"Con về rồi à?" Bà hỏi.
"Vâng"
"Ba của con đã chờ con rất lâu rồi." Ba lặng lẽ nói.
Điều đó anh biết.
"Con đã ở đâu?"
Anh không ngần ngại.
"Con đã ở nhà bạn gái của con."
Có một sự im lặng vây quanh, anh cảm thấy có lỗi vì đã nói một cách hấp tấp.
Quay lại thấy người phụ nữ đang nhìn, chờ anh nói tiếp.
"Bọn con không làm gì cả.
Mẹ không cần phải lo lắng."
"Nhưng..." Bà nhấn mạnh.
"...!điều đó không thích hợp.
Hai đứa vẫn chưa kết hôn mà con đã qua đêm ở chỗ của cô ấy.
Cô ấy sống một mình à?"
"Mẹ." Anh cau mày, cố gắng không để sự cáu kỉnh trỗi dậy trong người mình.
Anh biết bà chỉ lo lắng, nhưng anh không thể không cảm thấy rằng bà đang đứng về phía ba anh.
"Thừa Hạo." Bà nhẹ nhàng tiếp tục.
"Mẹ không cấm con hẹn hò, nhưng hãy cố gắng về nhà sớm hơn.
Mẹ rất vui vì con có người để thích.
Được rồi, mẹ không làm phiền con nữa.
Nghỉ ngơi đi."
Anh nhìn bà quay lưng chuẩn bị bước ra ngoài, liền gọi.
"Mẹ." Sau khi bà quay lại, anh hỏi.
"Cuối tuần này ba muốn nói gì với con vậy?"
Bà lắc đầu.
"Mẹ không chắc chắn.
Con có nói với cô ấy về chuyện đó không?”
"Con sẽ nói." Anh trả lời.
Người phụ nữ gật đầu với anh lần cuối trước khi quay người đi.
Khi cánh cửa đóng lại, anh thở dài một hơi.
Diệu Linh, có người tìm cậu." Một đồng nghiệp thò đầu vào đẳng sau quầy.
Cô mệt mỏi, kiệt sức vì thức với Trịnh Thừa Hạo.
Lần thứ n, cô ngáp và tự hỏi liệu Trịnh Thừa Hạo có đến đây như lời anh đã hứa hay không.
Ở phía bên kia quầy, cô phát hiện ra Ngụy Tân Vũ với chiếc túi đeo chéo.
Quá mệt mỏi để cảm thấy khó chịu với sự xuất hiện của cậu, cô lấy một miếng giẻ và bình xịt trước khi bước ra từ phía sau quầy.
"Cậu làm gì ở đây vậy?" Cô vừa hỏi vừa ngáp.
Dừng lại ở một chiếc bàn ngẫu nhiên, cô phun nước ra và bắt đầu lau.
"Có chuyện gì vậy?" Cậu tỏ vẻ lo lắng.
"Đêm qua chị không ngủ?"
"Tại sao cậu lại đến?" Lý Diệu Linh lầm bầm.
"Cậu không có lớp học hay sao?"
"Em muốn gặp chị." Cậu ngồi xuống chiếc ghế trước mặt cô.
"Thật khó để gặp chị vào những ngày này."
Lý Diệu Linh tránh nhìn cậu.
"Giờ cậu đã nhìn thấy tôi rồi, quay lại lớp học đi."
"Em nghe nói chị muốn giới thiệu anh chàng đó với Khắc Tiến”
Dừng lại khi nhắc đến Trịnh Thừa Hạo, cô nhớ lại nụ hôn của anh trước khi tiếp tục lau tiếp.
"Vậy thì sao?"
"Diệu Linh..." Cậu hỏi.
"Tại sao lại như vậy?”
"Đó là lý do cậu đến đây để làm phiền tôi?"
Cậu thở dài.
"Khi nào thì xong? Em muốn ăn tối với chị."
"Tôi có kế hoạch khác rồi."
"Kế hoạch? Từ khi nào chị có kế hoạch?”
“Từ hôm qua."
