Cách Cố gia một con phố là Hoài Âm hầu phủ, phủ đệ của quan viên nhị phẩm Binh bộ Thượng Thư Hoắc Ân.
Xa xa nhìn lại, phủ đệ kiến trúc trang trọng, trước đại môn có hai con sư tử đá ưỡn ngực vòng đuôi, há miệng nhe răng, uy phong oai hùng, tường vây phủ đệ khắc hoa văn tinh tế, dọc theo hành lang, khí vũ hiên ngang, phóng nhãn nhìn lại cũng không thua gì một tiểu vương phủ. Trong Phủ có Tụy Cẩm viên sơn thủy vây quanh, cổ thụ che trời, hành lang gấp khúc đình tạ thanh mát, thiên nhiên tráng lệ, rộng lớn đại khí.
Hiện giờ trong phủ thỉnh thoảng truyền ra tiếng binh khí tương chạm cùng thanh âm hò hét cổ vũ, thì ra hôm nay là ngày hầu gia được hưu mộc, liền triệu tập hạ nhân trong phủ tới lôi đài luận võ, không câu nệ binh khí cùng chiêu thức, chỉ một hạn chế đánh tới hết mới thôi, người chiến đấu đến cuối cùng là người chiến thắng.
- Hay.
Sau một trận binh khí kịch liệt tương giao, mọi người reo hò, trên lôi đài Tần Lục ác chiến quần hùng, giờ phút này hắn vừa hạ một người nữa, đây là người thứ tám tới khiêu chiến hắn.
- Đa tạ.
Thu hồi binh khí, Tần Lục chống thương mà đứng, nhìn quanh bốn phía, khí phách hăng hái:
- Còn tiểu tử nào muốn lên thỉnh giáo?
Hoài Âm hầu phủ lấy quân công lập nghiệp, hạ nhân trong phủ phần lớn là hậu duệ của thuộc hạ, luôn đi theo lão hầu gia, trong xương cốt đều có tâm huyết, bị Tần Lục kích thích, chỉ muốn xông lên, không muốn lui, Tần Lục vừa nói xong, một tiểu tử cầm kiếm vọt lên.
Lại là một trận tương giao kim loại.
Dưới mái hiên, thuộc hạ tùy thân nhìn Tần Cửu tuyên chiến, cười lên tiếng:
- Hầu gia người xem, tiểu tử Tần Lục này đúng là không phúc hậu? Hắn có thân pháp chiêu thức đều là hầu gia thân truyền( tự dạy), so chiêu với đám tiểu tử này, không phải rõ ràng là khi dễ người sao!
Hoắc Ân thân khoác áo choàng màu đen, chắp tay sau lưng, nhìn chăm chú lôi đài đang thi đấu, thần sắc bình tĩnh.
Chờ đến lúc Tần Lục đánh bại người thứ mười, hắn mới thu hồi ánh mắt, lòng bàn tay vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay cái, thở dài như có như không:
- Bọn họ không bằng bậc trưởng bối.
Sắc mặt Tần Cửu nghiêm lại, vội rũ thấp đầu.
Hoắc Ân phất tay:
- Ngươi lui xuống đi.
Tần Cửu vội khom người rời đi.
Mới vừa bước khỏi hành lang gấp khúc, cánh tay bị người kéo tới một góc hẻo lánh, ngẩng đầu nhìn thấy lão phụ nhân đang nhíu mày khổ đại cừu thâm, không phải thân mẫu của hắn cùng Tần Lục thì có thể là ai?
Mẫu thân của Tần Cửu là Tần ma ma trong hầu phủ, năm đó sau khi sinh ra Tần Cửu liền vào Hoài Âm hầu phủ làm nhũ mẫu cho hầu gia, tính tới hiện giờ, cũng đã hai mươi tám năm. Tuy là hạ nhân, nhưng là nhũ mẫu của hầu gia, trên dưới hầu phủ ai dám xem nhẹ nửa phần? Ngày thường nhìn thấy đều cung kính gọi một tiếng Tần ma ma.
