Quyền khuynh dưới váy

 
Văn Nhân Lận ngước lên nhìn, hàng mi dài và dày cũng được dát ánh sáng vàng.
“Xem ra điện hạ đã nghĩ ra cách ứng phó với bản vương rồi.”
Hắn cười đầy hào hứng, ra hiệu nàng bước tới gần hơn.
Triệu Yên nghe lời bước lên trước một bước, đối đáp trôi chảy: “Thái phó nói gì vậy, cô đã nói là sẽ học hành nghiêm túc, không lười biếng nữa.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Văn Nhân Lận lại cười, ngón cái vuốt nhẹ chiếc nhẫn huyền thiết.
Nội thị nhanh chóng mang vũ khí hắn cần để dạy học tới, đao kiếm trường thương, thứ gì cũng có.
“Tiết xuân hẵng còn se lạnh, giáo trường thông gió khắp bốn phía, dễ bị trúng gió độc nên không cần phải đi đâu hết. Hôm nay ta sẽ dạy điện hạ thuật đón đỡ đơn giản, nếu sau này lại gặp phải nguy hiểm thì ngài có thể phòng thân. Đây cũng là ý của Hoàng thượng.”
Văn Nhân Lận nhìn thấu tâm tư của Triệu Yên nên đứng dậy đi tới chỗ giá binh khí, ngón tay lần lượt chỉ vào từng món binh khí một: “Lần trước điện hạ gặp may nên lúc phản kháng chỉ bị thương ngoài da. Lần sau nếu còn bất cẩn như vậy…”
Hắn liếc nhìn nàng, nửa người hắn đứng trong bóng tối, ngón tay nhẹ nhàng cứa ngang cổ.
Động tác hời hợt của hắn khiến Triệu Yên chợt lạnh toát sống lưng. Ký ức về phen gặp nạn nguy hiểm trên đường trở về sau lễ tế ngoại thành ùa về trong tâm trí.
Nàng ngoan ngoãn đưa tay ra nhận lấy cây chủy thủ rất nhẹ mà Văn Nhân Lận chọn cho nàng.
Chủy thủ mát lạnh, cầm trong tay hơi khó chịu.
Bùi Táp vẫn đang ngồi xổm trong góc, chén trà cầm trên tay chao nhẹ gợn lên sóng nước lăn tăn. Văn Nhân Lận cứ như thể đã quên sự tồn tại của Bùi Táp, chỉ tập trung dạy Triệu Yên cách phá giải các đòn đánh.
Ngoài mặt, Triệu Yên tỏ ra vừa mừng vừa lo “vì được yêu thương” nhưng trong lòng nàng lại thầm nghiến răng nghiến lợi.
Quả là làm khó Túc Vương điện hạ phải quan tâm nàng như thế, ngay cả buổi học đáng ra là dạy hai người cũng chỉ dồn tâm trí dạy cho mỗi mình nàng.
“Nếu như bị người ta cầm dao khống chế từ đằng sau thì tuyệt đối không được tùy tiện lắc đầu, giãy giụa.”
Văn Nhân Lận chỉ cần một tay đã nắm được cổ tay cầm dao của Triệu Yên, dễ dàng bẻ nó xoay ngược lại, gác lên cổ của chính nàng: “Động tác vừa rồi của điện hạ sai rồi…”
Cảm nhận được mạch đập truyền đến từ ngón tay, âm cuối cùng hắn khựng lại như có điều suy nghĩ.
Triệu Yên biết là chén trà đã phát huy tác dụng nên cong môi, giãy ra nói: “Thái phó chỉ giảng bài cho mỗi cô mà bỏ mặc Bùi Thế tử phải chăng không công bằng cho lắm.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Điện hạ giãy giụa như vậy sẽ chỉ khiến tên côn đồ thêm tức giận. Ngài nên giữ lấy cánh tay ta, kéo xuống rồi dùng cùi chỏ của tay bên kia thúc thật mạnh về phía sau.”
Văn Nhân Lận vừa sửa động tác cho nàng vừa ung dung nói: “Thái phó của Thái tử đương nhiên chỉ chịu trách nhiệm với mình Thái tử điện hạ. Xưa nay bản vương rất chuyên tâm, đâu như điện hạ…”
Giọng nói trầm ấm của hắn vang lên sau tai, hắn tìm được một cụm từ thích hợp: “… Nay Tần mai Sở.”
Ai nay Tần mai Sở* chứ!
*Nay Tần mai Sở được dùng để chỉ người trăng hoa.
Triệu Yên thúc cùi chỏ đánh trả nhưng bị Văn Nhân Lận dễ dàng khống chế.
“Lực không đủ mạnh nên để lỡ cơ hội đánh đòn phủ đầu.”
Văn Nhân Lận giữ chặt nàng: “Kể từ ngày điện hạ phục hồi lại sau lần bị hoảng sợ ấy, ngài luôn giữ mấy phần cảnh giác với người và việc. Thế nhưng, đối với Chu Trạng nguyên, ngài lại có phần thân thiết và tin tưởng, tựa như đã quen biết từ trước.”
Triệu Yên nheo mắt lại, giả vờ hồ đồ: “Thái phó nói đùa rồi. Thân thể cô đau ốm triền miên, ngay cả thư đồng cũng chỉ mới có, vốn không qua lại với nhiều người, sao có thể quen biết Chu Trạng nguyên được? Chẳng qua cô kính trọng người có tài lại có chí hướng cao vời mà thôi.”
Văn Nhân Lận “ừ” một tiếng, lạnh nhạt gật đầu: “Y có tài lại có chí hướng cao vời còn bản vương âm hiểm xảo trá nên phải cố gắng tránh thật xa.”
Hóa ra là ngài còn biết à?
Triệu Yên vung tay chống trả nhưng bị hắn giữ chặt luôn cả tay còn lại, bẻ ngược ra sau lưng.
Từ đầu đến cuối, Văn Nhân Lận đều chỉ dùng tay trái, còn để cánh tay phải khỏe hơn ở sau lưng.
Hắn nhìn chăm chú vành tai ửng hồng tức giận vì thua trận của nàng, đáy mắt nhuốm ý cười: “Nghe nói Chu Trạng nguyên từng học ở Hoa Dương, có lẽ đã từng tới bái kiến Trường Phong Công chúa.”
Trong mắt người khác, Túc Vương chỉ đang làm hết bổn phận, dạy nàng cách phản đòn, chỉ có Triệu Yên biết được những toan tính xấu xa mà hắn ẩn giấu bên dưới vẻ ngoài đạo mạo.
“Vậy à? Nếu đúng vậy thì ngày sau có cơ hội gặp mặt, chắc chắn Chu Thị giảng sẽ là người đầu tiên nhận ra Yên Nhi.”
Ẩn ý là nếu như Chu Cập không nhận ra nàng thì chứng tỏ nàng không phải người quen cũ của y.
Triệu Yên chiếu tướng ngược lại một quân: “Túc Vương điện hạ quả là rất quan tâm bào muội của cô.”
“Đương nhiên rồi.”
Văn Nhân Lận cúi người kề sát lại, cố ý nói: “Bản vương còn đang ngóng trông được gặp phương dung của Trường Phong Công chúa tại Trâm Hoa yến.”
“...”
Triệu Yên buộc ngực rất chặt, vốn đã khó thở, nghe hắn nói vậy, suýt nữa hai mắt nàng tối sầm lại.
Chủy thủ rơi leng keng xuống sàn nhà, Triệu Yên ôm cổ tay ngã ngồi xuống, từ góc nhìn của Văn Nhân Lận, hắn chỉ thấy đôi vai gầy yếu của nàng không ngừng run rẩy, dường như hết sức khó chịu.
Hắn tập trung nhìn vào bàn tay trống trơn của mình, vừa rồi hắn không hề dùng lực.
“Cùng một chiêu không thể dùng tới ba lần đâu.”
Nói rồi, hắn đưa tay đỡ Triệu Yên lên.
Đầu ngón tay của hắn vừa mới chạm vào vải áo của nàng đã thấy ánh sáng lạnh lao tới trước mặt.
Văn Nhân Lận giật mình, tay trái nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của nàng, đang định trêu nàng đánh lén không qua nổi một đòn thì chợt phát hiện ra không ổn.
Trong tay nàng chỉ cầm vỏ dao, vậy thì chủy thủ chỉ có thể là ở…
Tiếng xé gió vang lên bên tai, Văn Nhân Lận bất giác đưa tay phải lên ngăn tay bên kia của Triệu Yên, nghiêng đầu đi, lưỡi dao sượt qua cằm của hắn mang theo hơi lạnh sắc bén.
Ánh nắng chiếu xuyên qua giữa hai người đang giằng co, soi sáng những hạt bụi bay lơ lửng trong không khí.
Gió ngừng lại, vải áo xộc xệch của hai người cũng rơi xuống, trong điện tĩnh lặng đến độ chỉ nghe thấy tiếng hít thở một nhanh một chậm đan vào nhau của hai người.
Văn Nhân Lận nhanh chóng hoàn hồn.
Vừa rồi nàng giả vờ thoát lực ngã ngồi xuống chỉ để giấu chủy thủ và vỏ dao. Chiêu đánh nghi binh này dùng rất hay, thậm chí đã ép hắn phải dùng cả hai tay để ứng phó.
“Điện hạ làm thế này là định thực sự giết thầy hay sao?”
Hắn hờ hững nhìn xuống nhìn thiếu niên thở hổn hển trước mặt, đôi mắt đen láy của hắn sâu thẳng và u ám tựa như một giọt mực loang ra.
“Sao học trò dám chứ?”
Triệu Yên dùng lực quá mạnh, một lọn tóc rơi ra khỏi búi tóc, khuôn mặt hồng hào, nhịp thở gấp gáp, nàng nói: “Binh bất yếm trá, đây là nhờ Thái phó dạy giỏi thôi.”
Giọng nàng yếu ớt, mạch tượng hỗn loạn nhưng ánh mắt lại rất sáng.
Như thể đang nói: Xem đi, cô đã nói là sẽ nghiêm túc đi theo Thái phó học hành rồi mà.
Văn Nhân Lận như thể mới quen biết nàng lần đầu, hắn tập trung nhìn nàng một lúc lâu. Ánh mắt hắn như thể muốn lột sống lớp ngụy trang của nàng, để lộ ra diện mạo chân thật nhất, sạch sẽ nhất ẩn bên trong.
Tư thế bị giữ chặt cả hai tay thực sự không dễ chịu gì, tim Triệu Yên đập thình thịch như nổi trống, thấy hắn không còn nhắc tới chủ đề “Hoa Dương”, “Trường Phong Công chúa” nữa, nàng bèn lặng lẽ giãy giụa cổ tay.
Văn Nhân Lận vờ như không nhìn thấu kế vặt này của nàng, bình thản buông tay ra.
Tiếng chuông vang lên thật đúng lúc, Triệu Yên ho nhẹ hai tiếng né tránh cái nhìn của hắn, ung dung hành lễ chào tạm biệt Văn Nhân Lận rồi đi tới chỗ Bùi Táp đứng trung bình tấn, cầm giúp chén trà cho hắn ta, hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Suốt một canh giờ, nước trà trong chén không hề văng ra ngoài một giọt.
Bùi Táp cởi bao cát cột vào eo và chân ra, bóp chiếc cổ mỏi kêu răng rắc, giọng đậm vẻ không cam lòng: “Không sao, rèn luyện một chút kiến thức cơ bản mà thôi.”
Nhân lúc Văn Nhân Lận chưa đổi ý, Triệu Yên vội mang theo Bùi Táp đi ra ngoài điện.
Sau khi leo lên kiệu liễn về Đông cung, buông rèm xe nặng nề xuống, Triệu Yên mới tê liệt ngã vào đống gối thêu, không còn sức nói câu nào.
A huynh phù hộ, hôm nay lại thêm một ngày giữ được cái mạng nhỏ này.
Điện Sùng Văn.
Văn Nhân Lận nâng cánh tay phải lên, bên trên ống tay áo cột chặt kiểu võ quan có một vết rách nhỏ ngay ngắn trên vải áo.
Nó là do vừa rồi bị Thái tử đánh lén, hắn giơ cánh tay lên đỡ. Mặc dù chỉ là một vết rách rất nhỏ, rất nông nhưng Trương Thương đứng ngoài quan sát toàn bộ lại không khỏi cảm thấy huyệt thái dương đập thình thịch.
Ngoại trừ trên chiến trường quân địch đông như châu chấu, gã chưa từng thấy có ai có thể tiếp cận gần người Vương gia.
Nhát dao vừa rồi thật nguy hiểm! Nếu như không phải Vương gia thân kinh bách chiến, kịp thời hóa giải đòn đánh thì chưa biết chừng chủy thủ đã chém vào mặt Vương gia rồi!
Nếu nhận xét một cách công tâm thì tính Vương gia mừng giận thất thường, lại sử dụng nhiều thủ đoạn chẳng lấy gì làm vẻ vang, tiếng tăm thì càng khỏi cần phải nói, dư sức dọa trẻ con ban đêm không dám khóc…
Hắn cũng chỉ còn mỗi khuôn mặt là xuất sắc. Nếu như ngày cả ưu điểm cuối cùng này cũng không còn thì sau này còn kiếm thê tử thế nào được nữa?
Thấy Trâm Hoa yến đang tới gần, gã còn đang trông mong Vương gia sẽ tìm được một phu nhân dịu dàng, chu đáo để bầu bạn, cho nên mặt của Vương gia không thể bị thương vào đúng lúc quan trọng thế này được.
Khác với những suy nghĩ phức tạp của Trương Thương, Văn Nhân Lận lạnh nhạt hơn nhiều.
“Bên phía Hoa Dương có động tĩnh gì không?” Hắn hỏi.
Trương Thương nghe hỏi vậy mới nhớ tới chuyện chính, gã đáp: “Đã nhận được bồ câu đưa thư của Thái Điền rồi ạ. Hắn ta tới yết kiến Thái hậu nương nương đúng như lời ngài dặn, Trường Phong Công chúa vẫn đi cùng với Thái hậu nương nương, không có gì khác thường cả.”
Ánh mắt Văn Nhân Lận tối lại: “Có chắc đó đúng là tiểu Công chúa không?”
Trương Thương nói: “Thái Điền sẽ tiếp tục ẩn mình ở hành cung một thời gian theo dõi xem có gì khác không.”
Văn Nhân Lận giơ ngón tay lên sờ vết rách nhỏ đó rồi chợt cười khẽ.
Mỗi khi hắn cảm thấy hơi tẻ nhạt, kiểu gì tiểu Thái tử cũng sẽ khơi dậy niềm thích thú mới của hắn. Cũng được, hắn cũng muốn xem thử xem tuồng kịch này của Đông cung có thể diễn được bao lâu.
Không biết liệu đến ngày không thể giấu được nữa, nàng sẽ lộ ra biểu cảm run rẩy, sợ hãi như thế nào đây.
Thật quá đỗi chờ mong.
Gió xuân se lạnh thổi lướt qua bên ngoài phòng, những đụn mây che khuất mặt trời phủ bóng tối xuống hoàng thành.
Kinh Trập, hơi mưa ẩm ướt giăng khắp kinh thành.
Sấm xuân nổ ì ùng. Biệt viện của phủ Ung Vương hết sức u ám.
Màn lụa tung bay để lộ ra thân hình uốn éo như rắn, tiếng ngâm nga xen lẫn vào trong tiếng mưa, không rõ là đau đớn hay là vui thích.
Triệu Nguyên Dục nhìn đến độ miệng đắng lưỡi khô nhưng cảm giác khô nóng này chỉ dừng lại trong lồng ngực còn bên dưới vẫn chẳng hề có chút phản ứng nào.
Người bên trong trướng là nữ tử trinh liệt nhất mà hắn ta mua được, chỉ mới uống chút thuốc mà đầu óc nữ tử này đã mơ hồ tới mức ấy rồi.
“Thuốc này thực sự có thể dùng cho cả nam lẫn nữ chứ?” Hắn ta giật giật vạt áo, hỏi.
Nữ quan mặc y phục mỏng tang lộ da thịt ẻo lả bám lấy người hắn ta như thể không có xương cốt, cười quyến rũ nói: “Thế tử yên tâm, đây là linh dược mà tiên sư tự mình điều phối, dù có là hoạn quan dùng thì cũng vẫn hùng dũng như thường…”
Nói xong, nàng ta mới nhận ra mình đã chọc trúng chỗ đau của Triệu Nguyên Dục, sắc mặt tái mét hẳn lại.
Thế nhưng, hiện tại Triệu Nguyên Dục hoàn toàn không để ý chuyện này.
Hắn ta khá hài lòng về dược tính của thứ này, cảm giác sung sướng méo mó vì sắp hủy hoại được tiếng thơm của Thái tử lấn át đi nỗi đau khổ vì mắc phải bệnh kín của hắn ta.
Triệu Nguyên Dục cẩn thận tính toán, gần như không nén nổi hưng phấn: “Nhưng chỉ vậy thôi vẫn chưa đủ, cần phải có thêm một tội nữa để hắn ta mãi mãi không thể ngóc đầu dậy được.”
Nữ quan cười hùa theo, hiểu ý, chúc rượu hắn ta: “Thiếp thay tiên sư cung chúc Thế tử một bước lên mây, vinh quang vô hạn.”
Triệu Nguyên Dục cười ha ha, một tay kéo nữ quan vào ngực, tia sét màu tía trắng soi sáng nét mặt dữ tợn, nham hiểm, hung ác của hắn ta.
Sau vài cơn mưa xuân, kinh thành rực rỡ hẳn lên.
Màu xám xịt nặng nề dần dần chỉ còn thấp thoáng giữa đào hồng, liễu xanh. Những cánh diều xuất hiện trên bầu trời. Trăm hoa đua nở dưới mặt đất, ong bướm vờn quanh, nhựa sống tràn trề.
Ân khoa yết bảng, người không vui nhất chính là Liễu Cơ.
“Nếu không phải Đông cung gặp họa thì ân khoa năm nay, ta…”
Ân khoa như thế nào, nàng ấy không nói tiếp cho hết lời.
Nhưng Triệu Yên hiểu lời mà Liễu Cơ muốn nói: Nếu không có những tai nạn liên tiếp xảy ra vào năm ngoái thì đáng lẽ ra người thi đậu ân khoa có lẽ sẽ là những thiếu niên tài năng như Thẩm Kinh Minh, Trình Ký Hành…
Đông cung cũng không trở nên thân cô thế cô, đến tận giờ vẫn không gây dựng được vây cánh như thế này.
Triệu Yên nhìn bản danh sách mà bộ Lễ trình lên, hoàn toàn bó tay, toàn những người vớ vẩn gì thế này! Không có một ai là không có quan hệ thân thích với các đảng phái trong triều, chẳng có nổi một người sạch sẽ, có thể tin dùng.
Vậy nhưng phụ hoàng bế quan chuyên tâm tu luyện, không rảnh bận tâm Trâm Hoa yến, cho nên trách nhiệm này rơi xuống đầu Đông cung.
Trời đã sắp tối nhưng Triệu Yên vẫn còn vội vàng ôn tập trình tự của yến hội, trên bàn chất chồng cả núi tấu chương liên quan tới chuyện quan viên của các bộ tiến cử chức quan cho các tiến sĩ ân khoa, nàng vẫn chưa kịp đọc.
Lưu Huỳnh vào phòng thắp đèn, thấy thiếu niên ngồi sau chồng tấu chương cau mày bèn khuyên nhủ: “Ngày mai điện hạ còn phải dự tiệc, tốt hơn hết là nên đi nghỉ sớm.”
“Đúng vậy.”
Liễu Cơ chấm ngón tay vào rượu, buồn bực ngán ngẩm vẽ hình con rùa lên mặt bàn: “Hiện tại, ngài không có thực quyền, Hoàng đế sẽ không yên tâm giao việc bổ nhiệm chức quan cho ngài đâu, ngày cứ tùy tiện phê chữ “duyệt” vào đống tấu chương này là xong, không cần phải gấp.”
“Kể ra thì ta phiền não cũng không phải chỉ vì chuyện tấu chương.”
Triệu Yên giơ bàn tay mảnh khảnh lên che nốt ruồi chu sa nhỏ ở đuôi mắt.
Không hiểu sao, kể từ buổi chiều tới giờ, mí mắt bên này của nàng cứ nháy liên tục khiến nàng không khỏi phiền lòng.
Cả kinh thành đều đượm gió xuân, chỉ có phủ Túc Vương là dường như bị các vị thần bỏ quên.
Trong lúc đâu đâu ở kinh thành cũng đều đang đua nhau khoe sắc thì nơi này lại chỉ có những thân cây tùng bách xanh ngắt đứng thẳng, không hề có chút chấm đỏ nào của đào, của hạnh.
Thái Điền đã trở về từ Hoa Dương hành cung được mấy ngày nhưng chưa từng được gặp mặt Vương gia lần nào. Nhẩm tính thời gian thì đã sắp tới thời điểm Vương gia phát bệnh rồi.
Mỗi lần tới lúc này là tâm trạng của Vương gia lại không vui, không chịu gặp ai.
Hắn ta nhìn cửa thư các đóng chặt, hỏi: “Tháng trước, Vương gia uống thuốc vào mồng mấy?”
Trương Thương nghĩ ngợi hồi lâu, mới nói: “Vương gia nói muốn thử thách giới hạn của cơ thể nên cầm cự tới mồng bảy mới uống thuốc.”
Thái Điền gật đầu.
Hôm nay mới mùng hai, xem ra vẫn còn mấy ngày nữa mới tới lúc đó.
“Thời điểm phát bệnh của Vương gia càng ngày càng tới muộn hơn, chưa biết chừng một ngày nào đó Vương gia lại không cần phải uống thuốc nữa cũng nên, nếu được vậy thì tốt quá.”
Trương Thương đang nói dông nói dài thì cửa thư các được người ở bên trong mở ra.
Sắc mặt của Văn Nhân Lận chỉ trắng hơn bình thường một chút, ngoài ra không còn thấy có gì khác thường.
“Chuẩn bị xe, vào cung.” Hắn nói.
Giữa trời chiều, bóng lưng của hắn vẫn cao lớn, thẳng tắp như cũ, hắn bước đi ung dung như thể trên thế gian này không có thứ gì có thể khiến hắn khom lưng, dừng bước.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui