Quyến Luyến Roussillon

Tôi mở to mắt, trong ngọn đèn suy yếu, tôi nhìn chăm chú vào sườn mặt của anh Hai.

“Nếu em thật sự bằng lòng,” anh nói, “Anh sẽ cố gắng làm ra bộ dạng mà em mong muốn.”

“…”

Hôm đó về đến nhà thì trời đã khuya, Tử An cuộn mình ở trên sofa ngáy khò khò. Tôi và anh Hai liếc mắt nhìn nhau, mới nhớ tới chuyện thằng nhóc này té xỉu, chúng tôi không khỏi có phần dở khóc dở cười. Xem ra sau khi chúng tôi đi cậu ấy tự tỉnh dậy, không tìm thấy người liền ngồi trên sofa chờ cửa, chờ mãi rồi ngủ thiếp đi.

Anh Hai lấy tay sờ trán Tử An, rồi đến thư phòng cầm tấm chăn đi ra đắp trên người Tử An, sau đó anh dìu tôi vào phòng ngủ. Anh đợi tôi bò lên giường, giúp tôi kéo chăn lên, sau đó trịnh trọng nói lần nữa:

“Anh xin lỗi, cho dù nói thế nào, chuyện này đều do anh gây ra.”

Vết thương của tôi vẫn rất đau, nhưng tôi lại cười nói với anh Hai: “Anh Hai, trước kia em vẫn cho rằng anh là một người đầu gỗ, không nghĩ tới còn có phụ nữ đánh nhau vì anh…”

Anh Hai đứng lên, dường như muốn chìa tay đánh đầu tôi, nhưng bàn tay đến một nửa, chắc là thấy vết thương trên trán tôi nên cứng nhắc thu trở về, vẻ mặt anh hơi mất tự nhiên nói: “Đừng nhiều lời, mau ngủ đi.”

Sau khi anh Hai rời khỏi, tôi tắt đèn, nằm xuống.

Trong ban đêm yên tĩnh, tất cả đều yên bình như vậy, nhưng trong đầu tôi lại ong ong, câu nói kia của anh Hai giống như dư âm còn quanh quẩn, không ngừng lặp lại…

Không biết vì sao, nghe được anh nói như vậy, tôi lại không đặc biệt vui vẻ, ngược lại có một loại đau lòng khó hiểu. Lộ Ngụy Minh, ông anh của tôi, dường như từ đầu đến cuối đều thay người khác gánh vác trách nhiệm mà sống. Làm một người con ngoan, một người anh trai tốt, một người thầy giỏi… Cuộc sống của anh tràn đầy trách nhiệm. Nhưng anh lại hiếm khi oán giận, chỉ lặng lẽ gánh vác tất cả.

Tôi không xem là hiểu phái nam nhiều lắm, có thể lấy ra một người đàn ông khác để so sánh cũng chỉ có Hạ Ương. Tôi bỗng nhiên phát hiện bọn họ lại hoàn toàn tương phản như vậy.

Hạ Ương là loại người không thích mang gánh nặng, một khi gặp chuyện gì, anh luôn rất tích cực đi giải quyết. Nhưng anh Hai là loại người sẽ không tháo dỡ gánh nặng, trọng trách trên người anh ngày càng nặng, nhưng lại không nghĩ tới ném đi. Tuy nhiên bọn họ có một điểm giống nhau, chính là tính cách kiên trì, sẽ không cúi đầu trước mặt khó khăn.

Tôi có một ý tưởng thú vị: có lẽ hai người bọn họ sẽ trở thành bạn tốt…

Tôi mang theo đủ loại phỏng đoán mà nặng nề ngủ. Tôi nằm mơ, trong giấc mơ, mẹ nói với tôi: Tây Vĩnh, con phải sống thật tốt.

Sáng hôm sau, tôi bị ánh mặt trời đánh thức, thò tay cầm lấy đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, tôi mới phát hiện đã mười một giờ.

Tôi vô cùng đau đầu, không phải vết thương kia mà là thần kinh não. Tôi nghĩ, bất cứ ai ở trong vài ngày ngắn ngủi liên tục chạy đến bệnh viện hai lần thì sẽ có phần suy nhược thần kinh.

Tôi bỗng nhiên không muốn làm gì cả, thầm nghĩ nằm trên giường lười nhác, ngắm trời xanh mây trắng cây cối hoa hồng ngoài cửa sổ. Nhưng khi ngắm nhìn, nước mắt tôi lại chảy xuống.

Nếu nói vài giọt nước mắt rơi xuống tối qua ở bệnh viện chủ yếu là muốn phát cáu, tôi bây giờ, lại bị cảm xúc đau khổ lây lan trong lòng. Tôi vẫn cho rằng mình rất độc lập, rất kiên cường, tôi sớm rời khỏi mẹ mà tự mình nuôi sống bản thân, tôi tưởng là một người có thể không cần người khác. Nhưng mỗi khi bị bệnh, tôi đều khó chịu tủi thân mà không còn cách tự kiềm chế. Giờ phút này, ở nơi đất khách quê người xa xôi, tôi không khỏi nhớ nhung quê nhà. Nhớ đến ông bà ngoại của tôi, nhớ đến bạn bè tôi, nhớ đến căn phòng nho nhỏ kia, thậm chí nhớ tới mùi vị không khí mà tôi quen thuộc.

Nhưng tôi nhớ nhất, vẫn là mẹ tôi.

Tôi vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, đợi đến khi khôi phục lại tinh thần thì anh Hai đã mở cửa tiến vào nói: “Em tỉnh rồi à, vì sao không trả lời anh?”

Tôi vội vàng xoay người, vùi mặt vào trong chăn, lén lút lau nước mắt.

Lúc này giường tôi rõ ràng lõm xuống, tôi nghĩ có lẽ anh Hai ngồi ở mép giường. Anh hẳn là biết tôi vì sao chôn vùi chính mình, nhưng anh không nói gì.

Khu vực này rất im lặng, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng xe cộ cùng với tiếng chim hót trong vườn hoa. Không biết qua bao lâu, anh Hai chợt vỗ vai tôi. Tôi không phải không muốn trả lời anh, chỉ là không muốn ngẩng đầu để cho anh trông thấy dáng vẻ tệ hại của tôi.


“Vết thương còn đau không?” Thanh âm của anh có chút trầm thấp.

Tôi phát ra một âm thanh từ trong xoang mũi, tỏ vẻ phủ nhận.

“Này.” Anh lại vỗ vai tôi, thấy tôi vẫn chưa phản ứng, anh liền giật chăn trên người tôi ra, chìa tay sờ trán tôi.

“A…” Tay anh chỉ đụng tới băng gạc trên trán, chạm vào vết thương đau đớn của tôi, khiến tôi nhịn không được mà kêu lên.

“Anh xin lỗi.” Anh kinh ngạc rụt tay về, “Anh muốn xem thử em có phát sốt hay không…”

Tôi thật sự có chút dở khóc dở cười, như là dù tôi hay Tử An, bất luận chúng tôi có chỗ nào không thoải mái, phản ứng đầu tiên của anh luôn là sờ trán. Đây là một thói quen, hay là một chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế?

Nhưng tôi không trách anh chút nào, mặc dù anh làm vết thương tôi đau, dù cho anh hơi buồn cười, nhưng tôi lại bỗng nhiên rất muốn ôm anh… Hơn nữa, tôi thật sự làm như vậy.

Tôi xoay người, thậm chí ngay cả mặt anh tôi cũng chưa thấy rõ ràng, tôi liền ôm cổ anh. Tôi không rảnh nhìn gương mặt anh, hoặc là căn bản không dám nhìn anh, tôi chỉ cảm thấy theo bản năng, tôi cần sự an ủi, giờ phút này người duy nhất có thể cho tôi điều đó chỉ có anh Hai.

Trước đó chúng tôi vốn không quen nhau, có lẽ sau lúc này chúng tôi cũng sẽ không quá thân thuộc, nhưng tôi chỉ cần một cái ôm như vậy.

Tôi ôm chặt anh, kề sát gương mặt tôi trên xương sườn của anh, loáng thoáng nghe được nhịp tim của anh. Trên người anh Hai có vị bạc hà nhàn nhạt, còn pha trộn với mùi thuốc mỡ hoặc là thuốc nước.

Thoạt đầu thân thể anh hơi cứng ngắc, nhưng nhanh chóng trở nên mềm mại. Tôi không lên tiếng, anh cũng trầm mặc. Sau đó anh nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, giống như đang lặng lẽ an ủi tôi.

“Em xin lỗi, anh Hai.” Tôi nhắm mắt lại, rầu rĩ nói, “Người nên nói xin lỗi chính là em. Em không nên xuất hiện.”

Có lẽ, tôi vốn không nên đi vào thế giới này.

Nhưng anh vẫn nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, không nói gì.

Anh thế này càng khiến tôi khó chịu. Ra ngoài lâu như vậy, giờ phút này tâm tình của tôi cuối cùng sụp đổ. Tôi không dám khóc thành tiếng, anh lại kéo tôi ra, cúi đầu nhìn mặt tôi.

Ôi, tôi nghĩ tôi thật sự rất khó coi, nước mắt đầy mặt, mặt mũi cũng nhăn nhúm lại. Trong mơ hồ, tôi lại nhìn thấy anh mỉm cười.

Tôi không biết nên hình dung tâm trạng này thế nào, thật giống như, lúc đứa trẻ âm thầm buồn bã thì người lớn lại cảm thấy buồn cười.

Tôi có chút giận anh, ngay lúc tôi sắp phát cáu, anh ngược lại cho tôi một cái ôm nhẹ nhàng. Tôi lại ngửi được vị bạc hà nhàn nhạt trên người anh, sau đó nghe thấy anh nói bên tai tôi:

“Cho dù em không nên xuất hiện thì cũng xuất hiện. Không nên đến cũng đã đến.”

“…”

“Vì vậy nếu đã đến rồi thì yên tâm ở lại đi.”

Sau này mỗi khi tôi nghĩ đến cái ôm này, trong lòng tôi sẽ có một loại cảm động khó hiểu. Nếu nói ba tôi hy vọng tôi thông qua anh Hai để hiểu ông, thì tôi lại cảm thấy từ chỗ anh Hai tôi nhận được một loại quan tâm của người thân. Anh hiếm khi vui vẻ hoà nhã với tôi, cũng sẽ không bày tỏ chính mình, nhưng tôi lại dần dần bắt đầu thích ông anh này, tôi thích cảm giác…có người nhà.

Tôi quyết định ở nhà nằm một ngày. Buổi chiều anh Hai và Tử An lái xe đi siêu thị mua đồ, một mình tôi vô cùng buồn chán, nên đứng dậy đi tìm sách để đọc.


Thư phòng của anh Hai rất lớn, trên hai giá sách bày ra đầy sách, phần lớn là tiếng nước ngoài, hơn nữa đa số là sách kiến trúc, chỉ có vài tiểu thuyết của Hemingway và Hugo, còn có một số sách Tây Ban Nha mà tôi hoàn toàn không biết là về cái gì. Anh cũng đọc sách Trung Quốc, nhưng rất ít, đều là tiểu sử danh nhân. Một góc của giá sách xếp gọn gàng ba quyển sách giống nhau, điều này khiến tôi hứng thú, là sách tiếng Trung về đại kiến trúc sư Gaudí.

Tôi mở cửa kính của giá sách, lấy sách ra, cầm trong tay lật xem. Tôi nghĩ nếu gọi nó là sách tranh ảnh thì sẽ chính xác hơn, nó hình vuông, cầm trong tay rất thuận tiện, bên trong đa số đều là hình ảnh, và thêm một số chữ giới thiệu. Lúc lật đến bìa sau của quyển sách, tôi lại thấy được trong cột biên dịch viết ba chữ “Lộ Ngụy Minh”, hoá ra đây là sách do anh Hai viết.

Tôi cầm quyển sách ảnh nhỏ trở về giường, bắt đầu nghiêm túc đọc. Anh Hai tham gia biên dịch một chương trong sách, tôi lật thẳng đến chương anh viết, còn chăm chú đọc lời văn của anh. Tôi luôn tin rằng lời văn của một người có thể nói lên rất nhiều thứ, nhưng điều khiến tôi cảm thấy bất ngờ chính là, giữa cuộc sống tĩnh lặng này, người đàn ông không giỏi biểu đạt lại để lộ sự nhiệt tình và chuyên tâm của anh ở trong câu chữ. Anh gọi Gaudí là “Rembrandt* của ngành kiến trúc”, anh nói “Tác phẩm của Gaudí nói cho chúng ta biết, không phải chỉ có kẻ điên mới có thể miêu tả một thế giới không tồn tại”.

(*) Rembrandt Harmenszoon van Rijn (15 tháng 7 năm 1606 – 4 tháng 10 năm 1669), thường được biết tới với tên Rembrandt hay Rembrandt van Rijn, là một họa sĩ và nghệ sĩ khắc bản in nổi tiếng người Hà Lan. Ông thường được coi là một trong những họa sĩ vĩ đại nhất trong lịch sử hội họa châu Âu nói chung và Hà Lan nói riêng. Các tác phẩm của Rembrandt đã đóng góp quan trọng vào Thời đại hoàng kim của Hà Lan thế kỉ 17.

Tôi chợt cảm thấy “anh Hai” của tôi là một người rất thú vị, một mặt tính cách của anh không ai biết, mà anh chưa chắc gì bằng lòng chia sẻ một mặt này. Anh cô đơn, nhưng lại tự vui vẻ với bản thân.

Sau khi đọc xong, tôi bắt đầu tò mò, nếu anh Hai yêu thương một người thì sẽ có dáng vẻ thế nào. Cũng sẽ như anh đối với kiến trúc, đối với Gaudí… nhiệt tình như vậy sao?

Tôi nghĩ đến Sophie tóc vàng mắt xanh, tôi tưởng tượng nếu hai người họ kết hôn thì sẽ có cảnh tượng ra sao…

Ngay lúc tôi miên man suy nghĩ thì chuông cửa vang lên, tôi tưởng anh Hai và Tử An đã trở về, ai ngờ vừa mở cửa ra, một trong hai nhân vật chính tôi nghĩ đến ban nãy lại đứng trước mặt tôi.

Trong tay Sophie đang cầm một bó hoa tươi thật lớn, nhìn thấy tôi đứng ở cửa, cô ấy ngớ ra một lúc, sau đó vẻ mặt áy náy gật đầu với tôi. Đầu tiên cô ấy nói tiếng Tây Ban Nha, thấy tôi không phản ứng, liền sửa miệng dùng tiếng Anh xin lỗi tôi.

Tôi nhìn cô ấy, xác nhận cô ấy hẳn sẽ không lấy thuỷ tinh và khung ảnh đập tôi nữa, liền để cửa mở mời cô ấy vào. Lần này cô ấy có chút nhút nhát, đặt hoa trên bàn, sau đó đứng tại chỗ nhìn tôi.

Trước tiên tôi muốn nói với cô ấy tôi là em gái của anh Hai, không phải là tình địch mà cô ấy tưởng. Sophie nghe tôi nói xong thì gật đầu, nói cô ấy đã biết, sau đó lại nói xin lỗi. Sau khi nói xong chúng tôi chỉ mở to mắt nhìn nhau, không khí thật gượng gạo.

Tôi suy nghĩ hồi lâu, rốt cục cố lấy dũng khí hỏi cô ấy, có phải còn yêu anh Hai tôi không?

Sophie chắc là không nghĩ đến tôi sẽ hỏi điều này, gương mặt lúc đỏ lúc trắng. Ngay khi cô ấy ấp a ấp úng định trả lời thì anh Hai và Tử An bỗng nhiên mở cửa đi vào.

Anh Hai rõ ràng ngơ ngác khi trông thấy Sophie, khuôn mặt tươi cười lúc đầu nói chuyện với Tử An cũng trở nên lúng túng. Tôi nhìn Tử An một cái, người cao to lập tức hiểu ra, rồi cùng tôi trốn vào thư phòng.

“Anh Hai thật ngốc.” Tử An nằm trên giường của mình, tiện tay cầm lấy bút máy trên bàn, chơi một chút.

“Phải không?” Tôi dựa vào cạnh bàn, cười cười nhìn cậu ấy, “Nhưng chị cảm thấy em rất sùng bái ảnh.”

“Đâu có!” Tử An không được tự nhiên mà gãi đầu.

“Không có sao,” tôi làm bộ nhíu mày, “Vậy sao em luôn chạy sau mông ảnh?”

“Em đâu có…” Đứa nhỏ thành thật không thể nói dối.

Tôi thấy gương mặt Tử An hơi lộ vẻ non nớt, tôi nói từ trong đáy lòng: “Haizz… Thực ra chị rất hâm mộ em.”

“?”

“Tình cảm của em và anh Hai rất tốt, giống như anh em ruột.”


Tử An cười cười, bỗng nhiên dùng giọng điệu nghiêm túc hiếm có: “Anh Hai em, thực ra rất mềm lòng, con người vô cùng tốt. Nhưng đối với người không quen, ảnh chính là một bộ mặt khó ưa, cho nên ——”

“Không được lòng người.” Tôi giúp cậu ấy hoàn thành câu nói.

“Chị à, thực ra em cũng mới biết anh Hai mấy năm trước thôi.” Tử An nói, “Ảnh đã ở nước ngoài khi em còn rất nhỏ, lúc em học đại học mới biết ảnh, lúc đầu em cũng cảm thấy ảnh khó gần, có chút sợ ảnh.”

“…”

“Nhưng qua thời gian dài, chị sẽ phát hiện, so với những người giả bộ đối xử tốt với chị hay là có mục đích khi làm chuyện gì cho chị, thì anh Hai rất chân thành. Ảnh có thể không được lòng người, nhưng sự quan tâm của ảnh đều là chân thật, hơn nữa ảnh chưa bao giờ yêu cầu báo đáp.”

Tôi cong khoé miệng cười rộ lên: “Tử An, em có cảm thấy anh Hai ghét chị không?”

Tử An theo trực giác lắc đầu.

Tôi nghĩ có thể cậu ấy an ủi tôi, nên không hỏi nữa.

Một lúc sau, anh Hai mở cửa thư phòng, vẻ mặt nghiêm túc đi vào. Tôi và Tử An cùng nhìn nhau, phát hiện hai bên không biết làm sao.

“Sophie bảo anh nói một tiếng xin lỗi với em lần nữa.” Anh nhìn đôi mắt tôi nói.

“À.” Tôi chần chừ mà gật đầu.

Mặt anh Hai không chút thay đổi hỏi: “Buổi tối ăn cơm hải sản được không?”

Tôi và Tử An không hẹn mà cùng nhau gật đầu.

Anh xoay người đi ra ngoài, không quên ngoảnh đầu lại nói với chúng tôi: “Sophie đã đi rồi, hai đứa không cần trốn trong thư phòng, ra ngoài đi.”

Tôi liếc nhìn Tử An, đuổi theo trước: “Anh Hai, hai người…”

Anh Hai quay đầu lại trừng mắt nhìn tôi, tôi liền im miệng.

Bữa tối hôm nay thật sự có chút ngột ngạt. Tôi và Tử An rất cẩn thận nhìn sắc mặt của anh Hai, nhưng anh Hai điềm nhiên như không.

“Ngày mai chúng ta đi Madrid.” Anh Hai bỗng nhiên nói.

Tôi kinh ngạc mở to hai mắt nhìn anh, nhưng anh chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói với tôi: “Có người muốn gặp em.”

Trước khi ngủ, anh Hai giúp tôi kiểm tra vết thương trên trán, miệng vết thương cũng không lớn, khâu hai mũi mà thôi, nhưng cho đến khi mở ra băng gạc nho nhỏ kia, nó lộ ra vết sẹo dữ tợn, tôi hơi sợ hãi, mặt mày vàng vọt.

Anh Hai dùng tăm bông thấm thuốc, nhẹ nhàng bôi lên miệng vết thương đã đóng thành vảy.

“Đau không?” Thanh âm của anh luôn rất trầm thấp.

Tôi lắc đầu.

Anh liền tiếp tục động tác trên tay.

“Ai muốn gặp em?” Tôi hỏi.

“Đi rồi em sẽ biết.” Anh ôn hoà nhã nhặn mà trả lời.


Tôi thấy mình hỏi không ra nguyên do nên hỏi anh vấn đề khác: “Anh và Sophie giảng hoà rồi sao?”

Anh Hai đầu tiên trầm mặc bôi thuốc, một lát sau khi bôi xong, anh mới nói: “Em cho rằng thế nào?”

“…Không có?” Tôi chần chừ nhìn anh.

“Ừm.” Hình như anh cũng không giận dỗi, chỉ chuyên tâm làm việc của mình.

“Vì sao?”

Anh kéo khoé miệng, như là đang cười: “Có một số việc, quá khứ đã là quá khứ.”

“Nhưng không phải anh còn yêu cô ấy sao?” Tôi nói.

“Yêu hay không yêu, có quan trọng không?”

“Đương nhiên quan trọng.”

Anh Hai vốn muốn dán băng gạc lên trán tôi, nghe thấy thanh âm quật cường của tôi, anh ngừng tay, nhìn mắt tôi: “Em rốt cuộc mấy tuổi?”

“?”

“Tại sao đến bây giờ vẫn ngây thơ như vậy.”

“… Sao anh nói em ngây thơ?” Tôi nhíu mày, không phục mà trừng anh.

Anh không trả lời, chỉ cười cười nhìn tôi, sau đó nói: “Anh cảm thấy hình như anh có thể tưởng tượng được mẹ em là người như thế nào.”

Có lẽ lời nói của anh không có gì ác ý, cũng không biết tại sao, khi nghe những lời này của anh tôi lại hơi đau nhói, thật giống như đang nói xấu mẹ tôi.

“Anh nói thử xem.” Tôi hơi bực bội. Nếu anh dám nói bất cứ câu nào bất kính với mẹ tôi, tôi liền trở mặt với anh.

“Mẹ em hẳn là…” Anh nhìn mắt tôi, ánh mắt trong veo như vậy, “Giống như em đơn thuần nhỉ.”

Tôi sửng sốt một chút, trong đầu hiện ra bộ dáng của mẹ già, hung dữ, ôn hoà, vui vẻ, bi thương… Nhưng bất cứ cái nào cũng không ăn nhập với đơn thuần thì phải!

“Cũng không phải!” Anh Hai còn nói, “Số lượng từ vựng tiếng Trung của anh vài năm nay ít đi —— không nên nói là đơn thuần, mà là… đơn giản.”

Đơn giản?

Tôi thở dài… Có lẽ vậy. Có lẽ bà thật là một người có ý tưởng đơn giản.

“Vậy ba thì sao?” Tôi nhìn ánh mắt anh mà truy hỏi.

Anh Hai chớp mắt, cắt hai miếng băng dán y tế, rồi cầm băng gạc dán trên trán tôi.

“Ba…” Thanh âm của anh vang lên trên đầu tôi, “Em không cảm thấy ông ấy rất cởi mở sao?”

“Ừm,” tôi nói, “Em cảm thấy ông ấy nho nhã, lại có vẻ như… người giang hồ nói nghĩa khí.”

Anh Hai khẽ cười, anh ít khi cười như vậy, tôi đoán anh nhất định gặp phải chuyện rất hài hước nên mới cười thế này.

Anh giúp tôi cố định băng gạc trên vết thương, sau đó ngồi xuống nhìn tôi nói: “Thực ra, ba là một người rất yếu đuối.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận