Hàn Dĩ Chân căn bản không biết anh đang kiên trì cái gì, chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, anh không thể trưởng thành một chút?
"Tôi thích anh ấy, anh vui rồi chứ?" Cô mệt mỏi trả lời. "Tôi thích làm việc với anh ấy, thích hợp tác với anh ấy. Anh ấy không giống anh, chuyện gì cũng muốn tôi chuẩn bị thật tốt, cũng không giống anh, chuyện gì cũng muốn tôi dán mắt vào, anh ấy là một người rất nghiêm túc."
Nghiêm túc, hoàn mỹ, đây vốn là lấy hình dung của người bình thường để miêu tả Hạ Vũ Hi, giữa anh em họ bọn họ cũng thường xuyên lấy những lời này ra nói giỡn, nhưng từ trong miệng của cô nói ra tuyệt không cảm thấy buồn cười, sẽ chỉ làm Hạ Quang Hi cảm thấy càng tức giận hơn.
"Đúng vậy, em ấy chính là nghiêm túc như vậy." Càng làm Hạ Quang Hi cảm thấy tức giận chính là, anh không cách nào phủ nhận điểm này.
"Đúng vậy, em ấy không giống tôi, thiếu cô liền như thằng ngốc, em ấy hoàn toàn có thể tự lo liệu." Anh càng nghĩ càng tức.
"Các người đã hợp tác vui vẻ như vậy, vậy cô tiếp tục làm đi, làm đến khi chết mới thôi!" Anh mặc kệ!
Dứt lời, Hạ Quang Hi tựa như viên đạn xông ra, cô cũng không biết rốt cuộc anh tới làm gì?
Tay bưng tài liệu cuộc họp cần dùng đến, hốc mắt Hàn Dĩ Chân bất tri bất giác hiện ra nước mắt. Cô không hề muốn khóc, nhưng giống như không kiềm chế đươc, cô có phải càng ngày càng yếu đuối hay không?
"Hình như tôi vừa thấy anh Quang Hi." Hạ Quang Hi mới bước ra khỏi phòng làm việc một phút trước, một phút sau Hạ Vũ Hi bước vào, trên mặt lại mang theo nghi hoặc nhàn nhạt. Hàn Băng Tâm diendan
"Anh ấy vừa đến." Đột nhiên phát hiện tình trạng quẫn bách của mình, Hàn Dĩ Chân thử che giấu, lại thất bại.
"A, anh ấy đến làm cái gì?" Ánh mắt Hạ Vũ Hi vô cùng sắc bén, lập tức nhìn thấu tâm sự của cô.
"Tới tìm tôi quấy rối." Hàn Dĩ Chân miễn cưỡng mỉm cười, hoàn toàn cảm thấy xấu hổ thay Hạ Quang Hi.
"Anh ấy thật đúng là nhàm chán." Hạ Vũ Hi mỉm cười bình luận nói. "Đừng để ý đến anh ấy, anh ấy chỉ là đố kị thôi."
"Anh ấy đố kị cái gì?" Hàn Dĩ Chân không hiểu.
"Cô không biết giá trị của chính mình." Đối với anh họ anh mà nói, cô còn trân quý hơn đá quý, là nguyên tố không thể thiếu trong sinh mệnh.
"Hả?" Hàn Dĩ Chân là không hiểu giá trị của mình, hơn nữa cũng không hiểu ý tứ của anh.
"Không có việc gì." Nghe không hiểu coi như xong, không cần miễn cưỡng. "Đàn ông có lúc còn không thể nói lý hơn phụ nữ, cô coi như mình bất hạnh gặp kẻ điên, một ngày nào đó anh ấy sẽ bình phục."
Nghe vậy, trên mặt Hàn Dĩ Chân càng hoang mang hơn, căn bản là một đầu mờ mịt.
Hạ Vũ Hi nhún vai. Trình độ vô cảm của hai người này thật đúng là, khó trách bọn họ làm hai năm, còn chưa có kết cục.
"Đợi lát nữa đi họp phải dùng đến tài liệu này?" Thôi, dù sao gặp chiêu phá chiêu, chờ xem là được.
"Ở chỗ này." Hàn Dĩ Chân tranh thủ giao tài liệu cho anh. "Bởi vì là tổng kiểm thảo vận chuyển buôn bán hơn nửa năm, cho nên số lượng hơi nhiều, đại khái hơn ba trăm tờ."
"Khó trách một xấp thật dày." Anh kiểm tra sơ qua tài liệu trong tay, cảm thấy hết sức hài lòng với biểu hiện của cô. "Cô thật là một thư ký tốt, khó trách anh Quang Hi không bỏ được cô."
Đây coi như là ca ngợi, nghe vào tai cô lại như châm chọc, bởi vì Hạ Quang Hi đã chủ động vứt bỏ cô.
"Tôi đi họp." Hạ Vũ Hi cầm tài liệu lên xuống lầu đi họp, vẻ mặt Hàn Dĩ Chân không biết làm thế nào.
"Cái đó......" Trực giác của cô gọi Hạ Vũ Hi lại.
"Hả?" Hạ Vũ Hi quay đầu lại.
"Ách, tôi...... Không có gì, anh đi họp đi!" Cô cười cười.
Hạ Vũ Hi không hiểu tại sao cô do dự, khó hiểu nhìn cô một cái sau đó tiếp tục đi.
Mãi cho đến khi bóng lưng Hạ Vũ Hi hoàn toàn trượt mất, trên mặt Hàn Dĩ Chân vẫn theo nghi hoặc.
Anh không muốn đi họp cùng cô, đây là nguyên nhân cô nghi hoặc.
Quá khứ Hạ Quang Hi chỉ cần đi họp, nhất định mang cô theo, cô tựa như máy vi tính linh hoạt của anh, chỉ cần di chuyển chuột một cái, sẽ nhảy đến hình ảnh chính xác.
Nhưng bây giờ......
Vô ý thức nhún nhún vai, Hàn Dĩ Chân đột nhiên cảm thấy mờ mịt một hồi, không biết nên làm những gì. HBT Ông chủ mới của cô hiển nhiên không cần cô giống ông chủ cũ, lqđ chuyện duy nhất cô có thể làm, chỉ là giúp anh ấy chuẩn bị xong tài liệu, đưa mắt nhìn anh ấy đi họp, một chút cảm giác tham dự cũng không có.
Tôi thích làm việc với anh ấy, thích hợp tác với anh ấy. Anh ấy không giống anh, chuyện gì cũng muốn tôi chuẩn bị thật tốt, cũng không giống anh, chuyện gì cũng muốn tôi dán mắt vào, anh ấy là một người rất nghiêm túc.
...... Đúng vậy a, Hạ Vũ Hi là một người rất nghiêm túc, làm việc với anh ấy rất thoải mái, không cần giống như mẹ già lải nhải không hết, nhưng cô chính là --
Hiện lên trong đầu bộ dáng hốt hoảng bất lực của Hạ Quang Hi, Hàn Dĩ Chân đột nhiên cảm thấy rất nhớ anh, thói quen thật là thuốc độc đáng sợ nhất trên đời.
fmxfmxfmxfmxfmxfmxfmxfmx
Rất khó từ bỏ.
Thói quen là thuốc độc đáng sợ nhất trên đời, một khi trúng phải độc này, sẽ phát tác theo thời gian, cho dù ai cũng không ngăn nổi.
"Hu...... Tôi không muốn đi lên!"
Người chìm đắm trong thuốc độc này không chỉ có mình Hàn Dĩ Chân, Hạ Quang Hi còn nặng hơn. Chỉ là cơn nghiện của anh phát tác còn có thể nổi giận lung tung, nổi đóa với người vô tội.
"Hôm nay đến phiên cô rồi." Trưởng phòng nhân sự sống chết đẩy, quả thực muốn đem đẩy trợ lý mới tới lên lầu, trợ lý thà chết không theo.
"Tôi không muốn." Trợ lý quyết tâm. "Nếu như muốn tôi đi trước hỗ trợ, tôi tình nguyện từ chức, anh dứt khoát sa thải tôi là được rồi."
Trợ lý quá mức kiên cố, điều này cũng hết cách rồi, kể từ khi Hàn Dĩ Chân nghỉ việc, lửa giận của Hạ Quang Hi ngày qua ngày vẫn còn rực cháy, chỉ cần là trợ lý bị điều đi lên hỗ trợ, không có người nào không bị mắng đến lông gà tiết vịt, nước mắt lưng tròng xuống lầu.
"Dù là như vậy, cô vẫn là nên đi lên." Trưởng phòng nhân sự càng sợ chết hơn trợ lý, bởi vì nếu hắn không điều người lên trợ giúp, người kế tiếp tử trận chính là hắn.
"Tôi lập tức chuyển đơn xin từ chức." Trợ lý không nói hai lời quay đầu đi, trưởng phòng nhân sự đành phải thở dài.
Tiếp tục như vậy nữa, cả công ty đều muốn lập Không Thành Kế (*),Tổng giám đốc bọn họ là ăn mừng sao? Giống như ăn một rương thuốc nổ......
"Người đâu? Còn chưa tới sao?!" Hạ Quang Hi đích xác là ăn thuốc nổ, hơn nữa khi anh dưới tình huống chờ lâu không thấy trợ lý tới, tức giận tưởng chừng như có thể đốt cả tòa cao ốc.
"Báo, báo cáo Tổng giám đốc." Trưởng phòng nhân sự do dự có nên nói thật hay không, tay nắm điện thoại nội bộ liên tục run. "Trợ lý mới vừa tới đã chạy, chúng tôi đang tích cực xem xét chọn người......"
"Anh nói chạy là có ý gì?!" Hạ Quang Hi vừa tìm hồ sơ vừa gầm thét, cảm giác mọi chuyện đều không như ý.
"Chính là, chính là ý không làm." Trưởng phòng nhân sự mãnh liệt nuốt nước miếng. "Cô ấy nói trong nhà cô ấy tạm thời có chuyện, cho nên......"
"Tốt lắm, anh không phải cần phải giải thích nữa, đều là một đám ngu ngốc!" Đáng chết, phần hồ sơ kia đâu đây? Chạy đi đâu rồi?
"Dạ, Tổng giám đốc." Trước nhận tội rồi hãy nói. "Trợ lý kia......"
"Không cần." Phần hồ sơ đáng chết kia...... A, ở chỗ này.
"Hả?" Trưởng phòng nhân sự nghe không hiểu, miệng há thật to.
"Tôi nói không cần tìm, tôi sẽ tự mình nghĩ biện pháp!" Tiếp pằng một tiếng, Hạ Quang Hi đóng sầm điện thoại, hồ sơ trong tay cũng ở đây cùng thời khắc đó rơi xuống.
Mọi chuyện không như ý, mọi chuyện không như ý!
Hạ Quang Hi giận đến đá hồ sơ trên đất một cước, hồ sơ bị đá văng ra, giấy tờ bên trong tản ra bay loạn khắp nơi, phía trên chi chít đều là tiếng Anh.
Hạ Quang Hi như đưa đám nhìn tài liệu trên đất, chưa tới hai giờ đồng hồ, anh sẽ phải gặp mặt khách hàng đến từ Hà Lan, thế nhưng cái gì anh cũng chưa chuẩn bị xong.
Thuốc độc uống nhiều quá, thật sự không tốt cho thân thể.