Thương Tiêu chưa bao giờ ngốc, kể từ sự việc ba năm trước, hắn đã biết tình cảm A Mộng dành cho hắn, thứ tình cảm đó vượt qua giới hạn sư đồ, chỉ là hắn luôn trốn tránh, không nhìn nhận thẳng vào vấn đề, hắn càng cho rằng, một ngày kia, khi nàng trưởng thành, trở nên chửng chạc hơn, hiểu chuyện hơn, thì chút tình cảm quá phận này sẽ kết thúc.
Nhưng, chính cái thứ tình cảm ban sơ mà hắn luôn cho rằng bé nhỏ mong manh kia, lại ngày càng lớn dưới sự vun đắp của A Mộng.
Hắn đã không kịp trở tay ngăn nàng lại.
Mà cũng có thể ngay từ đầu, chính trong lòng hắn đối với nàng cũng đã quá phận một phần tình cảm.
Giờ đây, Thương Tiêu thật sự đã nói lời cự tuyệt đối với nàng, trong lòng hắn lúc này, vừa có một lý lẽ đương nhiên phải như vậy, không thể kéo dài hơn nữa, lại vừa có một loại cảm giác để vụt mất thứ gì đó quý giá, vô cùng khó chịu.
Thương Tiêu lặng yên, nhìn cái vầng trăng phát quang được dán ở cửa tủ, một hồi suy nghĩ lẽ đương nhiên.
Sư phụ của Thương Tiêu, Thương Tùng đạo nhân, năm xưa ông từng là thân truyền đệ tử của Thiên Cơ Môn, nhưng bởi vì phạm một lần giới luật mà bị trụt xuất, cả đời ông luôn mong muốn được quay về tông môn, ngày đêm đều là hướng về tông môn mà thương nhớ, mà tiều tụy.
Lại nói, Đối với Thương Tiêu, Thương Tùng đạo nhân không chỉ đơn thuần là sư phụ, mà còn là thân nhân duy nhất của hắn hiện nay, không sinh thành nhưng hơn hai mươi năm dưỡng dục, với ân nghĩ sâu dày này, hắn làm sao có thể cùng A Mộng làm ra chuyện sư đồ luyến, gây tổn hại đến thanh danh của ân sư, để rồi đổ sông đổ bể đi công sức muốn quay về tông môn của người.
Chưa kể, phụ thân A Mộng vốn là một thương nhân, đối với thương nhân mà nói, tín nghĩa xem như mạng sống, nay ông đã đem A Mộng hứa gã cho Chu gia. Nếu Thương Tiêu hắn cướp đi nàng, vậy chẳng phải đẩy phụ thân nàng vào chỗ thất tính bội nghĩa.
Thương Tiêu đưa mắt nhìn sang A Mộng, cực kỳ nghiêm túc vòng tay phải sang, muốn gỡ lấy cánh tay trái đang bị nàng ôm chặt.
Đương lúc Thương Tiêu chạm đến bàn tay A Mộng, bỗng nàng ngẩn đầu, đối diện với ánh mắt hắn, nói một câu:" Sư phụ, người đã suy nghĩ thay cho tất cả mọi người, trừ ta sao? ".
Thương Tiêu bàn tay chạm đến tay nàng, dường như bao nhiêu lực đạo đều mất hết.
"Ta...".
"Sư phụ, thật sự đối với ta không chút động tâm?".
A Mộng run rẩy trong lòng, rất mong chờ câu trả lời của Thương Tiêu, mười ngón tay mơ hồ siết chặt cánh tay hắn, nàng cảm thấy đây là câu hỏi nghiêm túc nhất từ trước đến nay.
"Không có, đương nhiên không.. ".
Thương Tiêu tuy nói không nhưng trong lòng chấn động không ít, ngôn từ cũng không còn dõng dạc như thường ngày. Mà ngay tại thời điểm này, hắn thật sự cảm thấy thua kém nàng, đến tận cùng, tình cảm của chính mình, hắn cũng không dám thừa nhận.
"Vậy sao? Không có đối với ta một chút tình cảm, mà lúc nãy người dùng ánh mắt kia, một lượt quét trên người ta, sư phụ thật là sắc lang sao?".
