Quyến Luyến Phù Thành

Trương Uyển Diễm có lẽ là bù đắp sơ suất của mình lúc trước nên vô cùng nhiệt tình, trên bữa cơm liên tục gắp thức ăn cho Nhiếp Tái Trầm, còn hỏi han tuổi tác, quê quán, người nhà của anh, còn bao gồm là chuyện hôn nhân của anh nữa. Biết năm nay anh mới hai mươi mốt tuổi, người Thái Bình Điền Tây, chưa lập gia đình, trong nhà chỉ có mẹ già, sống nương nhờ vào vài mẫu đất do tổ tiên để lại thì tặc lưỡi:

– Nơi đó đúng là nghèo nàn, núi cao nước xa, bình thường muốn đi ra ngoài cũng không dễ.

Nhiếp Tái Trầm chỉ cười, gật đầu, xem như tán thành.

– Cậu có thể ra ngoài, đến Quảng Châu phủ đi thi Tân Quân giành được chút tiền đồ cũng là không dễ. Nói Quảng Châu phủ phú giáp thiên hạ cũng không quá. Nhớ năm xưa Thập Tam Hàng vào thời điểm hưng thịnh nhất, nhà cha mẹ đẻ tôi…

– Người Thái Bình Điền Tây à? – Bạch Thành Sơn bỗng chen vào một câu, nhìn Nhiếp Tái Trầm.

– Cậu cũng họ Nhiếp, có biết Nhiếp Trung Nghị Công Tổng đốc Lưỡng Quảng năm Đồng Trị không? Tôi nhớ rõ nguyên quán của Nhiếp công, chính là Thái Bình Điền Tây.

Nhiếp Tái Trầm hơi ngập ngừng:

– Là thúc tổ đồng tộc của Tái Trầm ạ.

Bạch Thành Sơn đầy ngạc nhiên:

– Không thể ngờ được cháu với Nhiếp Công lại có tầng quan hệ sâu xa như thế. Nhưng trong hồ sơ của cháu không hề khai người chú này, lẽ nào hồi trước khi đi thi Giảng Võ Đường, cháu chưa từng đề cập tới?

Nhiếp Tái Trầm gật đầu:

– Chỉ là họ hàng xa đồng tộc thôi ạ, huống chi thúc tổ cháu mất sớm, hậu nhân cũng dời nguyên quán từ lâu, không qua lại nữa, không tiện nhờ vả ạ.

Ánh mắt Bạch Thành Sơn nhìn cậu thanh niên đang ngồi đối diện với mình khó nén được sự thưởng thức, vuốt râu nói:

– Việc quan trường, tôi cũng có biết đôi chút. Có người vì thăng quan tiến chức, thân cô thế cô, thường thường đều vắt hết óc để nghĩ cách, nhờ vả người thân. Tôi không phải lên án gì cả, đây cũng là thói đời mà thôi, là chuyện thường tình của con người. Nhưng người như cháu, có sẵn không dùng, lại vô cùng hiếm thấy.

Nhiếp Tái Trầm mỉm cười:

– Tái Trầm chỉ sợ mình hèn hạ, bị người ta biết, càng làm hổ thẹn họ Nhiếp ạ.

Bấy giờ Trương Uyển Diễm nửa nghiêm túc, nửa trêu đùa nói:

– Cậu Nhiếp, chẳng những tộc nhân cậu là nhân vật lớn, bản thân cậu tuổi còn trẻ dựa vào bản thân mà đạt được chức quan như vậy, tiền đồ sau này nhất định không đếm được. Hôm nay nếu tới nhà chúng tôi thì coi như có duyên phận, hay là tôi làm mối cho cậu, mối hôn nhân, xem con gái nhà ai có cái phúc này không. Cũng không biết cậu Nhiếp muốn cưới một người như nào?

– Cưới cô đi ạ! Cưới cô đi ạ!

Một tiếng nói ồn ào đột ngột vang lên.

Mọi người trên bàn ăn giật mình, nhìn qua, thấy A Tuyên chỉ vào Bạch Cẩm Tú, mặt mày hứng khởi.

Trương Uyển Diễm tự biết mình vừa rồi lỡ lời, vì để che giấu sự xấu hổ mà mới chuyển đề tài, nhắc đến chuyện làm mai mối. Ngờ đâu cậu con trai lại đột nhiên kéo cô út vào.

Cậu thanh niên họ Nhiếp trẻ tuổi này vừa rồi nghe cậu ấy trả lời, gia cảnh rõ ràng là thanh hàn, dù trong tộc từng có người từng làm quan, nhưng đó cũng là lâu lắm rồi, huống hồ bản thân lại không có năng lực gì để dựa vào. Hoàng đế còn có bao nhiêu bà con thân thích khốn khổ chứ, dù cậu ta giờ thăng vị, thì cũng chỉ là một quan quân Tân Quân không có chút bối cảnh, làm sao xứng với cô út nhà mình?

Hôn sự của cô út, trong lòng chị ta đã có suy nghĩ khác từ lâu rồi.

Trương Uyển Diễm cũng không biết con trai mình từ đâu mà chợt nhảy ra một câu như thế, trong lòng buồn bực, nhưng vẫn mỉm cười trách khẽ:

– Thằng bé này, nói linh ta linh tinh.

Tay thò xuống dưới bàn, khẽ véo cậu con trai, dùng ánh mắt ý bảo cậu con ngậm miệng lại.

A Tuyên lại không tiếp thu được ám chỉ của mẹ mình, bị đau thì không phục, gào to:

– Vừa nãy cô út nhìn trộm chú ấy, con thấy rõ!

Cậu bé vừa thốt lên, ngoài Bạch Thành Sơn sắc mặt không có gì biến đổi, chỉ hơi hồ nghi nhìn con gái mình, còn những người còn lại đều ngồi không yên.

Bạch Cẩm Tú đích xác vừa rồi có nhìn vài lần, nhưng chỉ là nghĩ số mình quá nhọ, chẳng những hôm nay không đuổi người ta đi được, còn phải ngồi ăn cơm cùng bàn, trong lòng buồn bực vô cùng.

Nào ngờ thằng cháu mập mạp món ăn đầy bàn lại không lo ăn, chỉ lo nhìn mình chằm chằm, còn nói năng lung tung trước mặt mọi người nữa. Gương mặt cô đỏ bừng lên.

Trong tình huống này, nếu cô lên tiếng phủ nhận trước mặt mọi người thì khó tránh được thất thố, nhưng không phủ nhận, thì quá xấu hổ đi.

Cách nào cũng khó sống.

May mắn chị dâu Trương Uyển Diễm đã cứu cô.

Trương Uyển Diễm nét mặt không còn tươi như trước nữa, cầm chiếc đũa gõ vào cái tay múp míp hãy còn chọc cô út của A Tuyên, mắng:

– Bình thường dạy con đã quên hết rồi à, trước mặt người lớn thì không được phép xen vào. Chú Nhiếp là khách, cô con là chủ, khách nói chuyện, chủ nhà lẽ nào không được nhìn hả? Còn nói nhìn trộm cái gì!

A Tuyên mếu máo, ấm ức khóc lên. Trương Uyển Diễm quay lại gọi người hầu đưa con trai về phòng. A Tuyên vùng vẫy với mẹ, tiếc là phản kháng của cậu không hiệu quả, bị ép đưa đi, lúc này mới ngoan ngoãn đi theo.

Trương Uyển Diễm chỉ bực ánh mắt chẳng đâu vào đâu của con trai, dĩ nhiên sẽ không giận thật, con trai được đưa đi rồi mới hắng giọng, dáng vẻ lại khôi phục như bình thường, nhìn cậu thanh niên trẻ tuổi họ Nhiếp vẫn rất ít nói kia, sợ cậu ta tưởng là thật, trong lòng lại nổi lên tâm tư không nên có, bèn cười hòa giải, cũng ám chỉ:

– Cẩm Tú mấy năm nay không ở nhà, A Tuyên tuổi còn nhỏ, ngày nào cũng nhớ cô út của nó. Thế là cô út vừa về, thằng bé phấn khởi, miệng không ngăn được, nói lung tung. Cậu Nhiếp dùng đi, cứ tự nhiên nhé!

Sự lo lắng của Trương Uyển Diễm chỉ là dư thừa, Nhiếp Tái Trầm tự biết bản thân đến đâu. Nhưng trong tình huống này, mình quả thực không tiện lên tiếng, có người hóa giải cho thì tốt quá rồi.

Anh gật gật đầu.

Chút nhạc đệm nhanh chóng qua đi, bữa cơm tiếp tục.

Bạch Cẩm Tú ăn mấy miếng nữa thì đặt đũa xuống, nói mình đã no rồi, hôm nay trở về cũng mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi sớm.

Bạch Thành Sơn đương nhiên kêu con gái đi nghỉ ngơi cho khỏe.

Bạch Cẩm Tú vẫn duy trì phong cách khuê tú mình nên có trước mặt cha, đứng lên, gật đầu với không khí đằng trước, rồi xoay người đi ra ngoài.

Bữa cơm tối cũng theo A Tuyên và cô rời bữa mà mau chóng kết thúc.

Nhiếp Tái Trầm đứng dậy, chân thành cảm ơn bữa cơm với Bạch Thành Sơn và Trương Uyển Diễm. Bạch Thành Sơn dặn dò anh cũng đi nghỉ ngơi sớm đi.

Trời tối, tòa đại trạch này cùng mấy nơi ở Cổ Thành bắt đầu lục tục sáng đèn lên. Ngày đầu tiên đã trôi qua như thế.

Sáng ngày hôm sau, môi giới đúng hẹn dẫn theo thương nhân Mỹ Jonhson đến Cổ Thành.

Bạch Thành Sơn đích thân tiếp đãi ở thư phòng của mình.

Johnson là một người trung niên mập mạp, bụng phệ, đầu đội mũ dạ có vòm, có thể nói tiếng Trung vô cùng lưu loát. Vào thư phòng, gặp Bạch Thành Sơn, học dáng vẻ người Trung Quốc nói năng mấy câu nho nhã văn thơ khách sáo:

– Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, may mắn hợp tác.

Sau đó chỉ vào cái rương gỗ vừa rồi cho người khiêng vào đặt dưới đất, nói đã mang theo hàng mẫu ở bên trong.

Môi giới cười nói:

– Johnson tiên sinh vô cùng ngưỡng mộ danh tiếng Bạch lão gia, lần này có cơ hội hợp tác nên rất quý trọng. Người mà tôi giới thiệu, Bạch lão gia cứ yên tâm.

Bạch Thành Sơn tươi cười, cũng nói vài câu khách sáo, yêu cầu Jonhson lấy hàng ra.

Johnson mở rương ra, lấy súng được bọc giấy dầu ba lớp cẩn thận ra, xé giấy dầu, cẩn thận đặt lên bàn, nói:

–  Công binh xưởng Springfield, hẳn các vị có nghe nói rồi đúng không? Chúng tôi là một nhà cung cấp súng lâu dài cho chính phủ Hoa Kỳ. Đây là sản phẩm kinh điển của Springfield, chẳng những có bề ngoài duyên dáng, báng súng làm bằng gỗ hồ đào, hơn nữa tầm bắn xa, tính năng ổn định, giá cả hợp lý, là lựa chọn vô cùng tốt cho việc thay đổi trang bị.

Nhiếp Tái Trầm liếc nhìn một cái là nhận ra, đây là khẩu M1881, nó từng là sản phẩm chính trong sản xuất hàng loạt của Springfield, nhưng đó là chuyện của nửa thế kỷ trước, giờ đã bị đào thải ở nước ngoài rồi. Loại này nhìn có vẻ bóng bẩy mới tinh, toàn bộ đều là dùng giá rẻ mạt thu mua một số linh kiện cũ sau đó lại lần nữa tân trang lại, không có gì đặc biệt hơn, chủ yếu là cung cấp cho trường quân đội huấn luyện tân binh.

Jonhson thổi phồng một hồi xong, cầm lấy khẩu súng như cầm bảo bối, đưa cho Bạch Thành Sơn xem.

Nhiếp Tái Trầm bỗng mở miệng:

– Bạch lão gia từng nói, muốn chính là hàng tốt, nhưng nhìn ngài có vẻ như không có thứ mà Bạch lão gia muốn. Thứ đồ chơi này, tổ phụ của Jonhson tiên sinh chắc sẽ thưởng thức hơn, nhưng không phải thứ mà Bạch lão gia yêu cầu.

Jonhson ngây người.

Lúc ông ta vừa đi vào, từng để ý đến người thanh niên Trung Quốc trẻ tuổi đứng sau Bạch Thành Sơn. Thấy anh ăn mặc bình thường, nên bỏ qua luôn. Nào ngờ, mình vừa mở miệng thì đã bị đối phương vạch mặt nói dối rồi.

Đây đúng như đối phương nói, là đồ cổ bị đào thải từ lâu rồi.

Nhưng căn cứ theo kinh nghiệm của mình, hầu hết người Trung Quốc đều không có hiểu biết với súng ống, rất dễ lừa gạt. Nếu lừa gạt thành công, ông ta có thể dùng giá tiền rẻ mạt mua một lượng hàng hóa cũ kỹ, sau khi tân trang lại thì bán với giá cao gấp mấy lần, thu được một khoản lợi nhuận kếch xù trong đó. Dù sao cũng vẫn sử dụng được, cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Ông ta không thể ngờ rằng, người thanh niên này vừa lên tiếng đã khiến mình câm nín. Thấy Bạch Thành Sơn nhìn mình bất động thì xấu hổ, đánh trống lảng nhún vai:

– Hiểu rồi. Tôi cũng muốn cung cấp loại hàng tốt nhất cho Bạch lão gia. Nếu không hợp với Bạch lão gia, vậy thì đổi.

