- Không hay, không hay rồi chủ nhân!
Thẩm Vãn cùng Cố mẫu đang nói chuyện trong phòng, nghe tiếng hạ nhân kinh hoảng thất thố kêu la, khiến hai người giật mình.
Cố mẫu cả kinh nói:
- Là Lý chưởng quầy ở tiệm tơ lụa.
Nói xong liện vội bước xuống giường, đi nhanh ra khỏi phòng.
Thẩm Vãn vội mang giày thêu, cài trang sức lên tóc, mặc thêm xiêm y rồi vội đuổi theo.
Vừa ra ngoài, liền nghe Cố mẫu bạo nộ la to:
- Cái gì? Cố Hiểu Lý dám đi tiệm tơ lụa nháo sự! Hắn ăn gan hùm mật gấu?
Lý chưởng quầy đầu đầy mồ hôi, thở hổn hển, vô cùng sốt ruột, khoa tay múa chân kể lại chuyện mới vừa xảy ra ở tiệm tơ lụa.
Chính là sau khi Cố phụ say rượu, bị người xúi giục, liền nương men rượu tới tiệm tơ lụa, nghĩ là say rượu muốn chơi uy phong. Nếu như lúc ấy ở cửa tiệm không có ai thì thôi, cùng lắm thì tạm thời đóng cửa ngừng kinh doanh, để Cố phụ chơi đủ trò uy phong, rồi đợi hắn tỉnh rượu rời đi, bọn họ lại mở cửa buôn bán cũng không muộn.
Ai ngờ năm nay gặp phải tháng nhuận, cửa tiệm không những có khách nhân, mà vị khách nhân này lại có địa vị không bình thường, không đề cập tới vị Ngu phu nhân của Binh Bộ thị lang, mà chỉ nói tới lão phụ nhân hay mỉm cười ít nói ngay bên cạnh, đừng nhìn cách ăn mặc không xa hoa mà lầm, này là Tần ma ma của Hoài Âm hầu phủ, là nhũ mẫu của Hoắc hầu gia.
Đừng hỏi hắn làm sao biết được, từ lúc hai người bước vào cửa hàng, vị Ngu phu nhân kia mở miệng ngậm miệng đều là Tần ma ma cùng hầu gia, bộ dáng nịnh nọt lại ân cần, hắn dù có ngốc cũng có thể đoán được lai lịch của lão phụ nhân kia.
Lúc ấy Lý chưởng quầy kích động xoa tay, tiệm tơ lụa của bọn họ ở trong thành Biện Kinh danh tiếng không hiện, sinh ý không tốt cũng không xấu, vậy mà trong tiệm lại có quý nhân tới, nếu quý nhân thật sự coi trọng nơi này, dù chỉ tùy tiện mua một khối tơ lụa, danh tiếng còn không vang?
Lý chưởng quầy thoả thuê mãn nguyện, ân cần chạy lên chạy xuống, lưỡi xán hoa lan khen Ngu phu nhân, lại không dấu vết khen tụng Hoài Âm hầu phủ. Cuối cùng cũng không uổng phí, Tần ma ma chọn trúng một khối tơ lụa màu thiên thanh, lúc đang định bỏ bạc ra mua, Cố phụ thân đầy mùi rượu hùng hổ xông vào.
Kết quả có thể nghĩ.
Cố mẫu vừa giận lại vừa sợ, thân thể lung lay sắp đổ:
- Cái lão điên kia, dám va chạm người của Hoài Âm hầu phủ?
Không đề cập tới vị Hoắc hầu gia kia là hoàng thân, chỉ nói tới hắn là người tay cầm quyền cao, nắm nửa triều dã, phẩm vị chính nhị phẩm Binh Bộ Thượng Thư, bọn họ đắc tội không nổi.
Càng chưa nói đến, nghe nói vị tể phụ đại nhân sang năm về hưu, mà người tiếp nhận điều động nội bộ, lại chính là vị Hoắc hầu gia! Nhân gia như vậy, người khác nịnh bợ còn không kịp, nhà bọn họ lại đi đắc tội, chẳng phải là ông cụ ăn đất, chán sống rồi?
Thẩm Vãn đỡ Cố mẫu, vừa nghe được chuyện này, trong lòng cũng có vài phần sầu lo. Tướng công của nàng làm quan trong triều, chuyện này sẽ liên lụy đến hắn, thật là tai bay vạ gió.
Lý chưởng quầy lau mồ hôi trên trán, dậm chân nói:
- Chủ nhân, nếu chỉ va chạm vẫn có thể ăn nói, tiểu nhân có thể liều mạng quỳ xuống dập đầu thỉnh tội với nhân gia. Nhưng lão gia say rượu, ăn nói không giữ cửa, hàm hồ nói bậy một hồi. Lúc mới bắt đầu lão phụ nhân kia cũng không tỏ vẻ gì, nhưng vị Ngu phu nhân rất tức giận, mở miệng trách cứ lão gia, mà lão gia tính khí thế nào? Đấu võ mồm không biết mệt! Hai người nói qua nói lại, rồi lão gia biết vị lão phụ nhân kia là ma ma của Hoài Âm hầu phủ, liền…Liền bắt đầu nói ẩu nói tả.
Nói đến đây, Lý chưởng quầy muốn nói tiếp lại thôi, bắt đầu than ngắn thở dài.
Sắc mặt Cố mẫu lúc xanh lúc trắng, gắng ổn định tâm thần, thanh âm run rẩy hỏi:
- Hắn…Hắn nói bậy gì?
Lý chưởng quầy nhìn nàng một cái, cười khổ:
- Lão gia nói tổ tiên của hắn cùng tổ tiên của tiên Cố lão phu nhân Hoài Âm hầu phủ là thân quyến, nếu muốn nói rõ, Hoắc hầu gia còn phải xưng hắn một tiếng biểu huynh…
Cố mẫu đứng không nổi, ngã quỵ xuống đất, mặt trắng như tờ giấy.
Thẫm Vãn lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn về phía Lý chưởng quầy:
- Lý thúc, ngươi kể hết mọi chuyện đi.
Lý chưởng quầy thở dài:
- Trong thành Biện Kinh này ai mà không biết vị Tần ma ma kia là nhũ mẫu của Hoắc hầu gia? Tiên Cố lão phu nhân hầu phủ có ân chủ tử với Tần ma ma. Lão gia nói như vậy, chính là chọc vào ống phổi, Tần ma ma lập tức thay đổi sắc mặt. Lão gia lại không cam lòng yếu thế, lạnh giọng nói trở về, Ngu phu nhân tức giận gọi người tiến vào muốn đánh lão gia, lão gia quýnh lên, liền xô đẩy Tần ma ma cùng Ngu phu nhân...
Cố mẫu mắt vừa lật, hoàn toàn hôn mê.
Thẩm Vãn cũng ngây dại, công công muốn tìm đường chết, muốn đánh banh bầu trời!
Lý chưởng quầy vội la lên:
- Thiếu phu nhân, người tính sao a?
Thẩm Vãn đỡ tay nha hoàn, cảm thấy đầu cũng có chút đau, cố đánh tinh thần nói:
- Vị Tần ma ma…Có bị thương?
Lý chưởng quầy lắc đầu:
- Cũng may Ngu phu nhân tay mắt lanh lẹ, lập tức bảo vệ Tần ma ma. Nhưng vì lão gia say rượu, ra tay không biết nặng nhẹ, Ngu phu nhân nhân che chở Tần ma ma, cái trán đụng vào góc bàn, liền chảy máu.
Thẩm Vãn cảm thấy thiên địa đảo lộn, nàng thật sự rất muốn giống bà bà cứ như vậy ngất xỉu đi, cho xong hết mọi chuyện.
Hít thở sâu, nàng cảm thấy cười khổ cũng không nổi, gian nan nói:
- Hiện giờ vị Tần ma ma kia đang ở đâu?
Lý chưởng quầy nói:
- Tần ma ma tức giận rời đi, tiểu nhân đau khổ muốn ngăn cũng ngăn không được, đuổi theo đưa quà tạ lỗi cũng bị vị Ngu phu nhân quăng ngã trên mặt đất dẫm đạp đi qua. Tiểu nhân thấy tình hình không ổn, vội chạy tới báo với chủ nhân, để người chuẩn bị tinh thần, đến lúc đó đỡ kinh hoảng rối ren.
Nghe được hai chữ chuẩn bị, Thẩm Vãn kinh hoàng trong lòng, nàng trước giờ không dám xem thường quan trường xấu xa, bọn nàng chỉ là phủ nho nhỏ, dám vuốt râu Hoài Âm hầu phủ, cho dù hầu gia khinh thường ra tay đối phó với bọn nàng, thì vị phu nhân của Thị Lang phủ cũng không tha cho bọn nàng! Huống chi, trên đời này có rất nhiều tiểu nhân nóng vội, sẽ dùng bọn nàng làm đá kê chân, dâng lên cho Hoắc hầu gia trang đầy danh trạng( tội).
Suy nghĩ một lượt, sau lưng Thẩm Vãn đổ đầy mồ hôi. Lúc này sắc trời còn sớm, cách giờ tướng công hạ triều là hai canh giờ, sự tình khẩn cấp, nếu chờ tướng công trở về mới đi xử lý thì đã quá muộn.
Suy nghĩ cân nhắc xong, Thẩm Vãn nắm chặt tay nha hoàn mượn lực đứng thẳng:
- Lý thúc, Tần ma ma đã đi bao lâu?
Lý chưởng quầy nghe vậy hơi sửng sốt, nói:
- Khoảng một khắc.
- Ngồi xe ngựa hay ngồi kiệu?
- Ngồi kiệu.
Thẩm Vãn suy tính, tiệm tơ lụa nằm ở chợ phía đông, từ tiệm về Hoài Âm hầu phủ, nam tử đi bộ ít nói cũng phải nửa canh giờ, bốn người nâng kiệu thời gian chỉ nhiều không ít. Từ Cố phủ đi bộ đến Hoài Âm hầu phủ khoảng hai khắc, nữ tử cước bộ chậm hơn cũng chỉ hơn hai khắc một chút, nàng không thể trực tiếp tới Hoài Âm hầu phủ, chỉ có thể chờ ở trước phố Chu Tước. Như thế, hai khắc có thể đuổi tới đầu đường, dựa theo thời gian suy tính có thể theo kịp.
- Lý thúc, ngươi nhanh trở về lấy tân tơ liệu ở cửa hàng, lần trước nghe ngươi nói là do Như ý phường ở Giang Nam dệt ra, có phải có màu thiên thanh, lấy ba năm khúc, sai người chạy nhanh đến đầu đường phố Chu Tước.
- A? Tơ lụa chỉ còn duy nhất một màu thiên thanh, đáng tiếc đã bị vị Ngu phu nhân quăng xuống đất, còn dẫm mấy cái, đã phế.
- Có màu sắc gần giống vậy không?
- Có màu xanh đá vẫn còn mấy khúc.
Thẩm Vãn vội nói:
- Vậy màu xanh đá, có bao nhiêu liền lấy bấy nhiêu. Nhanh lên.
Lý chưởng quầy cũng không hỏi nguyên do, vội chạy nhanh về hướng cửa tiệm tơ lụa.
- Xuân Đào, ngươi mau vào trong phòng án thư, trong ngăn kéo có một hộp gỗ hình hoa lê, mau mang đi theo ta.
- Song Thọ, ngươi mau ra ngoài cửa cung chờ thiếu gia, một khi thiếu gia tán giá( tan làm), ngươi mau kể lại mọi chuyện cho thiếu gia biết, phải dặn dò hắn không cần hoảng loạn, trước tiên phải đi tìm Hoắc hầu gia để thỉnh tội.
- Phúc bá ngươi dẫn người theo ngươi đi tìm lão gia về đây, hắn không chịu trở về có trói cũng phải trói đem về, sau đó khóa phòng nhốt hắn lại, đợi hắn tỉnh rượu.
1
- Lưu ma ma, bà bà phiền ngươi chăm sóc.
Phân phó xong mọi chuyện, Thẩm Vãn cùng Xuân Đào bước chân như gió đi tới đầu phố Chu Tước.