Gần một tháng sau đó, hầu như tuần nào Phong cũng gặp em dâu ít nhất hai lần và đều ở cùng một chỗ vì nàng cũng ngại thay đổi, khách sạn đó khá kín đáo và như vậy cũng tiện cho nàng.
Và như ý muốn, Ngọc Huyền cũng đã được thử nghiệm ghế Tantra và nàng cực kỳ thích, ghế đó Phong cũng rất thích vì làm đỡ mất sức hơn.
Nhờ những bộ phim mà lần nào gặp anh cũng cho Huyền xem nên nàng tiến bộ hàng ngày về khoản đó, bây giờ không chỉ là BJ thông thường mà nàng đã hoàn toàn biến thành một cao thủ về khoản khởi động, khiến cho đối phương hoàn toàn mất trí trước khi lâm trận.
Cái lưỡi của nàng đúng là như con rắn, mỗi lần gặp là nó làm cho Phong hoàn toàn tê tái với đường lưỡi đi từ gót chân cho đến đỉnh đầu, đúng như nghĩa đen của nó.
Nàng luôn đợi anh chịu hết nổi, năn nỉ mới chịu ngậm côn thịt vào vì nếu không thì nàng chỉ liếm và ngậm xung quanh thôi.
Duy có một điều chưa thể nào thay đổi được, đó là Phong muốn được bắn tinh trùng vào miệng em dâu và nàng nuốt hết.
Có mấy lần tưởng nàng đã quen với mùi tinh, lúc sắp bắn ra thay vì bắn lên ngực, anh ăn gian, bắn thẳng vào miệng nàng làm em dâu la hét um sùm, chạy vào toilet nhổ và lau ngay, sau đó giận Phong mất mấy ngày, thật là mệt đó mà.
Về cơ bản, có thêm một thứ vẫn chưa thay đổi nhiều, đó là, dù Ngọc Huyền dâm đãng với Phong bao nhiêu, âu yếm, hoang dại với anh bao nhiêu thì về mặt tình cảm thì nàng vẫn chỉ coi anh như một anh trai, một đối tác tình dục không hơn không kém.
Bên ngoài nàng vẫn lạnh lùng như không, và hầu như không để lộ cảm xúc nhiều khi gặp Phong ở công ty.
Đàn ông có tính tham lam, chiếm được thân thể rồi, no nê rồi thì vẫn muốn chiếm được tình cảm của người đàn bà như Phong là điển hình.
Và mọi thứ thay đổi cho đến một hôm, một sự kiện khá là đau đớn xảy ra, hoàn toàn không do Chấn Phong chủ ý gì cả, chỉ là một tai nạn nhưng thực sự nó khiến Ngọc Huyền gần gũi với anh hơn rất nhiều.
Buổi trưa hôm đó, cả công ty kéo nhau đi ăn gần đó, Huyền thì đi với mấy sếp, Phong thì đi với mấy đồng nghiệp cùng phòng.
Nàng vẫn phong thái như ngày nào, sang trọng, quyến rũ, nhưng tay thì cầm thêm túi xách LV.
Và chuyện cũng xảy ra vì cái túi chết tiệt bên trong chẳng có gì ngoài một cái smartphone.
Hai thằng đi chiếc exciter đã chờ sẵn, tất cả chỉ diễn ra chưa đầy năm giây, Phong chỉ kịp nghe tiếng rú ga chạy về hướng mình vì anh đi trước nàng.
Như bản năng thấy nàng la lên, cái túi trong tay thằng giật đồ ngồi sau, Phong quơ tay giật lại cái túi với cái dây đang lòng thòng do thằng kia chưa thu lại kịp nhưng lực kéo của chiếc exciter này kinh khủng khiến anh gần như bị kéo đi một đoạn và bị ném văng vào chiếc taxi Vinasun đang rề rề đón khách.
Tất cả những gì mình còn nhận biết được là tiếng la thất thanh của chị, còn đầu óc mình thì lùng bùng ngay sau đó, và mọi thứ như biến mất trong giây lát.
Tỉnh lại trong phòng bệnh viện, kết quả của giây phút anh hùng đó là Phong bị gãy chân và chấn thương đầu nhẹ, hên là anh không bị chấn thương sọ não mà cái túi của em dâu thì vẫn mất như thường.
Mẹ anh có mặt ngay sau khi biết tin đón xe ngay vào bệnh viện để chăm anh, tội nghiệp mẹ anh, chỉ có mẹ là luôn lo lắng cho con nhất.
Và cả em dâu nữa, cả ngày hôm đó, nàng trông khá là tội nghiệp, lăng xăng trong bệnh viện lo cho anh, giúp mẹ chồng làm quen với bệnh viện.
Và cả mấy ngày tiếp theo, ngày nào Ngọc Huyền cũng có mặt ở bệnh viện ít nhất là một tiếng để thay cho mẹ chồng đi ăn cơm, có lẽ nàng cũng thấy có lỗi với mình, nhưng hai anh em cũng ít có dịp nói chuyện với nhau thực sự, vì lúc nào trong phòng cũng có người.
Phòng này là phòng riêng nhưng có hai giường, có một tấm màn ở giữa, đôi lúc phải kéo lại cho bệnh nhân thay đồ cho tiện, hoặc tối đến kéo lại để ngăn hai bên ngủ cho thoải mái.
Và cuối cùng cũng có dịp gần em dâu hơn khi hôm đó, trước hôm Phong xuất viện một ngày, mẹ anh lại phải về trước do ở nhà có việc gấp không thể không về nên nàng động viên mẹ về luôn, hôm sau để nàng lo cho mình xuất viện cũng được.
Mẹ cũng không biết sao nhưng cũng xiêu lòng, tối hôm đó đón xe về trước để hôm sau kịp giải quyết công việc.
Tối đó vì không có ai ở bệnh viện với Phong nên Huyền nói với chồng để nàng ở lại với anh rồi sáng sớm hôm sau làm thủ tục xuất viện cho anh luôn.
Cái chân của Phong thì băng bột nên đi đứng cũng khó khăn, phải có ít nhất một người giúp mà mẹ anh thì về mất rồi nên em dâu phải đứng ra.
Tối đó hai anh em mới có dịp nói chuyện với nhau nhiều hơn, mặc dù cả hai vẫn hơi ngại vì còn có giường bên cạnh là một bác khoảng năm chục tuổi cũng bị tai nạn nhưng nặng hơn mình, có vợ chăm sóc.
Hai chị em chỉ tranh thủ nói chuyện được những lúc vợ bác kia dìu bác đi dạo hoặc đi toilet.
Nàng cứ trách anh hoài sao mà giật lại cái túi làm chi để ra cớ sự này, giờ cũng có lấy được túi đâu mà lại trở nên thế này.
Phong được nước làm tới luôn: "Tại em đó chứ, anh thấy nó giật, lúc đó chỉ có một suy nghĩ duy nhất là giật lại ngay cho em, đâu biết là gặp tai nạn thế này đâu, vì em thì anh sẵn sàng mà."
Em dâu không nói gì, chỉ nắm tay anh mỉm cười, nói nhỏ: "Em xin lỗi, có lẽ em đã hơi vô tâm với anh."
Anh cũng cười với nàng kèm theo mắt chớp chớp ra vẻ cam chịu lắm: "Anh được như vậy với em là anh mãn nguyện lắm rồi, đâu mong gì hơn đâu em."
Rồi kỳ tích cũng đến an ủi anh..