"Với anh ta?" Ngụy Tân Vũ thẩm vấn.
"Khi nào chị xong việc? Đừng gặp anh ta, thay vào đó, hãy ăn tối với em.
Em muốn nói chuyện với chị."
Ném miếng giẻ xuống bàn, Lý Diệu Linh nhìn cậu.
"Vậy cậu có muốn gặp anh ta không?"
"Cái gì?" Cậu đặt câu hỏi.
"Muốn không?" Cô nhấn mạnh.
Ngụy Tân Vũ nhìn chằm chăm vào cô.
"Được thôi, em muốn xem anh ta giỏi như thế nào - người đàn ông mà chị đang chơi đùa."
"Này anh bạn, trông cậu có vẻ mệt mỏi nhỉ." Ôn Minh Long nói khi họ gặp nhau sau giờ học.
"Cậu có chuyện gì vậy? Tôi nghe nói cậu không đi tìm Diệu Linh ngày hôm qua.
Vậy cậu đã đi đâu vậy?”
"Cậu cũng thấy tôi mệt mỏi à?" Trịnh Thừa Hạo hỏi và trả lời Ôn Minh Long.
"Tôi đã gặp con gái của chủ tịch Ngô ngày hôm qua."
Ôn Minh Long nhướng mày.
"Cậu có gặp rắc rối gì không?"
Trịnh Thừa Hạo nhún vai.
"Có lẽ là như vậy.
Cô ta cau có khi tôi nói tôi có bạn gái.
Nhưng bây giờ tôi rất hạnh phúc."
"Này" Ôn Minh Long gọi ngăn anh lại.
"Tôi rất vui vì cậu đang hạnh phúc."
Trịnh Thừa Hạo mỉm cười biết ơn.
"Nếu cậu cần giúp đỡ, hãy nói với tôi" Ôn Minh Long đề nghị.
"Tôi sẽ ghi nhớ điều đó." Trịnh Thừa Hạo hứa.
"Tôi phải đi ngay bây giờ.
Tôi đã hứa với Diệu Linh là tôi sẽ gặp cô ấy hôm nay."
"Ừ, cậu đi đi" Ôn Minh Long nói và vẫy tay khi anh chạy đi.
Lý Diệu Linh đang nghe điện thoại tại quầy, viết nguệch ngoạc một đơn đặt hàng khi anh bước vào.
Anh chờ cô chú ý đến anh trước.
Khi cô ngẩng đầu lên, anh vui vẻ cười toe toét và vẫy tay ra hiệu răng anh sẽ đợi cô ở bên ngoài.
Khoảng mười phút sau, Lý Diệu Linh bước ra, anh đứng dậy từ nơi anh đang ngồi, trước một cái cây ở giữa lối đi.
"Diệu Linh." Anh đưa tay ra nắm lấy tay cô, năm chặt lấy nó sau đó nhẹ nhàng kéo cô về phía mình.
"Trông em có vẻ mệt mỏi."
"Anh cũng vậy mà." Cô nói và cả hai đều cười.
"Bây giờ chắc là em đang đói rồi đúng không? Anh sẽ dẫn em đi ăn." Anh đề nghị.
"Anh chưa ăn à?" Cô hỏi.
"Anh chờ em ăn cùng." Anh nằm lấy tay cô bằng bàn tay.
†o lớn của mình.
"Em có chuyện muốn nói." Cô bắt đầu.
"Anh còn nhớ có lần em nói với anh về người bạn của em trai em, Ngụy Tân Vũ không? Gậu ấy là người hay treo đồ ăn ở trước cửa nhà em."
Anh lục lại trí nhớ của mình và gật đầu.
"Anh nhớ rồi nhưng sao?”
"Nếu chúng ta ăn trưa với cậu ấy, anh có ổn không?" Cô hỏi.
"Tân Vũ đã đến trước đó, em nói với cậu ấy rắng chúng ta có thể ăn với cậu ấy."
"Anh không phiền đâu.
Anh cũng muốn gặp cậu ấy.' Trịnh Thừa Hạo mỉm cười..