Vì Tần ma ma lo lắng hôn sự của hắn, cho nên Tần Cửu vừa thấy mẫu thân liền đau đầu:
- Nương, người lại nghĩ gì nữa? Trước đó vài ngày không phải ta đã nói rồi sao, thật sự là vị Liễu gia tiểu thư kia không xem trọng ta, ta có thể làm cái gì? Không lẽ bức ép cô nương nhân gia? Còn nữa, ta so với lão lục còn nhỏ hơn vài tuổi, người không nhọc lòng hôn sự của lão lục, lại nhìn chằm chằm vào ta là đạo lý gì?
Tần ma ma nhíu chặt mày, đánh lưng Tần Cửu một cái, trách mắng:
- Cái gì mà lão lục lão lục, đó là Lục ca của ngươi! Ăn nói không biết quy củ. Lục ca của ngươi, cả ngày thích vũ đao lộng kiếm, nếu ngươi có thể nói thông hắn, ta sẽ không bức ngươi.
Sau đó lại hạ giọng hỏi:
- Ta nghe nói tướng gia đại nhân cố ý muốn liên hôn với hầu phủ chúng ta? Sự tình trọng đại liên quan đến hầu gia, ngươi không được giấu ta.
Tuy hôn sự liên quan tới hầu gia, nhưng cũng đề cập đến đảng phái chi tranh trong triều đình, Tần Cửu không dám thổ lộ quá nhiều, chỉ hàm hồ nói:
- Cái này…Hoàng thượng cố ý tác hợp, nhưng hầu gia tự suy xét.
Ở hầu phủ vài thập niên, từng nhìn Hoài Âm hầu phủ hưng suy lên xuống Tần ma ma nào phải lão phụ vô tri tầm thường? Hơi cân nhắc, liền biết hầu gia không muốn trộn lẫn với tướng phủ, sẽ từ chối cửa thân gia này.
Tần ma ma ẩn lộ ra tiếc hận, tướng phủ đích nữ mỹ mạo hiểu lễ, ở trong thành Biện Kinh cũng có chút tài danh, nếu không suy xét chính trị, sẽ rất xứng với gia hầu.
Áp xuống đủ loại suy nghĩ, Tần ma ma nhớ tới hậu viện, sắc mặt trầm xuống:
- Từ khi hầu gia xử trí tiện nhân Sương Âm, hậu viện hai tháng nay đã không có ai, hầu gia sắp dưỡng tốt thân mình. Ngươi sớm tìm người, lúc này cần phải lau mắt mà nhìn, chớ có lăn lộn lại để cho gian tế tiến vào.
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Tần Cửu âm lãnh. Hoài Âm hầu phủ thanh thế càng ngày càng lớn, chướng mắt nhiều người, luôn có vài tiểu nhân muốn chui vào hầu phủ xem xét tình hình, thật khó lòng phòng bị. Những người đó đều muốn tìm đường chết, hắn có một ngàn loại biện pháp thành toàn bọn họ, giống như tiện nhân Sương Âm kia.
Tần Cửu cười cười nói:
- Nương hãy yên tâm, ta chắc chắn sẽ lau mắt cẩn thận nhìn. Nương cũng phải nhìn cho kỹ, nếu cảm thấy vừa mắt, báo cho ta một tiếng, ta sẽ đem tổ tông mười tám đời của nàng tra ra rõ ràng sáng tỏ.
Tần ma ma yên tâm rời đi.
Nhìn mẫu thân rời đi, Tần Cửu thu vẻ mặt tươi cười. Mịt mờ nhìn về phía bắc Kim Loan Điện, hắn híp mắt mang theo tia lạnh lẽo, sớm muộn gì sẽ có một ngày, hầu gia bọn họ sẽ mang vong linh trong Hoài Âm hầu phủ, cùng vong hồn oan khuất ở Bắc Cương, tới nơi dơ bẩn nhất thế gian đòi lại công đạo!