Theo một hồi chuông chói tai, cửa xe của đoàn tàu chậm rãi đóng lại.
Lộ Ngụy Minh đứng tại sân ga, cách một cánh cửa kính thật dày, anh nhìn người kia ở trong xe.
Anh chợt nhớ tới một năm trước, cảnh tượng bọn họ đúng lúc gặp nhau lần đầu tiên: cũng ở trên sân ga, cũng vào một ngày thế này, buổi sáng đầy nắng. Cô chỉ có một mình, xách theo hành lý thật to lớn, đứng ở chỗ cách anh năm mươi mét. Anh nghĩ, sở dĩ anh lại chú ý đến cô, có lẽ là vì cô có gương mặt Châu Á duy nhất ở sân ga. Hoặc là, kỳ thật vẻ uể oải trên mặt cô, khi anh nhìn thấy bên nửa khuôn mặt cô, dường như có thể từ khuôn mặt và khoé mắt cô nhìn ra một loại cô độc, một loại cô độc…anh đã tập mãi thành thói quen. Vì vậy khi anh trông thấy cô ngẩn ngơ đứng cạnh giá đặt hành lý, anh không chút do dự mà giúp cô đặt hành lý lên trên, mặc dù cô dường như chẳng có ý muốn cảm ơn anh.
Song hiện tại xem ra, cùng với số phận sau này cách xa so với một đoạn uốn khúc lúc ban đầu thì hình như không đáng kể chút nào.
Đoàn tàu khởi động, vào buổi sáng nóng nực này, Lộ Ngụy Minh bỗng nhiên cảm thấy tay chân mình lạnh lẽo, lạnh đến mức gần như tê dại. Anh vẫn cách cửa kính mà nhìn cô, cô cũng vậy. Hai người cứ thế mà nhìn nhau, trên mặt họ đều cố gắng hiện ra vẻ tươi cười, giống như muốn nói với đối phương, cũng nói với chính mình: chúng ta sẽ tốt thôi.
Nhưng đáy lòng anh hiểu rõ —— sẽ không đâu!
Đoàn tàu rốt cuộc đi xa, “khuôn mặt tươi cười” kia trong nháy mắt đã biến mất không tìm thấy. Cứ như vậy trong khoảnh khắc, anh thật sự có một nỗi xung động, giống như miêu tả trong tiểu thuyết và phim điện ảnh vậy, đuổi theo đoàn tàu, trước kia anh cho rằng loại hành vi này thật buồn cười, thế nhưng ngay tại khoảnh khắc vừa rồi, anh lại có xung động muốn làm vậy.
Thế nhưng cuối cùng anh vẫn không làm thế. Bởi vì anh phát hiện tứ chi của mình vốn không có cách nào động đậy được.
Đoàn tàu thực sự đi rồi, ngay cả một chút bóng dáng cuối cùng cũng trở nên nhỏ bé phai nhạt dần. Liên tục có người đi vào sân ga, chờ đợi đoàn tàu tiếp theo xuất hiện, những người ban nãy giống anh đứng tại đây tiễn đoàn tàu đi xa đều đã rời khỏi, chỉ có mình anh đứng ở chỗ này, thật lâu vẫn không di chuyển chút nào.
Anh cũng không biết lực lượng nào khiến anh như vậy, anh chỉ là…bỗng nhiên không có cách bước đi. Cả người anh có một cảm giác bị đào khoét trống rỗng.
Nói đúng hơn là bị đào khoét trống rỗng một lần nữa.
Tây Vĩnh, dưới đáy lòng anh lặng lẽ nói, chúc em mọi việc đều tốt đẹp!