Tần Hoan tò mò nên cũng nhìn chằm chằm vào Yến Trì, hắn cảm nhận được ánh mắt của nàng nên thần sắc hơi lộ ra ý cười, "Ngụy gia Đại công tử, tên thật là Ngụy Kỳ Chi, là con vợ cả của gia chủ Ngụy gia cùng với tiểu thư Quốc Công phủ, do là con trai trưởng cho nên trong nhà hết mực sủng ái. Trước đây cũng từng có tin đồn Ngụy gia và Quốc Công phủ thân càng thêm thân, thế nhưng sau này Ngụy gia suy tàn, dần dần Quốc Công phủ cũng chướng mắt Ngụy gia, mà vị con trai trưởng này vốn tâm cao khí ngạo lại biết rõ tâm tư của ông ngoại mình và cữu cữu, cho nên mới không hề thích lui tới cùng với Quốc Công phủ. Không chỉ thế, người của ta còn điều tra ra được có vài lần hắn cãi vã với Quốc Công phủ mà chẳng kiêng nể gì khiến đám hạ nhân ai cũng biết."
"Vị Ngụy gia Đại công tử này thích đàn là thật, thế nhưng chẳng kiên trì được bao lâu đã chuyển sang thích thuần dưỡng bảo mã, vì thế tiêu xài rất phung phí. Ngoài ra thói quen của hắn cũng hơi đặc biệt, đồ đạc trong nhà đều không được sơn lên, tất cả đều phải làm bằng sứ. Còn nữa, đúng thật là hắn thuận tay trái, nghe đồn bởi vì hắn thuận tay trái nên ngay từ bé đã luôn luôn bị người đời phỉ nhổ, trên người hiện ra nhiều nốt đỏ đáng sợ, sau này chuyển sang dùng tay phải thì mới tốt dần lên."
"Ngụy Ngôn Chi chính là thứ tử con của thiếp, 5 năm trước mẫu thân thân sinh đã chết vì bệnh tật, từ 6 năm trước hắn đã được mang đến nuôi dưỡng trong viện của chủ mẫu. Hắn rất thân thiết với Ngụy Kỳ Chi, từ bé đã đi học chung, Ngụy Kỳ Chi làm cái gì thì hắn cũng làm theo cái đó, Ngụy Kỳ Chi thuần mã thì hắn đi lắp yên, Ngụy Kỳ Chi thích đàn thì hắn học cách đẽo đàn. Ngụy Kỳ Chi muốn gia nhập vào Tuần phòng doanh thì hắn cũng đi chung cùng nhau rèn luyện. Có điều sau này tính cách Ngụy Kỳ Chi kiêu ngạo, không muốn nhận ân huệ gì từ Quốc Công phủ nên cuối cùng chỉ có Ngụy Ngôn Chi gia nhập vào Tuần phòng doanh."
"Có tin đồn vì việc này mà Ngụy Kỳ Chi trở mặt với Ngụy Ngôn Chi. Hạ nhân cũng đã từng thấy Ngụy Kỳ Chi đánh nhau với Ngụy Ngôn Chi nhưng Ngụy Ngôn Chi chưa bao giờ đánh lại. Trên dưới Ngụy phủ ai ai cũng ca ngợi vị Nhị công tử này, ngay cả Quốc Công phủ cũng hận vì sao Nhị công tử lại không phải là con ruột của tiểu thư Quốc Công phủ. Thậm chí chân của Ngụy Kỳ Chi cũng do vị cữu cữu ruột này đánh gẫy, vì thế tiểu thư Quốc Công phủ còn ầm ĩ đòi treo cổ tự tử. Nhưng vì hôn sự của Tống Nhu cho nên ngoài mặt hai nhà vẫn sóng êm bể lặng, việc này thì chỉ có vài nô tỳ thân cận mới biết được thôi."
Yến Trì nói không nhanh không chậm, Tần Hoan nghe thấy thế vô tình bước chân cũng chậm hẳn lại. Thường ngày chỉ cần đi 1 khắc là đến, thế nhưng hiện tại đã đi được 1 khắc rồi nhưng mới được khoảng 6 phần quãng đường. Lục Tụ và Phục Linh đi theo ở phía xa đương nhiên không dám quấy nhiễu 2 vị chủ tử nói chuyện, mà đứng từ xa nhìn lại chỉ thấy bóng dáng 2 người này rất xứng đôi vừa lứa. Bọn họ tính cách tương hợp, rõ ràng chỉ mới quen biết có nửa tháng, còn chưa tính là bạn bè quen thuộc, thế nhưng nhìn qua thì lại thấy cực kỳ giống như bạn chí cốt lâu năm vậy.
Càng kỳ quái hơn nữa, vị Duệ Thân vương Thế tử Điện hạ với danh xưng Ma vương khi đứng ở bên cạnh Tần Hoan thì toàn bộ khí phách ngang tàng cao cao tại thượng khiến người đời ai cũng khiếp sợ kia chẳng hiểu sao lại tiêu biến hết. Một bên là Yến Trì kiêu ngạo vô song, còn một bên là Tần Hoan với khí chất cao quý tao nhã lại thuần khiết như hoa lan mùa thu. Nàng sánh vai đi bên cạnh Yến Trì, dáng vẻ trầm tĩnh và độc lập của nàng không hề bị lu mờ bởi hắn, thậm chí còn bổ sung cho nhau càng thêm rực rỡ, khiến người bên ngoài nhìn vào bọn họ trông rất cảnh đẹp ý vui.
Tần Hoan nghe xong lời Yến Trì nói, sắc mặt hơi tối lại, "Nói như thế thì thân phận của Ngụy gia Nhị công tử cũng không có chỗ nào khó xử. Ngoại trừ xuất thân ra thì hắn đối nhân xử thế hay làm việc thì đều rất thỏa đáng, chắc hẳn gia chủ Ngụy gia rất hài lòng về hắn."
Yến Trì gật đầu, "Đúng là như thế, gia chủ Ngụy gia đối xử bình đẳng với hai người bọn họ, thậm chí còn tán thưởng hắn nhiều hơn. Có điều..." Yến Trì đột ngột dừng lại, giọng nói trầm hẳn xuống, "Có điều trên đời này không có gì hoàn hảo, con người mà hoàn hảo quá thì chắc chắn là giả dối. Trong lòng ta vẫn còn nghi vấn, nhưng lần này do thời gian quá gấp rút cho nên mới không điều tra kỹ càng mọi chuyện được."
Tần Hoan trầm ngâm một lát, "Đúng là trên đời này không có gì hoàn hảo cả, chỉ hy vọng biểu hiện của Ngụy gia Nhị công tử đều là tự nhiên. Nếu như trong lòng hắn có oán hận nhưng vẫn phải thể hiện sự vui vẻ đón nhận ra ngoài mặt thì chắc hẳn trong tim hắn phải cực kỳ đau khổ."
Nói xong Tần Hoan lại nhìn về phía Yến Trì, "Ngụy gia Đại công tử quả thật đã bị nguyền rủa?"
Yến Trì lắc đầu, "Đương nhiên ta không tin vào mấy chuyện nguyền rủa, đây tuy là bí mật không thể nói rõ của Ngụy phủ và Quốc Công phủ thế nhưng phàm là hạ nhân sống ở đây lâu thì đều biết đến chuyện này. Ta nghĩ thật sự đã xảy ra chuyện gì đó."
"Trên đời này nguyền rủa hay quỷ thần thì đều là con người làm ra, trước đây Ngụy gia cũng là danh gia vọng tộc, cho nên mấy chuyện ẩn khuất này người ngoài cuộc như cũng ta không thể hiểu hết cũng đúng."
Trong giọng nói của Tần Hoan có cảm giác rất lạnh lùng, khiến cho Yến Trì quay sang nhìn thẳng vào nàng, "Cửu cô nương đã từng chứng kiến rất nhiều tranh đấu bên trong các nhà danh gia vọng tộc?". Nha𝓃h 𝗆à khô𝓃g có q𝘂ả𝓃g cáo, chờ gì tì𝗆 𝓃gay ﹢ Tг𝑈𝗆Tг 𝘂y𝗲𝓃.V𝓃 ﹢
Hắn vừa hỏi xong thì Tần Hoan mới âm thầm rùng mình, "Đương nhiên không phải, chỉ là tấm gương Tần phủ ngay trước mặt. Trung Dũng Hầu phủ ở kinh thành, Tam phòng ở Cẩm Châu, đâu cũng không hề thiếu mấy việc tranh đấu này, suy nghĩ một chút là hiểu thôi."
Ánh mắt Yến Trì sâu sắc nhìn nàng một chút rồi cong môi không nói lời nào.
Tim Tần Hoan đập nhanh hơn một nhịp, nói chuyện cùng Yến Trì thật là mệt, hắn nhạy cảm hơn người bình thường rất nhiều, chẳng biết lúc nào sẽ bị hắn nhìn ra sơ hở. Đang mải nghĩ ngợi thì Tần Hoan ngẩng đầu lên đã thấy viện của Thái trưởng Công chúa ngay trước mặt, trong lòng mới buông lỏng ra một chút, nàng vội bước nhanh hơn.
Tần Hoan suy nghĩ không sai, đúng là Yến Trì rất nhạy cảm, hắn đương nhiên nhận ra nàng đang lúng túng muốn chạy trốn. Hắn cong cong khóe môi, sắc mặt cũng tươi lên nhiều, càng ngày hắn lại càng hiểu rõ chuyện gì có thể khiến cho Tần Hoan căng thẳng, mặc dù trong chốc lát hắn vẫn chưa nhận được đáp án mình mong muốn thế nhưng ít nhất cũng khiến cho hắn xác định được phương hướng.
Tần Hoan bước vào viện, hôm nay lại không thấy Thái trưởng Công chúa ngồi trong buồng mà người đang được Nhạc Ngưng và Giang thị đỡ 2 bên đi bộ từng bước từng bước nhỏ xung quanh sân. Nhạc Thanh đứng phía sau cũng đang cầm một cuốn sách gì đó đọc cho Thái trưởng Công chúa vừa nghe vừa đi lại. Hắn nghe thấy tiếng bước chân, nhìn thấy người đến là Tần Hoan thì vội vàng quẳng cuốn sách xuống rồi chạy đến bên cạnh nàng.
"Cửu cô nương sao lâu như thế mới đến đây? Lục Tụ ra ngoài cũng được gần nửa canh giờ rồi!"
Thấy Nhạc Thanh niềm nở như vậy khiến bước chân Thái trưởng Công chúa ngừng hẳn lại, bà liếc nhìn Giang thị một cái nhưng Giang thị lại có ý định mặc kệ. Đáy mắt bà hơi tối lại, "Hoan nha đầu, mau đến đây..."
Tần Hoan còn chưa trả lời câu hỏi của Nhạc Thanh, vội vàng chạy lên hành lễ, Giang thị đỡ nàng dậy, "Hoan nhi đến rồi là tốt, con đi dạo cùng với mẫu thân đi, ta phải đến tiền viện xem thử."
"Phu nhân cứ bận rộn đi." Tần Hoan chạy qua nâng tay Thái trưởng Công chúa.
Giang thị cười rồi rời đi, Thái trưởng Công chúa nhìn nhìn Nhạc Thanh rồi lại nhìn Yến Trì, "Sao các ngươi lại đến đây cùng nhau?"
Yến Trì khẽ cười, "Lúc con hồi phủ đã thấy Cửu cô nương đang dừng chân ở tiền viện, cho nên mới tiện đường cùng đến đây."
"Ồ...?" Thái trưởng Công chúa nhướn mày rồi lại nhìn Tần Hoan, "Chẳng trách vì sao lâu như thế con mới đến đây, hóa ra là gặp Hoắc Tri phủ ở tiền viện à?"
Tần Hoan gật gật đầu, Lục Tụ đứng bên cạnh không nhịn được mới nói, "Lão phu nhân không biết đấy thôi, hôm nay Cửu cô nương lại giúp Tri phủ Đại nhân một đại ân, nô tỳ đứng bên cạnh nghe mà đã cảm phục không thôi rồi!"
Đáy mắt Thái trưởng Công chúa sáng lên, chỉ chỉ vào ghế đá có trải nệm, Nhạc Ngưng và Tần Hoan hiểu ý cùng nhau đỡ bà đến đó ngồi xuống. Thái trưởng Công chúa nhìn Lục Tụ nói, "Sao lại thế? Ngươi nói hết ra xem nào."
Lục Tụ hồ hởi kể lại cực kỳ sinh động, nào là Tần Hoan và Từ Hà gặp mặt ra sao, hỏi chuyện làm mất rương thế nào, làm sao phát hiện bên trên nghiệm trạng có mùi kim ngọc nối xương, "Cửu cô nương chỉ nhờ ngửi ra được mùi của kim ngọc nối xương, lại hỏi thời điểm lần trước Từ ngỗ tác bị mất đồ, sau đó đoán ra được tên tiểu tặc trộm đồ là ai, hiện tại Tri phủ Đại nhân đã ra ngoài bố trí rồi. Lão phu nhân, người nói xem vì sao Cửu cô nương chỉ nhoáng cái mà đã có thể nghĩ đến nhiều chuyện như vậy, ngay cả thuốc cũng chỉ ngửi một cái là nhận ra!"
Thái trưởng Công chúa nghe xong vui mừng đến mức mặt mày sáng trưng, "Ngươi nghĩ Hoan nha đầu cũng trì độn như ngươi à? Y thuật con bé cao minh nên đương nhiên nhận ra được thuốc này." Nói xong bà lại nhìn Tần Hoan cảm thán, "Con đúng là tiểu Bồ tát, đi đến đâu cũng có thể giúp đỡ người khác. Lần này Hoắc Tri phủ phá án xong chắc chắn phải cảm tạ ngươi thật đàng hoàng, nếu không thì chính ta bắt hắn phải tạ!"
Tần Hoan cười yếu ớt, "Hoan nhi cũng chỉ là may mắn thôi, không dám nhận cảm tạ gì cả. Hôm trước lúc gặp Từ ngỗ tác trân đường con còn chưa ý thức được những chuyện này, huống chi đây cũng chỉ là việc nhỏ, không đáng để Tri phủ Đại nhân phải hậu tạ."
Thái trưởng Công chúa lắc đầu, "Cũng không thể nói như vậy, vụ án lần này hắn bị kẹt giữa 2 bên, cả An Dương Hầu phủ và Tống Quốc công phủ đều không thể xem nhẹ cho nên trong lòng hắn sốt ruột hơn ai hết. Con đã giải được vấn đề cấp bách cho hắn, đương nhiên đáng phải hậu tạ!"
Nhạc Thanh cũng nói thêm vào, "Cửu cô nương đúng thật là lợi hại, không chỉ có y thuật cao minh mà suy nghĩ lại rất tỉ mỉ. Chỉ bằng một vị thuốc thôi cũng đoán ra được nhiều chuyện như thế, nếu cô nương là nam nhi thì nhất định có thể đi theo con đường hình ngục trở thành Thanh thiên đại nhân trong lòng dân chúng rồi!"
"Nhị công tử khen nhầm rồi, Tần Hoan chỉ gặp may mắn mà thôi."
Tần Hoan cụp mắt, trả lời Nhạc Thanh đúng lễ đúng nghĩa, giọng nói cũng có vẻ xa cách. Thái trưởng Công chúa nghe thấy thế sắc mặt cũng hơi tối lại. Nhạc Thanh cũng không cố tình bắt bẻ, hắn bước đến gần thêm 2 bước rồi nói, "Cửu cô nương nói trước đây đã đọc qua không ít sách về hình ngục, ngoại trừ sách của Thẩm đại nhân thì Cửu cô nương đã đọc những gì rồi? Có từng xem qua tranh vẽ về những bậc kỳ tài xử án bán trên phố chưa?"
Tần Hoan trả lời đúng chuẩn mực, "Ngoài sách của Thẩm đại nhân, Tần Hoan có đọc qua mấy cuốn sách linh tinh khác, đều không đáng nhắc đến. Các tranh vẽ mà Nhị công tử nói Tần Hoan cũng đã từng nhìn qua một ít, lúc rảnh rỗi không có gì làm thì lấy ra giết thời gian vậy thôi."
Đáy mắt Nhạc Thanh sáng lên, càng thêm hứng thú, "Thật khéo quá, bình thường ta cũng hay xem mấy thứ này, 2 ngày trước ta tìm được trong hiệu sách kia khoảng chừng trăm bản vẽ về Bao công xử án, bên trên đều vẽ những tình tiết rất kỳ lạ. Nếu như Cửu cô nương thích thì lát nữa ta bảo người gói lại đưa cho cô nương mang về Tần phủ xem thử?"
Ánh mắt Tần Hoan chớp lóe, nàng mím môi nói, "Đa ta ý tốt của Nhị công tử, xem tranh vẽ này là sở thích lúc nhỏ của Tần Hoan, nhưng hiện tại cũng không xem được bao nhiêu nữa. Dạo này Tần Hoan đang mải đọc mấy cuốn sách về y thuật, chỉ sợ là không có thời gian xem tranh rồi."
Trong lòng Thái trưởng Công chúa thở dài một hơi, trừng mắt lườm Nhạc Thanh một cái oán trách, "Tên tiểu tử hồ đồ nhà ngươi, không cho ngươi quấy nhiễu Hoan nha đầu tu tập y thuật, nó còn nhỏ tuổi đã có thành tựu như vậy, tương lai chắc chắn còn có thể làm nên đại sự. Cũng không cho phép ngươi làm cho nó phân tâm, mấy cái bản vẽ bỏ đi này để tự bản thân ngươi nhìn chơi là được rồi." Nói xong bà lại bất đắc dĩ, "Nhìn xem Hoan nha đầu người ta kìa, tận tâm tận lực đi trên con đường mình đã chọn. Chẳng phải ngươi muốn nhập ngũ sao, hình như 2 hôm nay thấy ngươi ít đến quân doanh rồi thì phải..."
Nhạc Thanh hơi thất vọng gãi gãi đầu, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười tươi sáng. Bao công chính là danh thần của triều trước, đã xử lý được vô số vụ kỳ án, có danh tiếng rất tốt và còn được ca ngợi là Thanh thiên. Cho đến hiện tại, vị quan viên được dân chúng ca tụng là Thanh thiên thì cũng là một chuyện cực kỳ vinh quang. Trước đây hắn đã nghe thấy vài câu chuyện về Bao công xử án, tuy không thích lắm nhưng nghĩ đến Tần Hoan nói nàng từng yêu thích những thứ này nên mới cho người đến hiệu sách tìm tòi, thậm chí còn ra giá cao để mua về rất nhiều bản khó tìm lẫn bản đơn lẻ. Hắn vốn muốn tặng vật quý, nào ngờ giai nhân hiện tại đã thay đổi sở thích, mà lại còn là sở thích mà hắn không thể chạm đến được. Chắc chắn hắn không thể mặt dày mà nói rằng hắn cũng muốn đi học y thuật được!"