Quyến Luyến Phù Thành

Lúc chạng vạng, Nhiếp Tái Trầm tới trấn Vân.

Trấn Vân không lớn mấy, nhưng hai đường thủy và bộ đều thông, rất tiện đi Quảng Châu, mỗi ngày đều có rất nhiều thương nhân và xe chở hàng hóa đi lại giữa Lưỡng Quảng và Vân Quý, hết sức náo nhiệt. Thương nhân nhiều, cho nên trên trấn cũng mở nhiều khách sạn nhà nghỉ.

Nghỉ tại đây một đêm, sáng mai tiếp tục lên đường, chắc chắn tối mai là trở lại được Quảng Châu rồi.

Nhiếp Tái Trầm cũng không có yêu cầu gì nhiều với chỗ nghỉ, vừa đi vào trấn Vân, thấy ngay gần bến tàu có nhà trọ nhỏ, sạch sẽ, thì vào luôn.

Nhân viên khách sạn tên là A Tam, rất nhiệt tình, giành xách va li cho Nhiếp Tái Trầm, anh vừa vào phòng thì cậu ta lại nhanh chóng mang trà nước tới, ở nơi này, dĩ nhiên đó chỉ là loại trà nát rất bình thường, nhưng thái độ phục vụ của A Tam lại rất chu đáo. Châm trà xong, còn dùng vạt áo lau đế trà cho khách. Sau đó nghiêng người, chớp chớp mắt với khách, dùng kiểu nói hết sức mập mờ:

– Quân gia, tối rảnh rỗi, có chơi tí không? Rất ngoan nghe lời, sạch sẽ, không đắt, giá chỉ…

Cậu ta giơ một ngón tay cho anh, ý là một miếng đồng bạc.

Nhiếp Tái Trầm lắc đầu, lấy hai đồng trả coi như phí phục vụ châm trà nước, bảo cậu ta ra ngoài.

A Tam vẫn không chịu, nói có thể xem trước, nhìn trúng thì hẵng chơi. Thấy anh không tiếp lời, lại hạ giá xuống còn tám hào, bảy hào, cuối cùng là nămhào, nhưng khách vẫn biểu lộ thái độ không hứng thú, thì lại hạ thấp xuống nữa, ngay cả bản thân cũng chẳng được một hào hoa hồng nào, mới biết hôm nay mình chọn nhầm người rồi. Ban đầu nhìn vị khách trẻ tuổi cường tráng, vai rộng eo thẳng, chân dài, bước đi mạnh mẽ trông rất giống quan quân Tân Quân, theo kinh nghiệm của mình, cậu ta thấy đó thường là người tinh lực quá thừa, thế nào tối nay cũng sẽ phải tìm chỗ để giải phóng tinh lực, còn mình thì hoàn thành được một mối làm ăn thêm, kiếm được chút lợi lộc trong đó, nào ngờ đối phương chỉ là gối thêu hoa, đẹp mã mà không sài được, tức thì mất hứng, chẳng còn phục vụ nhiệt tình nữa, thái độ nhạt đi hẳn, nhận hai đồng, chỉ cúi mình chào có lệ rồi bỏ đi luôn.

Đuổi gã nhân viên lắm chuyện đi rồi, Nhiếp Tái Trầm buông đồ đạc, ra quán ăn vặt đối diện khách sạn ăn tạm bát mỳ cho qua bữa chiều, khi trở về căn phòng nhỏ hẹp, thì trời đã sẩm tối hẳn.

Anh chẳng có lòng dạ đi ra ngoài dạo, cởi áo khoác treo lên tường, rửa mặt mũi xong thì nằm xuống, chuẩn bị nghỉ ngơi. Nhưng vừa nằm được chốc lát, căn phòng bên cạnh có tiếng vợ chồng cãi nhau, bởi chỉ cách một tấm vách gỗ mỏng nên nghe rất rõ ràng. Có vẻ như là người chồng mắng vợ không giữ phụ đạo mà đi ngoại tình, người vợ không nhận, mắng chửi chồng là kẻ vô dụng, không kiếm được tiền, mặc vợ vất vả ngày đêm mới kiếm được vài đồng, ấy thế mà còn nghi ngờ vợ. Hai người ban đầu chỉ mắng chửi nhau, dần dà chuyển sang động tay động chân, tiếng động rất lớn, như có đồ đạc bị rơi vỡ, có tiếng người phụ nữ khóc và tiếng mắng chửi không ngừng.

Nhiếp Tái Trầm thật sự không thể nào ngủ nổi nữa, anh xuống giường, tính ra ngoài một lát, khi về chắc đôi vợ chồng này cãi nhau xong rồi, mình cũng có thể nghỉ ngơi được rồi.

Anh ra khỏi nhà trọ, đi lang thang không mục tiêu dọc theo con đường bờ sông chừng một dặm, cuối cùng đến bên bến tàu, đứng nhìn mọi người đang bận rộn trên bến tàu. Ngay gần chỗ anh đứng có một chiếc thuyền, chủ thuyền hình như chuyển nhà tới, liên tục có người khiêng đồ lớn nhỏ từ trên thuyền lên bờ, qua lại không ngừng. Sau một lát, hai người khuân vác trên bến tàu một trước một sau khiêng một cái rương gỗ trông có vẻ rất nặng, cẩn thận đặt lên bờ. Khi khiêng đến chỗ chiếc xe ngựa đỗ ở bên bến tàu, một người khuân vác không cẩn thận bị trượt chân, người nghiêng đi, tay cũng mất đi lực đỡ, chiếc rương gỗ nặng cũng trượt theo, sắp nghiêng đè vào người ta – bị mấy trăm cân đè vào người, khó mà đảm bảo sẽ không bị thương.

Nhiếp Tái Trầm rất nhanh bước lên một bước, tay đỡ góc chiếc rương gỗ nâng lên vững vàng.

– Trời ơi trời, anh làm gì thế. Tôi thuê anh khiêng đồ, đồ trong rương là gì anh biết không hả? Nếu làm đổ bị hỏng, mười mạng của anh cũng không đền nổi đâu.

Chủ hàng vội vàng chạy tới quát người khuân vác.


Người khuân vác kia đứng vững, nhấc đồ lên xe ngựa, cảm ơn Nhiếp Tái Trầm đã hỗ trợ, còn hơi cúi xuống với anh, gỡ điếu thuốc lá kẹp sau tai mình xuống, kệ Nhiếp Tái Trầm từ chối, cứ nhét vào túi áo anh để cảm ơn, miệng thì nói:

– Chàng trai trẻ, nãy tôi thấy cậu đứng một mình, có tâm sự đúng không. Hút điếu thuốc đi, sướng như thần tiên ấy, phiền não gì cũng bay hết.

Nhiếp Tái Trầm mỉm cười, vẫn từ chối anh ta. Lại đứng thêm một lát, trời càng lúc càng tối, đoán chừng đôi vợ chồng ở phòng bên cạnh chắc đã đánh chửi nhau xong rồi, bèn quay trở lại nhà trọ, mới đi vào, đã thấy bầu không khí rất kỳ lạ.

Lúc anh đi vào, nhà trọ này cơ bản đã đầy khách, sảnh chính thường xuyên có người ra vào, còn có thể nghe được tiếng nói chuyện tiếng ho khan của mấy khách nghỉ ở trong mấy phòng bên cạnh, giờ phút này còn còn sớm nhưng lại rất im ắng, không có nửa bóng người, cũng chẳng có thanh âm gì cả. A Tam vừa nãy bởi anh không chịu chiếu cố làm ăn mà thái độ lạnh nhạt giờ thì lại chuyển sang nhiệt tình, còn là nhiệt tình gấp bội. Vừa rồi đứng ở cửa nhìn đông nhìn tây như đợi ai đó, thấy anh trở về thì mừng ra mặt, lao đến như chớp, khom người hỏi han:

– Quân gia trở lại rồi ạ? Mệt mỏi rồi đúng không, để tôi đưa anh về phòng.

Nhiếp Tái Trầm nghĩ bụng gã này chắc vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn bám lấy mình để mời chào làm ăn tiếp thì từ chối luôn:

– Không cần đâu, cậu bận thì cứ làm việc đi, tự tôi biết đường.

Nhiếp Tái Trầm ép sự nghi hoặc xuống, nhanh chóng đến phòng nghỉ của mình, trước khi mở cửa còn cẩn thận nghe ngóng động tĩnh phòng bên cạnh, không có thanh âm gì, vì thế đẩy cửa đi vào.

Trong khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, anh đã khựng người lại.

Lúc ra ngoài, anh đã tắt hết đèn, nhưng giờ thì, cốc đèn thủy tinh bị hun đen sì nay lại sáng lên, trong phòng có thêm một cô gái. Cô đưa lưng về phía cửa, đứng trước cửa sổ nhỏ hẹp không hợp với căn phòng này chút nào, đang nhìn bóng đêm bên ngooài cửa sổ, nghe tiếng cửa mở, cô gái chậm rãi quay người lại, mặt đối mặt với anh, sau đó cởi chiếc mũ đã che khuất nửa gương mặt xuống, gương mặt xinh đẹp lộ ra, hơn nữa, còn mang theo nụ cười.

Là Bạch Cẩm Tú.

– Nhiếp Tái Trầm, là em. – Cô gọi anh.

Nhiếp Tái Trầm ngây người, chậm rãi đi vào, nhưng chỉ đi vài bước rồi dừng lại, cánh cửa cũng không đóng.

– Bạch tiểu thư, sao cô lại ở đây?

Giọng anh đầy vẻ do dự, cũng mang theo sự lạnh nhạt và đề phòng.


Bạch Cẩm Tú không trả lời câu hỏi của anh, có vẻ như cũng không để tâm tới ngữ khí của anh, ánh mắt rơi xuống bên tay phải của anh.

Tối hôm qua Bạch Thành Sơn rất phẫn nộ, ra tay không hề nhẹ. Đã qua một ngày rồi, nhưng chỗ mu bàn tay bị thước chặn giấy đánh trúng sưng to chẳng những không tan đi mà vết sưng còn chuyển sang màu tím sẫm. Cũng may da anh đen, nên chỗ đó cũng không quá bị lộ.

Để ý ánh mắt cô nhìn tới, bả vai Nhiếp Tái Trầm khẽ động đậy, dịch chuyển cánh tay đi. Đúng lúc Bạch Cẩm Tú bước tới, đứng trước mặt anh, tiếp đó cô cầm bàn tay mà anh có ý giấu đi kia lên, nhìn nó, có thể nói trong đôi mắt cô lộ vẻ hối hận và đau lòng. Cô cúi xuống, thổi nhẹ lên đó, rồi ngước mắt lên hỏi anh:

– Đau nhiều không?

Nhiếp Tái Trầm bị bất ngờ, khi trên mu bàn tay lại lần nữa bị hơi thở mát lạnh thổi tới làm cho cứng ngắc, mới vội vã rụt tay về.

– Không sao.

– Bạch tiểu thư, sao cô lại ở đây?

Anh hỏi lại lần nữa.

Bạch Cẩm Tú cụp mắt, đứng yên, rơi vào yên lặng.

Nhiếp Tái Trầm cũng yên lặng. Hai người cứ như vậy đứng đối mặt nhau chốc lát, Bạch Cẩm Tú có vẻ như bừng tỉnh trước, đóng cửa lại, ngay sau đó đến bên cạnh bàn, lấy trong túi của mình ra một tờ giấy nhỏ.

Giấy là tờ giấy màu, rất tinh xảo, trên đó còn có chữ viết và chữ ký của cô.

Cô đưa cho anh.

Nhiếp Tái Trầm nhận ra, đó hình như là một tờ chi phiếu của Ngân hàng Mạch Gia Lợi.

Bạch Cẩm Tú nói:

– Nhiếp Tái Trầm, chuyện này, tuy rằng quá trình không như em nghĩ, nhưng kết quả lại đúng mục đích của em. Anh giúp em, em sẽ không quên lời hứa của mình. Đây là hai vạn nguyên, anh nhận lúc nào cũng được. Đương nhiên, đây chỉ là khooản ban đầu thôi, sáng nay em đi vội vàng không kịp chuẩn bị. Số còn lại em sẽ chuẩn bị xong sớm rồi trả cho anh.


Nhiếp Tái Trầm xoay người mở cánh cửa vừa bị cô đóng lại ra, nói:

– Bạch tiểu thư, cô cất chi phiếu đi. Nơi này không phải nơi dành cho cô, cô đi về đi.

Bạch Cẩm Tú nhìn anh một lát, chậm rãi buông tờ chi phiếu, đi đến bên cửa, khẽ khàng lấy ra then cài cửa ở trên tay anh, đóng cửa lại, cài then cửa lên.

Then cửa cài vào, vang lên tiếng “cạch” rất nhỏ.

Có lẽ bởi bên tai Nhiếp Tái Trầm chỉ còn lại sự tĩnh lặng dị thường, một tiếng động ngắn ngủi này khiến tim người ta đập nhanh một cách khó hiểu hơn.

Bạch Cẩm Tú tiếp tục đi đến trước cửa sổ, thò tay đóng cửa sổ lại, lại kéo chiếc màn cũ kỹ không nhìn ra màu của nó ở góc vẫn còn vết máu mờ con muỗi, sau đó từ từ quay người lại, một lần nữa đối mặt với anh.

Gian phòng đã nhỏ, bởi vì động tác này của cô mà trong chốc lát không gian bỗng trở nên càng thêm nhỏ hẹp, không khí cũng trở nên ngột ngạt.

Hoặc có lẽ là bởi vì trên đường đi để không bị quá chú ý mà hôm nay Bạch Cẩm Tú ăn mặc rất bình thường, áo xanh vạt chéo, váy màu xanh lá cây, là cách ăn mặc thường ngày của cô gái gia đình trung lưu nơi địa phương nhỏ này.

Cô đưa tay lên, trong ánh mắt của người thanh niên đối diện, chậm rãi cởi chiếc cúc áo đầu tiên che kín chiếc cổ thon thả trắng trẻo, tiếp đó là chiếc cúc thứ hai, chiếc thứ ba…

Cô cởi chiếc áo ngắn trên người ra, để lộ bên trong.

Bên trong là chiếc yếm mỏng màu xanh lá mạ, hai vai trần và chiếc áo lót không thể nào che ngực hoàn toàn, khiến cho ánh sáng của ngọn đèn dầu ngay bên cạnh cô càng có vẻ ảm đạm hơn.

– Nhiếp Tái Trầm, em không muốn thiếu nợ anh. Đây là lời hứa lúc trước em đã hứa với anh.

Cô nhìn vào mắt anh, nói rất nhẹ.

Nhiếp Tái Trầm vẫn không nhúc nhích, không có bất cứ phản ứng gì, như một khúc gỗ ở trong phòng.

– Anh không phải lo lắng, khách nghỉ ở nhà trọ này em đã cho mỗi phòng hai đồng bạc, mọi người đã dọn đi hết rồi, em đã bao hết nơi này rồi. Ở đây chỉ có em và anh, không ai biết được đâu.

Cô nhìn chung quanh, giải thích một câu.

Trong thị trấn này, khách sạn tốt nhất nghỉ một đêm cũng chỉ một đồng bạc, nghe nói còn bao gồm cả một bữa cơm. Được hưởng không hai đồng bạc, ai không nhận chứ.


Chẳng trách, lúc anh quay về, bên trong không còn bóng dáng khách ở nào cả.

Cô nói xong, gò má hiện lên màu đỏ, sau đó có vẻ như không dám nhìn anh, cụp mắt xuống, ngón tay trắng nõn cũng xoắn vào nhau.

Sự ngột ngạt trong căn phòng cơ hồ khiến người ta không có chỗ để trút ra, dáng vẻ kia của Bạch Cẩm Tú tựa như choán hết nơi này.

Nhiếp Tái Trầm nhắm mắt lại, nghiêng người đi, không nhìn cô, nói:

– Bạch tiểu thư, cô đi đi.

Bạch Cẩm Tú lén nhìn anh một cái.

– Đây là việc riêng của em và anh, cha em tuyệt đối sẽ không biết đâu, anh đừng lo…

Cô cắn cắn môi, nhắc lại.

– Bạch tiểu thư, xin cô hãy tự trọng. Nếu cô không đi, thì tôi đi.

Nhiếp Tái Trầm chợt nói lớn lên, bước tới gần cô, nhặt chiếc áo ngắn vừa nãy cô cởi ra đặt ở mép giường lên, ném cho cô. Sau đó túm chiếc áo khoác của mình treo trên tường, quay người đi ra cửa.

Bạch Cẩm Tú hàng mi run nhè nhẹ, nét đỏ ửng trên gương mặt cũng nhanh chóng biến mất. Bắt lấy chiếc áo mà bị anh ném tới, đứng đờ đẫn tại chỗ một lúc lâu, nghe tiếng anh mở cửa, đôi vai trần hơi co rụt lại, sắc mặt tái đi. Ngay sau đó, cô mặc lại áo của mình, cầm lấy túi xách, lấy trong túi ra một thứ như là tuýp thuốc mỡ, đặt lên bàn, cúi gằm xuống đi qua Nhiếp Tái Trầm đứng ở cửa, nhanh chóng rời khỏi.

Bạch Cẩm Tú rốt cuộc đã đi rồi.

Nhiếp Tái Trầm đóng cửa lại, đến bên giường, đứng một lát, mới chậm rãi ngồi xuống.

Ánh mắt anh dừng trên tuýp thuốc mỡ cô để lại trên bàn, lòng lại phiền muộn.

Phiền muộn đến vô cùng. Anh cảm thấy mình như hít thở không thông, tựa như một con cá trước dông tố sau giờ ngọ mùa hè cần dưỡng khí. Ngón tay bất giác đụng vào điếu thuốc lá mà người khuân vác đã nhét vào túi áo lúc chạng vạng.

Anh không hút thuốc, nhưng giờ phút này, lại lấy ra điếu thuốc nhăn nhúm, bật diêm châm thuốc, sau đó rít một hơi thật sâu.

Khói thuốc lá loại chất lượng kém trong nháy mắt xộc vào phế phủ, làm anh bị sặc, ho lên liên tục. Đang lúc định dụi điếu thuốc rồi mở cửa sổ ném đi, bất chợt cửa phòng lại bị người ta đẩy ra.

Anh quay đầu lại, kinh ngạc thấy Bạch Cẩm Tú vừa bỏ đi lại quay lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận