắn khóa chặt thân hình mảnh mai của nàng, hắn nói đầy ẩn ý: “Theo bản vương thấy, bào muội của điện hạ, Trường Phong Công chúa, cũng rất khá đấy.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui