Editor: L’espoir
Vật nam tính sưng to lại rời đi, Nam Thiên Viễn cố nhẫn nhịn, hỏi lại: “Phải gọi là gì?”
Ham muốn tình dục xấu hổ đang lôi kéo giằng co trong lòng cô, cuối cùng cô đã bị thuyết phục, khóc thét lên: “Cho em đi.”
“Chồng ơi, vào đi mà.”
Lý trí đứt đoạn, Nam Thiên Viễn nâng cặp mông của cô lên, làn da cô mềm mại, màu hồng nhạt và màu trắng rõ ràng, sáng ngời mở ra, không chút che lấp.
Phần đầu khổng lồ ngay lập tức mở ra hành lang, chiếm giữ mọi thứ, vọt tới chỗ sâu.
Ngoài cửa sổ trời đang mưa rất to, nhưng bên trong cửa sổ là một căn phòng tuyệt đẹp.
Hai người vô cùng động tình, Chu Nhược Hành bối rối bị động không theo kịp tiết tấu của Nam Thiên Viễn, chỉ có thể theo bản năng tiết ra thật nhiều xuân dịch hơn, làm gậy thịt giữa hai chân ướt bóng.
Nam Thiên Viễn hôn lên khóe môi cô: “Giao cho anh nhé, Nhu Nhu.”
Quá mạnh, quá nhanh, cô cắn vai anh, đầu ngón tay để lại dấu đỏ trên tấm lưng rộng lớn của anh.
Anh luôn câu giờ, mỗi một lần đều phải kéo dài thời gian rất lâu, Chu Nhược Hành xin tha, anh lại gập đầu gối của cô rồi ép về phía hai vú để mở rộng nơi giao hợp.
Nam Thiên Viễn nhìn chằm chằm vào bộ phận sinh dục đang cắn xé bên nhau, xót đỏ hết cả mắt, cố hết sức ra vào.
Chu Nhược Hành bị treo lơ lửng giữa không trung, cảm thấy mình sắp chạm tới một điều gì đó, cô rên rỉ, muốn nhiều hơn.
Anh thì thầm dụ dỗ: “Nhu, em biết mà.”
Cô biết chứ, biết lúc này mình nên làm gì thì anh mới chịu buông tha cho cô.
Cô cũng rất muốn, khoái cảm chết người sắp ập tới rồi, cô cũng thèm muốn cơn điên cuồng đang co giật bên trong.
“Chồng… Bắn cho Nhu Nhu.”
Hoàn toàn mất khống chế, Nam Thiên Viễn ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, ôm chặt vào trong ngực.
Tư thế hào hùng, bành trướng mở toang, chém giết bốn phương, anh nhún nhún eo đưa đẩy, nghiền nát, Chu Nhược Hành ôm lấy anh thất thần hô lên: “Đến rồi…”
Một tia chớp xé toang cả bầu trời, tiếng sấm rền vang dội từ xa đến gần.
Pháo hoa bay lên không trung, nở rộ, rực rỡ và lộng lẫy.
Đầu óc cô phút chốc trở nên trống rỗng.
Thoải mái quá đi, cô rất thích anh lấp đầy cô.
Trước khi lâm vào cơn mê man, đây là suy nghĩ cuối cùng của Chu Nhược Hành lóe lên trong đầu.
Mơ hồ nghe thấy có người gọi tên cô, cô từ trong mộng bừng tỉnh, kinh ngạc phát hiện mình vậy mà đang nằm sấp trên bàn học.
Bà cô dạy ngữ vãn liếc xéo nhìn cô, một tay cầm phấn dựa người vào bục giảng, tay còn lại cầm sách giáo khoa, lại nghiêm khắc hô một tiếng: “Chu Nhược Hành!”
“Dạ có!” Cô đứng dậy với vẻ mặt ngáo ngơ, vẫn chưa hồi thần.
“Đọc.”
“Dạ… Dạ?”
Nữ sinh phía trước quay đầu lại nhỏ giọng nói, Ngã cương bối thục đạo chi nan, nan vu thượng thanh thiên.
Cậu đọc tiếp đi.
Cô gãi gãi đầu, người phía sau đá vào chân ghế của cô, cô khó chịu quay đầu lại quát lớn: “Mày bị điên à?”
Rồi giật mình.
Trên khuôn mặt sạch sẽ của thiếu niên mang theo vẻ lạnh lùng trước sau như một, nhướng mày nhìn cô.
Tay trái chống hai má, tay phải nhàn rỗi xoay bút, làm ra khẩu hình hướng về phía cô, im lặng nhắc nhở: Tàm tùng cập ngư phù, khai quốc hà mang nhiên.
Lông mày cao, sống mũi thẳng, môi mỏng, răng trắng.
“Ông…” Chu Nhược Hành mở miệng theo bản năng, lại đột nhiên dừng lại, lẩm bẩm nói: “Nam Thiên Viễn.”
“Hả?” Nam Thiên Xa nhìn cô đầy xa cách.
Vừa rồi Nam Thiên Viễn rõ ràng đang nói, Nhu Nhu, em biết mà.
Mà bây giờ thì sao? Cô nhìn bốn phía xung quanh.
Trời xanh mây trắng, tiếng ve kêu vang lên khắp nơi, làn sóng nhiệt từ ngoài cửa sổ ập đến.
Các nam sinh, nữ sinh trong bộ đồng phục xanh trắng đang ngồi vào bàn học.
Phía trên bảng đen là một biểu ngữ khổng lồ: 300 ngày trước kỳ thi tuyển sinh đại học năm 2012.
Đường huyệt dường như vẫn còn mấp máy, làn sóng ấm áp còn chưa tiêu tan.
Chu Nhược Hành ngơ ngác đứng ở nơi đó, vậy mà… Thực sự trở lại lớp 12 rồi.
Chu Nhược Hành của 17 tuổi nghĩ, quả nhiên đọc mất thứ 18+ bị báo ứng rồi.
Nếu không thì người nào đó tới giải thích cho cô hiểu đi, tình huống trước mắt đây là gì.
Đau đầu quá, giống như là đánh nhau với chó dữ, Chu Nhược Hành mê mang che hai mắt, xoa huyệt thái dương ngồi dậy.
Đây là đâu nhỉ, phòng ngủ lớn như vậy, trang phục mềm mại là màu sắc yêu thích của cô.
Rèm cửa lụa mỏng hoa diên vĩ đung đưa nhẹ nhàng trong gió, vạt dưới được kéo trên sàn gỗ bưởi Miến Điện màu vàng hổ phách.
Chiếc chăn bông màu trắng ánh trăng tuột khỏi người, cô cúi đầu, trên ngón áp út đeo nhẫn cưới.
Người này… Là mình ư… Chu Nhược Hành sờ sờ mặt, tay chân mình.
Nó đã trở nên bóng loáng rồi sao, lén nhéo nhéo hai khối trước ngực, nặng trĩu, có trọng lượng.
Cô ngồi trước bàn trang điểm, quan sát kỹ khuôn mặt trong gương.
Đúng vậy, đây là Chu Nhược Hành.
Không còn làn da màu lúa mạch, các đốm nắng trên xương gò má cũng biến mất.
Trở nên trắng nõn, cũng đẹp hơn, đuôi lông mày mang theo một vẻ phong tình lười biếng, giống như đã được yêu thương sâu sắc.