A Mộng bỗng nhiên mỉm cười, sau đó kéo cánh tay Thương Tiêu ôm vào trong ngực, đây rõ ràng là nàng hồi đáp lại câu trả lời không thật lòng của hắn.
"Cái kia, không phải.. ".
Thương Tiêu chột dạ, tại thời điểm cảm nhận được mềm mại truyền từ cánh tay lên đại não, hắn càng thêm loạn tâm.
Một lát sau, Thương Tiêu như nhớ đến thời điểm ở trong phòng Thản Chi, liền nói:" Là do ta bị trúng mê dược ".
"Mê dược? ". A Mộng hơi ngạc nhiên, nhưng khi nhớ đến hành động bất thường của Thản Chi, nàng liền hiểu ra. Dù vậy, vẫn cố nhiên không hiểu thật giả, cười mị hoặc nói:"Sư phụ, người ta cũng trúng mê dược rồi a".
"MI đừng có xàm ngôn, ta là đang nói thật, nếu không phải ta dùng nội lực áp chế dược tính, thật không hiểu sẽ xảy ra chuyện gì? ".
Thương Tiêu bất đắc dĩ giải thích, thái độ tỏ rõ chuyện kia bản thân vô tội.
"Vậy, mê dược kia, từ đâu mà có, vì sao người lại trúng". A Mộng thật thà hỏi.
"Theo ta nghĩ, rất có thể do chén canh trong bếp ". Thương Tiêu thuận miệng trả lời.
A Mộng nghe ra liền đoán được, mê dược trong canh của nàng đương nhiên do Thản Chi bỏ vào, còn vì sao nàng ta lại trúng chính mê dược của mình, nàng cũng thấy khó hiểu.
"Sư phụ, thật xin lỗi a, ta trách nhầm người rồi".
A Mộng ngây thơ tự trách bản thân.
"Nếu mi đã hiểu thì tốt ".
Thương Tiêu thở ra, cảm giác nhẹ nhõm trong lòng không ít.
Vào ngay lúc này, đột nhiên A Mộng ngẩn đầu lên, mắt hướng đến khổ sở, lẫm nhẫm nói:" Nhưng mà sư phụ a, canh trong bếp là do ta nấu, chẳng biết là ai hạ dược, bất quá, người ta cũng đã nếm qua".
Thương Tiêu cảm giác bất an, trong mơ hồ trăng sao đang phát quang, A Mộng vươn người, đôi môi hồng hướng đến hắn một nụ hôn.
"A Mộng, mi dám... ".
Thương Tiêu hoảng hốt, dục hỏa trong người như bị đôi môi A Mộng khiêu khích, mặc hắn kiềm nén, không ngừng vươn lên.
"Không phải lỗi của người ta, là do..do mê dược kia a.. ".
A Mộng dùng một loại giọng điệu ôn nhu thỏ thẻ, thân thể càng như tấm lựa, vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại tràn sang người Thương Tiêu. Môi nàng chu chu trông có phần tinh nghịch, nhưng lại đáng yêu vô cùng, rõ muốn một đường chạm đến môi hắn.
"A Mộng, không được, xằng bậy.. ".
Thương Tiêu vận chuyển nội lực, xem xem bản thân mình liệu còn bị ảnh hưởng của mê dược kia hay không. Rất tiếc, dù cho hắn có kiểm tra bao nhiêu lần, cũng không tìm được dược tính lưu chuyển trong nội thể của mình.
"Vậy cảm giác này là gì, chẳng lẽ ta đối với A Mộng... ".
Tại trong lòng Thương Tiêu càng thêm hoảng sợ.
Nhân lúc này, khi thân thể A Mộng tràn sang, dán lnên người hắn, một cổ mị hương từ người nàng tràn vào khoang mũi hắn, Thương Tiêu ngẩn ra, sau đó hai cánh tay cũng trở nên run rẩy.
Hắn muốn ôm nàng.
Thương Tiêu mắt vằn lên tia máu, trong một cái chớp mắt, có lẽ hắn đã phân vân hàng nghìn lần giữa ôm hay không ôm nàng.
"Sư phụ, ta muốn hôn".
Đôi môi A Mộng gần như đã đến sát, giọng nói lại êm êm vang lên, kèm theo đó là làn hơi thở thơm tho phả lên mặt Thương Tiêu.
"Ta.. "
Thương Tiêu như kẻ si ngốc, từng chút từng chút một nâng tay ôm lấy vòng eo nàng.
"A!!! "
Thương Tiêu giật thót, thất thanh kêu lên một tiếng, hắn là bị A Mộng cắn một cái vào môi, xem chừng đã chảy cả máu.
"Sư phụ ngốc".
A Mộng cười khúc khích thu người về, nhìn hắn đầy buồn cười.
"..."
Thương Tiêu không nói nên lời, mặt đỏ tía tai, đây rõ ràng là hắn bị nàng đùa giỡn. Hắn nhìn nàng, có chút bất đắc dĩ, lại có chút khó chịu không cam lòng.
Yên lặng một chốc lát, Thương Tiêu hóa giận, vung tay đẩy cửa tủ, dự định bước ra ngoài.
"Sư phụ... "
A Mộng lần này không đùa nữa, trực tiếp kéo hắn lại, đặt lên môi hắn một nụ hôn.
Thương Tiêu bị bất ngờ, nhưng nụ hôn A Mộng quá ngọt ngào, trãi qua vài cái chớp mắt, hắn đã buông bỏ lý trí, cùng với nàng trao đổi nụ hôn.
Trong góc tủ nhỏ này, vòng tay A Mộng ôm chặt cổ Thương Tiêu, môi nàng như cánh đào ngọt lịm, cùng với môi hắn khăng khít quấn lấy nhau.
Vòng tay Thương Tiêu cũng siết chặt hơn vòng eo nàng, ôm thật sát.
Hiện tại, không có bất cứ thứ gì có thể ngăn cản, tình yêu là thật, nụ hôn sâu kia là dĩ nhiên, có trái với pháp tắc giáo điều, lỗi tại mê dược a!
"A...".
A Mộng đẩy vội Thương Tiêu ra, ôm ngực thở hồng hộc, khuôn mặt nàng đỏ bừng, tim đập thình thịch. Nàng thừa nhận đã có suy nghĩ trước sẽ hôn Thương Tiêu, nhưng loại cảm giác chạm đến kia, nàng không cách nào tưởng tượng ra được.
Vừa chạm đến môi hắn, nàng hầu như không còn suy nghĩ được gì nữa.
"Sư phụ, đáng ghét, muốn người ta ngợp chết sao!".
A Mộng hướng sang Thương Tiêu một ánh mắt giận dỗi.
"Cái kia... Lúc đó ta quên mất ".
Thương Tiêu cũng là lần đầu, hắn chầm chậm giải thích, đồng thời sờ lên môi mình, rồi nhìn nàng với ánh mắt lóe sáng kỳ lạ.
"Đáng ghét, sư phụ, chàng còn dám nhìn người ta như vậy? Thật tham lam".
A Mộng giật thót, sau vu vơ đánh Thương Tiêu mấy cái, chủ yếu là che dấu bớt xấu hổ, cùng áp chế con tim đang đập thình thịch như đánh trống trong lồng ngực.
"Nhìn cũng có lỗi sao? "
"Thế tay kia của sư phụ là sao?".
Thương Tiêu đưa mắt nhìn vội xuống, tay trái hắn còn đặt bên bờ mông nàng, là quán tính a, chỉ là quán tính thôi, hắn rút tay về, rất muốn thét lên giải thích.
Bất quá, hắn là nam nhân, đến thời khắc quan trọng cũng không thể yếu lòng, để cho nàng lấn lướt được.
Thương Tiêu trượt tay lên, vòng ra eo nàng, kéo đến thể mềm mại của nang, áp sát, ôm nàng thật chặt, chỉ nghe A Mộng thốt lên một tiếng a rất nhỏ rồi im bặt, môi nàng lại bị hắn quấn lấy.
Ngoài kia bao la thế giới, nắng chiều vàng ươm đang nhảy nhót qua từng kẻ lá, mùa xuân đang nở rộ, mây êm đềm lướt nhẹ, hoa từng đám rung rinh, bầu không khí mùa xuân vô cùng mát mẻ.
Riêng cái góc tủ nhỏ này, đã chặt chội lại còn nóng bức, mà hình như mỗi lúc lại càng nóng hơn.
Đương nhiên không phải do thanh âm "chụt chụt" kia gây ra.