Quyền khuynh dưới váy

 
“Bào muội của điện hạ, Trường Phong Công chúa, cũng rất khá đấy.”
Ngay khi hắn nói ra câu này, trái tim của Triệu Yên chợt thắt lại.
Đôi mắt thoáng ý cười của Văn Nhân Lận cúi xuống quan sát nàng thật kỹ, ghi nhớ toàn bộ phản ứng của nàng, không để sót bất kỳ sự biến đổi nào dù là nhỏ nhất.
Gió thổi ngang qua đằng trước điện, tay áo bay phần phật.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thế nhưng, Triệu Yên chỉ ngơ ngác đứng đờ ra tại chỗ, sau đó hoàn hồn lại, chậm rãi cười híp mắt.
“Đương nhiên bào muội của cô là người rất tuyệt vời trên đời, tiếc là muội ấy không hợp với Túc Vương.”
Nàng mượn giọng điệu của Triệu Diễn để khen ngợi mình, đôi mắt lo sợ nhìn chếch xuống mặt đất cũng sáng lên, nàng ngẩng đầu bình thản đáp: “Nếu như Thái phó của cô trở thành muội phu của cô thì chẳng phải là bị giáng bối phận rồi hay sao? Điều này không hợp luân thường.”
Ý cười của Văn Nhân Lận nhạt dần, hắn đưa mắt nhìn, cố gắng tìm ra một chút bối rối, luống cuống trên khuôn mặt trắng trẻo của nàng.
Thế nhưng, đôi mắt trong veo của nàng chỉ phản chiếu khuôn mặt khó bề phân biệt vui buồn của hắn.
Văn Nhân Lận không sốt ruột, hắn luôn luôn rất giàu lòng kiên nhẫn để chơi trò chơi đùa bỡn lòng người.
“Vậy thì phải xem xem liệu điện hạ có cho bản vương cơ hội này hay không.”
Hắn đưa tay lau thuốc nhuộm màu đỏ dính trên vạt áo của Thái tử rồi đi lướt qua người nàng.
Tiếng bước chân trầm ồn sau lưng đi xa dần, chỉ lát sau, ngay cả tiếng gió lạnh cuốn tà áo bào của hắn bay sột soạt cũng không còn nữa. Bấy giờ, Triệu Yên mới dám buông lỏng năm ngón tay nắm chặt thành quyền, thở hắt ra một làn sương trắng.
Mỗi lần gặp mặt Túc Vương đều chẳng khác gì một cuộc đấu trí xảo quyệt. Có một thoáng, Triệu Yên đã nghĩ rằng lần này mình sẽ bị lòi đuôi, đôi mắt sâu thẳm đáng sợ ấy dường như đã biết hết tất cả từ lâu.
Cho tới khi hắn hỏi tới “Trường Phong Công chúa”...
Nếu như Văn Nhân Lận đã nắm chắc tất cả chứng cứ ai thật ai giả thì vừa rồi ở trong điện Thái Cực, chắc chắn hắn đã có hành động trực tiếp rồi chứ không đời nào chỉ buông lời dò la như vậy. Nói cách khác, mặc dù hắn nghi ngờ nàng nhưng trong tay hắn không nắm giữ bằng chứng xác thực.
Với thân phận của hắn, hắn cũng không thể ngang nhiên yêu cầu Thái tử Đông cung nghiệm thân, đó là tội đại bất kính.
Văn Nhân Lận muốn nhìn thấy nàng hoảng hốt, muốn nhìn thấy nàng bối rối, vỡ trận nhưng Triệu Yên sẽ không để hắn được như ý.
Nàng biết, chỉ cần nàng có thể vượt qua được những lần đùa cợt thăm dò hết lần này tới lần khác của hắn thì tạm thời, tính mạng của nàng vẫn an toàn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bí mật được che giấu đằng sau tầng tầng lớp lớp y phục kín đáo và miếng vải buộc ngực, ngay cả chính nàng cũng chỉ được nhìn thấy con người thật của mình khi tắm rửa, sao Văn Nhân Lận có thể tìm ra cơ hội tìm được bằng chứng xác thực đây.
Không bao giờ.
Triệu Yên khép chặt y phục trên người mình như thể bảo vệ lớp áo giáp sau cùng, bình tĩnh bước vào trong cơn gió lạnh se sắt.
Hết tháng giêng, sương tuyết tan.
Trong gió vẫn còn vương hơi lạnh tái tê của mùa đông nhưng bầu trời không còn xám xịt nặng nề. Ánh nắng chan hòa chiếu xuyên qua tầng mây trắng xốp như sữa, không khí đã có đôi phần ấm áp của mùa xuân.
Thế nhưng, đối với Triệu Yên, nhiệt độ ấm áp này lại là một trở ngại – nàng vẫn phải mặc chiếc áo lông hồ không thể thiếu được của Thái tử, che chắn cực kỳ kín kẽ.
Nếu là năm ngoái, lúc mới hồi cung, chưa biết chừng nàng sẽ lẩm bẩm phàn nàn nóng nực đôi câu nhưng hiện tại, nàng lại mím chặt môi, ngoan ngoãn chịu đựng.
Đã trôi qua hơn nửa tháng kể từ lần thăm dò lần trước của Văn Nhân Lận. Lần này, điện Sùng Văn bắt đầu giảng dạy trở lại, không biết Văn Nhân Lận sẽ giăng bẫy gì ra chờ nàng mắc câu.
Nàng xuống kiệu ở Trường Khánh môn, trông thấy trước cổng có một thiếu niên ăn mặc gọn gàng, chải mái tóc đuôi ngựa cột cao.
Triệu Yên nhìn thấy bóng lưng quen mắt của thiếu niên ấy, còn chưa kịp hỏi dò, Lưu Huỳnh đã chu đáo nói: “Nương nương sợ điện hạ thân cô thế cô nên lệnh cho thư đồng tới sớm.”
Vừa nói xong thì Bùi Táp trông thấy Thái tử yếu đuối thư sinh đứng dưới nắng.
Triệu Yên rất thích tinh thần bênh vực lẽ phải của hắn ta tại bữa tiệc tiết Đông chí, đang định chủ động chào hỏi thì Bùi Táp đã gượng ép bước tới hành lễ: “Thần Bùi Táp, bái kiến Thái tử điện hạ.”
Nói xong, hắn ta đứng gọn sang một bên, suốt dọc đường đi, không thấy hắn ta nói thêm gì nữa, lạnh nhạt khác hẳn với lúc ở trên yến tiệc.
Triệu Yên liếc nhìn nửa bên mặt cứng rắn, lạnh lùng của hắn ta mấy lần, không nhịn được hỏi: “Bùi Thế tử không vui à?”
Bùi Táp dừng bước, bên lông mày bị sẹo nhíu lại: “Xin hỏi Thái tử điện hạ, thần đã làm gì đắc tội ngài?”
Lời này khiến Triệu Yên ngẩn người: “Thế tử bênh vực lẽ phải tại bữa tiệc tiết Đông chí, cô cảm động còn không kịp, sao lại nói là đắc tội?”
“Nếu không phải vậy thì sao ngài lại chọn ta làm thư đồng cơ chứ?” Bùi Táp càng cau mày nhiều hơn.
Triệu Yên chớp chớp mắt, ra hiệu bằng mắt: Xảy ra chuyện gì vậy?
Lưu Huỳnh cũng ngơ ngác khẽ lắc đầu.
Bọn họ tới hơi sớm, còn hai khắc nữa mới tới giờ Thìn nhưng trong điện Sùng Văn đã có người ngồi chờ.
Có thư đồng đi cùng mình, Triệu Yên tự tin hơn một chút, nàng hít một hơi thật sâu nhìn bóng người đứng lặng lẽ đằng sau bức bình phong rồi mới bước vào trong điện, khép tay áo lại nói: “Học trò bái kiến...”
Lời nói nghẹt lại trong cổ họng Triệu Yên, nàng kinh ngạc nhìn thanh niên mặc thanh sam nho nhã: “Sao lại là ngươi?”
Chu Cập đang tập trung quan sát bức [Hạc Lệ Đồ] chính gốc được treo trên tường, nghe vậy xoay người lại, đôi mắt lạnh nhạt dừng lại nhìn Triệu Yên lâu hơn một chút, nét mặt toát lên vẻ ngờ vực.