Ông ta đặt lại, lấy một khẩu khác ở trong rương ra, đưa qua, lần này là đưa cho chàng thanh niên trẻ tuổi kia.

– Khẩu này, M1883, có ống ngắm, tôi đảm bảo tính năng tiên tiến. Cậu xem thử đi.

Nhiếp Tái Trầm nhận lấy, kéo báng súng xuống, thử thử trên tay:

– Ống ngắm không tồi. Nhưng theo tôi được biết, khẩu này sau nhiều lần bóp cò, lòng súng dễ bị nóng lên mà biến dạng, viên đạn thông dụng không thuận lợi chui qua được. Không có đạn chuyên biệt, sẽ bị kẹt đạn, cầm trong tay cũng chẳng khác gì gậy quý tộc làm màu thôi. Hậu kỳ bảo dưỡng quá bất tiện.

Anh ném trả cây súng cho Jonhson.

Jonhson nhanh nhẹn đón được, bắt đầu toát mồ hôi.

Loại hàng này trước đó ông ta đã bị tồn quá nhiều, đến nay vẫn chưa bán được hết, cho nên mới ra sức đẩy mạnh tiêu thụ.

Ông ta lau mồ hôi, khom người xuống lục trong rương, lấy ra một cây súng khác.

– Loại này, tôi đảm bảo cậu sẽ vừa lòng.

Nhiếp Tái Trầm cũng không nhận, quay sang nói với Bạch Thành Sơn:

– Bạch lão gia, ngài thành tâm muốn mua hàng, nhưng vị Jonhson tiên sinh này hoặc là không có thành ý giao dịch với ngài, hoặc là trong tay ông ta thật sự không có hàng tốt. Khẩu M1888 này sản lượng lớn, bán rất chạy, nhưng vẫn là kiểu lửa đen cũ, thuốc chậm. Hay là thế này đi, cháu kiến nghị với Bạch lão gia có thể suy xét hàng của Đức, Tân Quân giờ có loại Mao sắt 88, cũng là lựa chọn không tồi.

Jonhson biết hôm nay đã gặp tay biết hàng rồi, không dám lừa gạt nữa, vội vàng lấy ra loại hàng cuối cùng mà mình mang đến, dâng lên.

– Cậu trai trẻ, M1903, hàng tốt nhất. Loại Mao sắt 88 của Người Đức cũng không thể nào so với nó được. Nếu cậu còn không hài lòng, vậy thì tôi cũng rất tiếc.

Lúc này Nhiếp Tái Trầm mới nhận lấy, dẫn người ra hậu viện Bạch gia, nhét đạn vào, đứng tại chỗ bắn vào bia ngắm mấy phát, ngoảnh sang gật đầu với Bạch Thành Sơn:

– Tạm được.

Bạch Thành Sơn nhìn sang người môi giới một cái.

Vị môi giới này đã toát mồ hôi hột rồi.

Bạch Thành Sơn là ai, ông ta làm sao làm lừa gạt. Nào ngờ mình cũng suýt chút nữa bị người ngoại quốc giảo hoạt kia lừa mất. Nhìn ra sự bất mãn của Bạch Thành Sơn, lau mồ hôi, tức giận với Jonhson:

– Tôi tin tưởng anh, mới giới thiệu anh cho Bạch lão gia. Anh có ý gì?

Jonhson cười làm lành, liên tục xin lỗi:

– Như này đi, chỉ cần Bạch lão gia mua, tôi sẽ cho ngài cái giá tốt nhất. Bạch lão gia có người thạo nghề, giá dĩ nhiên không đến lượt tôi mở miệng.

Bấy giờ Bạch Thành Sơn mới gật đầu, tiếp theo lại xem những món hàng, khi báo giá, đương nhiên Jonhson không dám quá tham lam, cuối cùng bàn bạc việc giá cả và giao hàng thì đã gần trưa, Bạch Thành Sơn là chủ mời bữa cơm.

Dùng xong bữa cơm, Jonhson cùng với môi giới được Lưu Quang tiễn ra cổng lớn, đang định đi rồi, Jonhson bỗng dừng bước, nhờ Lưu Quảng đưa mình đi gặp người trẻ tuổi họ Nhiếp kia, nói có chuyện riêng cần gặp.

Nhiếp Tái Trầm đã về phòng của mình, thấy Lưu Quảng dẫn theo Jonhson đến tìm, hỏi có chuyện gì.

Lưu Quảng biết điều lui ra ngoài.

Jonhson lấy ra một khẩu súng tinh xảo, bao gồm cả hộp đạn, cười nói:

– Nhiếp tiên sinh, đây là Browning mới sản xuất, số lượng hữu hạn, trên thị trường có tiềền cũng rất khó mua. Là tôi xuất phát từ tình cảm cá nhân tặng cho cậu, không lấy tiền. Không đánh không quen nhau, người bạn như cậu, tôi nhất định phải làm quen mới được. Ngày sau nếu cậu có yêu cầu gì, cứ việc tìm tôi.

Nhiếp Tái Trầm nhìn Jonhson, nhận lấy, ngón tay ngoắc lấy, xoay mấy vòng, cười cười:

– Vậy tôi không khách sáo. Đa tạ.

Jonhson cười tươi, chìa tay ra bắt, hài lòng đi ra.

Nhiếp Tái Trầm tiễn ông ta ra ngoài. Người môi giới đã chờ trong xe, thấy Jonhson quay ra thì hỏi tìm người có chuyện gì.

– Các anh có câu, không thể trông mặt mà bắt hình dong. Nếu tôi nhìn không nhầm, cậu trai trẻ họ Nhiếp này sau này sẽ trở thành một nhân vật đấy. Tôi kết giao bằng hữu với cậu ấy, sẽ không có hại.

Môi giới quay đầu lại, nhìn bóng dáng đã đi vào trong kia, nhún vai.

………..

Nhiếp Tái Trầm còn chưa trở về phòng thì một hạ nhân Bạch gia đã chạy tới tìm, nói là lão gia cho mời.

Bạch Cẩm Tú nghe được tiếng súng vang lên ở hậu viện nhà mình, sau đó cha cùng mọi người ăn cơm, biết cuộc giao dịch đã xong, tính ra cũng đúng lúc, liền đi tìm ông cụ. Tới ngoài thư phòng, lại bị Lưu Quảng báo, lão gia đang tiếp chuyện Nhiếp Tái Trầm ở bên trong, đành phải chờ, nghĩ một chút hỏi:

– Biết cha cháu tìm anh ta nói gì không?

Lưu Quảng lắc đầu, lại cười nói:

– Buổi sáng nếu không có cậu Nhiếp, lão gia suýt nữa đã bị người Mỹ kia lừa rồi.

Bạch Cẩm Tú yên lặng. Đúng lúc nghe tiếng bước chân từ cửa thư phòng vọng ra, biết cuộc nói chuyện đã xong, quay lại, quả nhiên, cửa mở ra, cha và người kia xuất hiện ở cửa.

Ông cụ cầm tay anh, có vẻ rất vui.

Bạch Cẩm Tú nấp một bên, đợi người đi rồi mới đi ra, đi vào thư phòng, thấy cha đang ngồi xem sổ sách ở sau bàn, vì thế đi qua, vừa xoa bóp vai cho cha, vừa nói:

– Cha ơi, con nghĩ rồi, nơi này của chúng ta không thể bằng thành Quảng Châu, con ngồi xe ra ra vào vào, có vẻ hơi quá, ảnh hưởng không tốt. Hay là chúng ta bảo anh ta đi về đi, con không cần đâu.

Bạch Thành Sơn không ngẩng đầu lên, ờ một tiếng:

– Vừa hay, có thể mời cậu ấy giúp cha thao luyện Tuần Phòng doanh.

Bạch Cẩm Tú ngớ người, tay dừng lại.

– Cha nói gì cơ ạ?

Bạch Thành Sơn nói:

– Tuần Phòng doanh là cựu quân, dù bỏ đao thương, đổi sang thiết bị tân tiến nhất, nhưng không có thao luyện kiểu mới, thì cũng là đổi thang mà không đổi thuốc. Tái Trầm ở đây, không một ai thích hợp hơn so với cậu ấy. Vừa rồi cha đã mời cậu ấy giúp cha chuyện này rồi.

Ông ngẩng lên, mỉm cười với con gái:

– Lúc trước cậu ấy bởi tuân theo lệnh cấp trên mà phải đến đây làm tài xế cho con. Cha nhìn ra được, cậu ấy rất nôn nóng muốn quay về, vừa rồi là ngại mặt mũi cha mà mới đồng ý. Cha đang muốn tìm con để nói với con một tiếng, không bảo cậu ấy lái xe cho con nữa, để cậu ấy tập trung thao luyện, huấn luyện xong thì quay về sớm. Vừa hay con cũng có suy nghĩ đó, thật tốt.

Bạch Thành Sơn rất hài lòng với con gái hiểu chuyện, nở nụ cười tươi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui