Sau nửa tháng, vết thương của Vệ Lương cũng khỏi hẳn.
Nhớ tới cuộc sống mấy ngày nay, Vệ Lương nhịn không được muốn khóc thành tiếng.
Không thể tắm rửa, không thể vận động mạnh, không được lộn xộn.
Mấy cái này thì không nói gì đi, đến cả ăn uống cũng kiêng kị đủ đường, nào là không thể ăn hải sản, không thể ăn quá cay, đồ ăn nhiều dầu mỡ không được ăn thì còn có thể hiểu được thế nhưng tại sao không ai nói cho Nàng biết món ăn yêu thích nhất của Nàng – chân gà cũng không được ăn.
Cái gì mà dầu mỡ sẽ để lại thẹo, thật sự, tất cả chỉ là lấy cớ?? Vậy nên sau khi An Mân bất đắc dĩ không chút nào tình nguyện mà tuyên bố ai đó không cần phải ăn kiêng nữa thì Vệ Lương giống như một phạm nhân vừa được thả ra sau những tháng ngày bị giam giữ, Nàng hớn hở chạy vòng vòng khắp nhà.
Mãi đến khi Nàng không biết cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc cắn mạnh lên khuôn mặt kiều diễm của An Mân thì An Mân không thể chịu được nữa mà bùng nổ.
"Vệ Lương, em khùng đủ chưa??"
Vệ Lương ngơ ngác nhìn thoáng qua khuôn mặt đỏ ửng vì nổi giận của An Mân.
Nàng yên lặng ngồi xuống một góc sopha, cúi đầu không nói câu nào.
Đợi cả nửa ngày trời nhưng không thấy người nào đó phản ứng gì cả, An Mân nhẹ nhàng vươn tay chọt chọt khuôn mặt của Vệ Lương:
"Sao vậy?? Giận à??"
Không nói lời nào, cả không gian vẫn chìm trong tĩnh lặng.
"Xin lỗi mà, chị không phải cố ý la em đâu, chị chỉ là.......Ưhhhh......"
Chưa nói hết câu thì An Mân đã bị một đôi môi nóng bỏng chặn lại.
Chịu đựng cả buổi rồi mới bùng nổ, sự nhiệt tình quá mức của Vệ Lương làm cho An Mân thật sự không thể chịu được.
"Sau này chị dữ với tôi, tôi sẽ dùng chiêu này đối phó chị.
Hừ...."
Vệ Lương buông An Mân ra, đắc ý nhìn bộ dáng thở hồng hộc của nàng.
"Em....!Lưu manh....!!!"
"Còn nói?" Làm bộ muốn nhào tới trước mặt An Mân.
An Mân nhanh tay che miệng, hung hăng trừng mắt liếc Vệ Lương.
"Ha ha, giảng viên An, thật không ngờ cũng có lúc chị đáng yêu như thế này."
Vệ Lương thấy động tác có phần trẻ con của An Mân, vui vẻ nhào tới trước ôm nàng vào lòng.
Sự thật chứng minh, mọi chuyện đều phải dựa vào bản lĩnh và thực lực để nói chuyện.
Đám thanh niên chết tiệt với cái tên đáng khinh hôm trước không có xuất hiện ở trường nữa là một chứng cứ tốt nhất để ví dụ.
Còn về Vệ Lương, rõ ràng từ sau cái hôm bị ăn roi mây Nàng trở nên ngoan hơn rất nhiều.
Mỗi ngày sau khi tan học lại đến siêu thị mua thức ăn về nhà nấu cơm rồi lặng yên đi mất.
Cuộc sống thường thường thản nhiên bởi vì có sự xuất hiện của An Mân mà trở nên ấm áp hẳn lên.
Cuối tuần hoặc những ngày không có tiết, hai người liền nằm dài trên sopha coi phim hoặc là An Mân ngồi đọc sách còn Vệ Lương thì ngồi bên cạnh tìm chuyện quấy phá.
Giảng viên An của chúng ta cũng không biết nên xử lý tên nhóc con Vệ Lương này như thế nào mói đúng, vì thế chỉ có thể cam chịu.
< Kệ tên nhóc đó, muốn làm gì thì làm, mình đọc sách của mình.>
Đương nhiên, đôi khi cũng không biết ở đâu xuất hiện một vị tiểu bá vương nhảy ra làm bóng đèn.
Vậy nên Vệ Lương liền nhận mệnh dẫn một lớn một nhỏ đi khắp hang cùng ngõ hẻm chơi đùa, những tình huống khôi hài nhưng lại tràn đầy hạnh phúc và tiếng cười.
Có đôi khi hai người ngủ lại trong phòng của An Mân, dù như thế nào thì tiểu bá vương An Nhan cũng sẽ không đúng lúc mà xuất hiện, vẻ mặt sợ hãi ôm lấy gối đầu đứng trước cửa phòng, chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội nhìn Vệ Lương.
Vệ Lương sao có thể chống cự lại ánh mắt long lanh của tiểu loli An Nhan.
Giang hai tay, không chút do dự ôm lấy cô nhóc nho nhỏ dễ thương vào lòng.
Nhìn thấy cái chỗ mềm mềm thơm thơm vốn của chính mình bị người khác chiếm, Ân Mân cũng không thèm để ý "tình địch" là cháu gái của mình, giận lẫy xoay người đưa lưng về phía Vệ Lương, trong lòng uất ức không thôi.
Mà Vệ Lương sẽ đợi sau khi An Nhan ngủ rồi, bế bé sang bên cạnh, đổi vị trí cho Nàng, bản thân Nàng sẽ nằm ở trung gian.
Như vậy, cô bé dỗi hờn bên kia có thể dựa vào trong lòng Nàng mà nhẹ nhàng mơ thấy mộng đẹp.
Có đôi khi, khung cảnh như vậy làm cho Vệ Lương sinh ra ảo giác.
Năm tháng trôi qua, kí ức kỉ niệm đẹp sẽ mãi mãi khắc sâu trong lòng, phút giây ấm áp của những năm tháng tuổi trẻ đầy nhiệt huyết..
Tối nay như một buổi tối bình thường khác, sau khi tắm rửa sạch sẽ bước ra ngoài Vệ Lương liền nhìn thấy An Mân đang nhìn chằm chằm lấy màn hình tivi ngẩn người, không chút phản ứng Nàng đang nhìn nàng.
Dường như cả người mất hồn đâu đâu.
Vệ Lương bước lại gần, leo lên giường đem An Mân ôm lấy, cánh tay nhẹ nhàng siết chặt, kéo cả người cô người yêu bé nhỏ của Nàng vào lòng, hơi thở ấm nóng phả vào lưng An Mân, đôi môi nhẹ nhàng hôn lên chiếc cổ cao thon dài nhẵn nhụi.
Vệ Lương lên tiếng hỏi:
"Sao vậy??"
"Vệ Lương......" An Mân thở dài, chui sâu vào trong lòng người yêu, cảm thụ cái cảm giác ấm áp mà Nàng mang lại, vươn tay cầm lấy bàn tay của Vệ Lương thưởng thức.
"Còn có chuyện không thể nói giữa hai chúng ta nữa hay sao?" dựa đầu lên bả vai, bên mũi chỉ còn là mùi thơm ngát của cơ thể người yêu.
"Hôm nay ba mẹ chị gọi điện cho chị.
Hai ông bà muốn chị đi gặp một người,....ừ...!đi coi mắt." An Mân do dự một lúc nhưng cuối cùng cũng nói ra.
"Vệ Lương......" Thấy Vệ Lương không nói lời nào, An Mân bỗng nhiên kinh hoảng, nóng nảy gọi:
"Chỉ cần em nói đừng đi chị nhất định sẽ không đi.
Em đừng có im lặng như vậy có được không???"
"Chị đi đi....." Vệ Lương nhìn thẳng vào mắt của An Mân, < Sao lại kinh hoảng như vậy, là vì tôi sao???> Thật là ngốc nghếch!!!!
"Em......" An Mân có chút bất ngờ, không thể tin được những lời mà Vệ Lương vừa mới nói ra, sắc mặt của nàng bỗng chốc trắng bệch:
"Em để cho chị đi coi mắt à???"
"An Mân ngốc của tôi ơi, tôi hận không thể đem chị giấu đi, giấu vào một chỗ chỉ có mình tôi có thể nhìn thấy, để chính tôi có thể độc chiếm lấy chị, chỉ mình tôi có được chị, không chia sẻ cho bất cứ kẻ nào ngoài kia.
Như vậy chị nghĩ tôi có thể dễ dàng hai tay đưa chị cho kẻ khác hay sao?"
Vuốt vuốt đầu mũi của An Mân, nhìn thấy vẻ mặt của nàng có vẻ trầm tĩnh trở lại, Vệ Lương cười cười mà nói:
" Để làm an lòng hai vị phụ huynh ở nhà, tôi chỉ có thể hi sinh, ủy khuất cho chị đi coi mặt mũi tên kia một chút."
"Vệ Lương......"
"An Mân, chị có trách tôi hay không? Tôi nhát gan, trốn trốn tránh tránh mọi chuyện, không thể quang minh chính đại mà nói yêu chị, không thể trước mặt mọi người mà lớn tiếng nói chị là người yêu của tôi."
An Mân ôm lấy eo của Vệ Lương, lắc đầu.
"An Mân, không phải tôi không nghĩ la lớn cho mọi người biết chị là người yêu của tôi.
Thế nhưng hiện tại tôi không thể, hiện tại tôi chỉ có hai bàn tay trắng, tôi có gì có thể theo ba mẹ chị xin hai ông bà để chị bên tôi chứ??? Chờ tôi tốt nghiệp, có công việc ổn định, tôi nhất định chính mình đến gặp hai ông bà, chỉ cần hai ông bà đồng ý chuyện của hai chúng ta, giao chị cho tôi, dù cho họ có bất cứ yêu cầu nào, tôi cũng sẽ đồng ý."
"Vệ Lương, ba mẹ chị đã lớn tuổi, suy nghĩ rất cố chấp, cả hai đều mang tư tưởng truyền thống cổ hữu, nếu như họ biết chị, biết chị cùng một cô gái yêu nhau, nhất định chịu không nổi.
Nếu như chuyện ấy thật sự xảy ra, chị nên làm như thế nào mới tốt đây chứ, em nói cho chị biết đi.!!!!"
Ánh mắt sương mù, lông mày nhíu chặt run rẩy, Vệ Lương yêu thương hôn lên trán nàng, muốn mang đến cho nàng ấm áp.
"An Mân, đừng nghĩ nhiều quá, bất luận như thế nào, tôi nhất định sẽ thuyết phục hai ông bà.
Một tháng,một năm, mười năm, tôi nguyện ý chờ đợi."
"Nhưng lỡ hai người nhốt chị, đem chị giấu đi thì sao?" Trái tim đập mạnh liên hồi, An Mân bỗng nhiên phát giác, bản thân còn có phần này dũng khí.
"Ha ha.
Như vậy, tôi dùng nửa đời người để tìm chị, còn lại nửa đời người, tôi dùng nó để nhớ chị.".
Truyện Phương Tây
"Ngu ngốc....!Vệ Lương ngốc, em là kẻ ngốc, một tên ngốc đáng ghét...." Nước mắt không thể ức chế mà rơi xuống, An Mân ôm chặt lấy Vệ Lương thổn thức.
"Tôi không ngốc.
Yêu chị là may mắn cũng là niềm hạnh phúc của tôi, đây là chuyện thông minh nhất mà tôi đã làm từ lúc sinh ra tới nay.
Vậy nên, chị đừng nghĩ tới chuyện trốn tránh, bởi vì cho dù chị chạy tới nơi nào, dù cho là chân trời góc biển, tôi đều nhất định có thể tìm được chị."
"Tự tin vậy?" An Mân không thể không thừa nhận, ngay lúc này đây Vệ Lương thật cuốn hút, mang theo một chút ngông cuồng tràn đầy tự tin, thật sự cướp đi ánh nhìn của nàng.
"Đương nhiên rồi!!! Mùi hương trên người của chị đã khắc sâu vào trong tâm trí tôi.
Có thể nói là khắc cốt minh tâm.
Cho dù chị có đi xa như thế nào, có trốn kỹ như thế nào, tôi đều có thể tìm ra chị."
"An Mân, cuối tuần đi thành phố A với tôi nha, về nhà gặp ba ba của tôi."
"Hả???" An Mân mở to hai mắt đầy kinh ngạc mà nhìn Vệ Lương, cái tên nhóc chết tiệt này đang nghĩ cái gì trong đầu vậy chứ, chuyện như thế này mà cũng nghĩ ra được.
Đây là về nhà gặp phụ huynh đó!!!!!
"Hả cái gì mà hả, vậy đi, cuối tuần chúng ta đi....."
"Nhưng mà, nhưng mà......" giọng nói của An Mân đầy vẻ ấp úng do dự.
"Không có gì mà nhưng mà.
Yên tâm đi, yêu ai yêu cả đường đi, ba ba của tôi nhất định sẽ thích chị."
An Mân đỏ mặt mỉm cười.
Tất cả bất an và khẩn trương trong lòng đều vì những lời nói chân thành ấm áp của Vệ Lương xua tan đi mất.
An Mân cảm thấy, trừ Vệ Lương ra không một ai có thể làm cho nàng cảm giác an tâm, không chút phiền muộn như hiện nay.
"Khụ khụ, An Mân, cũng đã trễ rồi, chúng ta chơi trò chơi con dấu đi???" Ánh mắt của Vệ Lương lóe sáng, để sát môi vào vành tai của An Mân mà thỏ thẻ, cánh môi mỏng như chạm vào vành tai khiến nó trở nên nóng rực trước hơi thở của Vệ Lương.
"Trò chơi con dấu là trò gì?" An Mân ngây thơ hỏi ngược lại Vệ Lương, vẻ mặt của nàng ngơ ngác như một chú nai con làm cho Vệ Lương hận không thể ngay lập tức biến thành sói.
"Chính là......!Con dấu thôi!"
Cho đến lúc hàm răng trắng đều của ai đó cắn lên xương quai xanh của bản thân, không ngừng trêu chọc thì An Mân mới hiểu được cái gì gọi là "Con dấu", khuôn mặt của nàng bỗng nhiên đỏ ửng xấu hổ.
"Không được nhúc nhích!"
"Không cần cắn nơi đó, đáng ghét, ngày mai chị còn có lớp đó!"
"Vệ Lương! Chị giết em!"
Cảnh xuân vô hạn là thật tốt, chính là, chính là.........!nhìn không tới.......