Thế nhưng, xưa nay Chu Cập luôn là người chú trọng lễ nghĩa, y nhanh chóng chuyển mắt nhìn đi hướng khác, khom mình hành lễ nói: “Thần Chu Cập, tạm thời đảm nhận chức Học sĩ Thị giảng Đông cung, bái kiến Thái tử điện hạ.”
Đương nhiên Triệu Yên biết y là Thị giảng Thái tử từ giờ trở đi… Nhưng không phải giờ học buổi sáng vẫn luôn giao cho Thái phó giảng dạy hay sao?
Thôi, kệ!
Chỉ cần có thể cách Văn Nhân Lận thật xa thì đương nhiên nàng vui còn chẳng kịp.
Lần đầu tiên trong đời, Triệu Yên cảm thấy khuôn mặt lạnh như núi băng của Chu Cập đáng yêu đến thế, khóe môi nàng hơi cong lên nhưng rất khó có thể nhận ra được, nàng vội nói: “Cô kính trọng tên tuổi của Tiểu Chu tiên sinh từ lâu, mời tiên sinh mau ngồi xuống.”
Chu Cập nhận ra niềm vui mừng rỡ như hạn hán gặp mưa rào trong mắt nàng, trong lòng y không khỏi cảm thấy hơi kỳ lạ.
Thế nhưng, nghĩ tới chuyện Thái tử nổi tiếng là người đức độ, luôn đối xử dịu dàng, ấm áp với mọi người, dần dà, y cũng không còn thấy lạ nữa.
Y gật đầu gửi lời hỏi thăm rồi vén vạt áo bào ngồi xuống thật ngay ngắn, hỏi: “Thần mới nhậm chức, không biết rõ tiến độ dạy học trước đó đã tới đâu. Xin điện hạ báo cho thần biết hiện tại ngài đang học sách gì, chương gì?”
Từ sau khi Văn Thái sư về hưu, từng có mấy vị Học sĩ Hàn Lâm tới giảng bài nhưng đều chỉ là phụ tá kiêm nhiệm, giảng bài nay bài này, mai bài khác, hoàn toàn không có hệ thống gì cả.
Triệu Yên vốn cũng không tập trung vào chuyện này nên tùy ý báo tên một chương sách mà mình nắm rõ: “Năm ngoái đã học tới quyển thứ hai của [Xuân Thu Yếu Nghĩa] rồi.”
Chu Cập tỏ vẻ đã hiểu, ngón tay nhẹ nhàng cầm chiếc chặn giấy lên vuốt nhẹ từ trái qua phải, bắt đầu giảng bài.
Giọng y không trầm ấm như Văn Nhân Lận mà mát lành như tiếng suối trong êm đềm.
Triệu Yên từng ghét giọng giảng bài tẻ nhạt như niệm kinh của Chu Cập nhưng giờ nàng mới biết trước đây mình đúng là sướng mà không biết đường hưởng. Ít nhất thì tên bảo thủ này làm bạn cả đời với việc viết lách, trong lòng không hề nghĩ đến chuyện gì khác, thẳng thắn, lỗi lạc, khác hoàn toàn với Văn Nhân Lận xảo trá nguy hiểm, ngoài ngay trong gian.
Bùi Táp ngồi bên bàn bên phải, ngạc nhiên nhìn chằm chằm mặt bàn trống trơn của Chu Cập, không nhịn được hỏi: “Y không cần nhìn sách cũng có thể giảng bài được sao?”
Triệu Yên đã quen với cách dạy học của Chu Cập nên mỉm cười đáp: “Chu Vãn Lan có trí nhớ rất tuyệt vời, trong bụng có cả ngàn cuốn sách, có thể đọc ngược làu làu.”
Bùi Táp sinh lòng kính ngưỡng, tư thế cầm sách cũng ngay ngắn hơn mấy phần.
Thế nhưng, quyển sách ấy bị cầm ngược.
“...”
Cuối cùng thì Triệu Yên cũng hiểu câu chất vấn “đắc tội” ấy là cớ làm sao. Không ngờ Thế tử Tấn Bình Hầu lại là một gã võ biền chẳng biết được mấy chữ.
Bắt một thiếu niên như vậy ngồi ngay ngắn trong điện Sùng Văn làm thư đồng, chẳng trách hắn ta lại rầu rĩ không vui như vậy.
Triệu Yên đang chần chừ không biết có nên lên tiếng nhắc nhở hắn ta hay không thì bỗng một chiếc bóng đổ xuống từ sau lưng nàng kéo dài tới tận bàn đọc sách, bao trùm hoàn toàn lên người nàng.
Thứ cảm giác quen thuộc này...
Triệu Yên chậm rãi quay đầu lại, điều đầu tiên đập vào mắt là vạt áo tối màu, sau đó nàng ngước nhìn lên trên, trông thấy khuôn mặt tuấn tú không rõ mừng giận của Văn Nhân Lận.
Người đáng ra phải tới cuối cùng vẫn tới.
Triệu Yên vội chuyển mắt nhìn đi hướng khác, giả vờ nghiêm túc đọc sách, giọng nói trầm ấm của Văn Nhân Lận vang lên ở phía trên: “Hôm nay điện Sùng Văn quả là náo nhiệt.”
Vừa rồi Chu Cập chỉ tập trung giảng bài, mãi tới khi Văn Nhân Lận lên tiếng, y mới nhận ra, ngước lên nhìn hắn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Chu Cập vẫn ngồi thẳng tắp như tùng, không hề sợ hãi.
“Túc Vương điện hạ! Ôi, tất cả là tại lão nô!”
Chưởng sự thái giám ở điện Sùng Văn đúng lúc phá tan bầu không khí im lặng, ông ta giải thích: “Chu Thị giảng tạm thời giữ chức thay Thiếu sư, chịu trách nhiệm giảng bài cho Thái tử điện hạ, bệ hạ quyết định chia đôi giờ Thìn cho Chu Thị giảng một nửa còn võ khóa thì chuyển sang giờ Tị. Đáng lẽ lão nô phải đích thân tới báo cho ngài biết nhưng không ngờ lại gặp đúng lúc ngài vào cung diện thánh nên mới để lỡ.”
Chưởng sự thái giám lau những giọt mồ hôi lạnh li ti trên trán, cười xin lỗi: “Ngài xem… Có thể ra hậu điện nghỉ ngơi một canh giờ để lão nô pha chén trà ấm tạ lỗi với ngài được chăng?”
Văn Nhân Lận có vẻ rất dễ thương lượng. Hắn nhìn chiếc gáy cúi xuống của tiểu Thái tử một chút rồi phẩy tay: “Không sao, bản vương ngồi đây dự thính.”
Nói rồi, hắn bước tới chỗ chiếc ghế dựa mà Hoàng hậu từng ngồi dự thính, ngang nhiên phủi tay áo, ngồi xuống đó, cong ngón tay chống lên huyệt thái dương, ra hiệu bọn họ tiếp tục đi.
Đương nhiên Chưởng sự thái giám không dám khuyên can, thấy Chu Cập không lên tiếng phản đối, bèn dâng trà rồi im lặng lui ra ngoài.
Quả thực, Chu Cập chẳng hề hứng thú gì với những chuyện khác ngoài chuyện viết văn - thậm chí có thể nói, y khá ù lì. Y chỉ gật đầu hỏi thăm Văn Nhân Lận một chút rồi lại tiếp tục giảng bài.
Bầu không khí trong điện có vẻ khá hài hòa, thoải mái nếu như có thể phớt lờ tầm mắt lạnh lùng như có như không của người kia.
Triệu Yên hết sức tập trung nhìn quyển sách trước mặt, thỉnh thoảng lại cầm bút lên khoanh tròn lại, hàng mi dài chúc xuống toát lên vẻ nữ tính.
Văn Nhân Lận ngắm nhìn dáng vẻ học trò ngoan ngoãn nghiêm túc của nàng, bàn tay trắng lạnh nổi rõ những đường gân thoải mái để trên đầu gối, ngón trỏ chốc chốc lại gõ một nhịp.
Thái tử ngồi nghe người khác giảng bài rất ngoan ngoãn.
Đừng nói là phát bệnh ngất xỉu, ngay cả chớp mắt một cái cũng không nỡ. Quả là hiếm thấy.
Chẳng hiểu sao hắn lại “xùy” khẽ một tiếng, Triệu Yên ngồi ngay gần đó nên nghe thấy.
Nàng không biết vì sao Văn Nhân Lận lại xùy cười, nàng chỉ cảm thấy nửa người mình lạnh cóng, dù nàng có tập trung thế nào thì cũng không sao làm thời gian ngừng trôi được.
Tiếng chuông vang lên, một canh giờ giảng văn trôi đi rất nhanh.
Chu Cập điềm tĩnh đứng dậy đáp lễ, giao điện Sùng Văn lại cho Túc Vương đang kiêm nhiệm chức Thái phó.
Văn Nhân Lận để đôi chân dài ghếch lên xuống, đang định đi về phía Triệu Yên thì nàng đã đứng dậy nhanh như chớp, đi theo Bùi Táp ra ngoài hành lang trông về phương xa, hít thở không khí.
Văn Nhân Lận nhìn bóng lưng bỏ đi không hề quay đầu lại của nàng, hắn thoáng dừng lại rồi chậm rãi nheo hai mắt.
Chiếc chuông gió treo dưới hiên kêu leng keng, ánh nắng nhẹ nhàng, phơi nắng rất dễ chịu.
Bùi Táp dựa vào lan can, khoanh tay nói chuyện phiếm: “Không ngờ Chu Thị giảng còn trẻ như vậy mà khí thế chẳng thua gì Túc Vương, quả không hổ là khí khái văn nhân.”
Triệu Yên nghe vậy không khỏi bật cười.
Khí khái à, đương nhiên là Chu Cập có khí khái. Mọi người đều nói Chu Vãn Lan là đóa hoa trên nẻo cao giáng trần, chỉ có Triệu Yên biết chẳng qua là y hơi khó nhận diện khuôn mặt người khác, để tránh lúng túng vì nhận sai người, y quyết định im lặng chờ đối phương tự giới thiệu.
Dần dà, điều này khiến mọi người hiểu nhầm là y kiêu ngạo, khó gần.
Triệu Yên ngừng nghĩ ngợi vui vơ, buồn bã nhìn dãy núi xanh xa xa của chốn kinh thành, thở dài một tiếng.
Bùi Táp bị tiếng thở dài sầu khổ của nàng thu hút sự chú ý, quay qua nhìn.
“Giờ giảng bài tiếp theo đây của Túc Vương e là sẽ khó lắm.”
Triệu Yên chọn lựa thời cơ thích hợp để chuyển hướng chủ đề sang chủ đề mình muốn.
Bùi Táp lơ đễnh: “Cưỡi ngựa bắn cung là thế mạnh của thần, chơi cờ và binh pháp thần cũng biết sơ sơ, không khó lắm.”
“Phải đấy, cho nên cô mới đặc biệt mời Thế tử làm thư đồng cho Thái tử để giúp đỡ cô.”
Nói rồi, nàng tỏ vẻ buồn bã, cúi đầu thở dài: “Tất cả là tại sức khỏe của cô quá yếu nên màn thể hiện của cô trong giờ dạy của Thái phó mới không được như ý.”
Bùi Táp là người trượng nghĩa, thẳng tính, thấy Thái tử bảo là cố ý nhờ mình hỗ trợ, cảm giác phiền muộn mâu thuẫn trong lòng hắn ta tiêu tan quá nửa.
Trông thấy vẻ mặt buồn bã của tiểu Thái tử, hắn ta lập tức hiểu ra: “Hắn gây khó dễ cho điện hạ à?”
Triệu Yên chỉ lắc đầu cười một tiếng, tỏ vẻ hiền lành, nhẫn nhịn cầu toàn.
Tinh thần trách nhiệm nảy sinh trong lòng Bùi Táp, hắn ta nói thẳng: “Thần hiểu rồi. Mặc dù thần không thích điện hạ yếu đuối nhưng chuyện thần nên làm cho tròn chức trách của mình thì thần quyết không từ nan.”
Triệu Yên tỏ vẻ cảm động, đợi Bùi Táp quay người đi vào trong điện trước, nàng mới quay qua nói với Lưu Huỳnh đứng đợi bên ngoài điện: “Pha cho cô một ly trà do Trương thái y nghiên cứu chế tạo ra.”
Nếu như nàng nhớ không lầm thì võ khóa hôm nay tới lượt học môn cưỡi ngựa bắn cung.
Môn làm Triệu Yên nhức đầu nhất chính là nó. Vì học môn này không thể chỉ ngồi ngay ngắn là xong chuyện như khi học binh pháp hay đánh cờ. Lúc dạy học, khó tránh khỏi phải tiếp xúc thân thể, nàng nên chuẩn bị phương án dự phòng thì hơn.
Nàng nhíu mày uống chén trà đắng đó, đợi mạch tượng trong người thay đổi, Triệu Yên mới ung dung quay lại đại điện.
Văn Nhân Lận không đi ra sân luyện võ đằng sau điện Sùng Văn.
Chiếc bàn trong điện đã được dời chỗ, chừa ra một khoảng trống. Văn Nhân Lận nhìn vào chiếc ghế Chu Cập đã ngồi, chậm rãi nói: “Vứt mấy thứ bẩn thỉu này đi cho bản vương.”
Chưởng sự thái giám lau mồ hôi lạnh, cúi đầu khom lưng ra lệnh tiểu thái giám chuyển ghế ra ngoài, thay bằng chiếc mà ban nãy Văn Nhân Lận mới ngồi.
Còn Bùi Thế tử vào trong điện từ lúc nãy thì bị buộc bao cát vào eo và chân, đang bưng một chén trà, đứng trung bình tấn trong góc phòng, chóp mũi đổ mồ hôi lấm tấm.
“Có chuyện gì vậy?” Triệu Yên ngạc nhiên hỏi Lý Phù.
Nàng chỉ đi uống có mỗi một chén trà thôi, tại sao “đồng minh” của nàng lại ra nông nỗi này?
Lý Phù khẽ đáp: “Có lẽ là Bùi Thế tử không hài lòng về nội dung bài giảng hôm nay của Túc Vương nên đứng ra bất bình thay cho ngài, chủ động đề nghị đối chiến thay ngài, sau đó thì…”
Nói rồi, Lý Phù lắc đầu: “Thân thủ của Bùi Thế tử đúng là nhân tài kiệt xuất so với lớp trẻ, tiếc là đối thủ của Bùi Thế tử lại là Túc Vương, Bùi Thế tử chỉ cầm cự được mấy chục chiêu, cuối cùng vẫn thua trận. Túc Vương nói rằng, hạ bàn của Bùi Thế tử không vững, phải rèn luyện nhiều hơn nên mới có chuyện như bây giờ.”
Dù vậy, Triệu Yên chỉ càng thêm yêu thích Bùi Táp nhiều hơn.
Bùi Táp từng nói không thích tính cách tốt quá đáng của Thái tử nhưng tới lúc quan trọng, hắn ta vẫn dũng cảm đứng ra, tấm lòng trung trinh không đối xử với người khác dựa trên cảm xúc yêu ghét của bản thân quả là đáng quý trong triều đình mà mọi người đều cảm thấy bất an, chỉ mong bo bo giữ mình này.
Huống hồ, Văn Nhân Lận chỉ cần một tay là đã có thể áp chế được mãnh tướng của bọn phản quân là Hà Hổ, cho nên có thể đánh giằng co với hắn được mấy chục chiêu thì dù thua cũng vẫn đáng lấy đó làm vinh quang.
Tiếng ma sát khe khẽ vang lên ngắt ngang dòng suy nghĩ của Triệu Yên.
Văn Nhân Lận đưa tay nắm chặt thành ghế, kéo nó tới gần cửa sổ, sau đó ngồi xuống quay mặt về phía Triệu Yên, để hai chân chéo nhau, kéo y phục che lên. Nắng ấm dìu dịu bên cửa sổ chiếu vào trong phòng, một nửa chiếu lên một phần khuôn mặt tuấn tú của hắn, một nửa chảy xuôi theo vạt áo và mũi ủng của hắn giống như một dải lụa vàng.
Lúc này đây, trông Văn Nhân Lận thoải mái và vô hại giống như lần đầu tiên nàng gặp hắn trong tuyết vào năm ngoái.
“Thái phó.” Triệu Yên bình tĩnh thi lễ với hắn, không hề bối rối hay trốn tránh.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui