Tần Hoan gật đầu, "Mặc dù ngày đó Tri phủ Đại nhân sai người đào bới rất cẩn thận, thế nhưng dưới đáy giếng toàn là nước bùn, cho nên vẫn có khả năng bị bỏ sót. Có điều mấy hôm trước miệng giếng đó đã bị người trong phủ lấp đất bịt lại rồi."
Yến Trì chau mày, "Lấp đất lại rồi thì vẫn có thể đào ra lại, chẳng qua phải tìm một cái cớ hợp lý."
Tần Hoan lấy lại bình tĩnh, lại không biết nghĩ đến cái gì nên nói tiếp, "Còn nữa, hôm đó lúc Lục tỷ tỷ ta rơi xuống giếng ở chỗ giàn hoa, nàng ta nói nàng nhìn thấy xương người ở trong giếng, sau đó Lưu quản gia leo xuống xem xét thế nhưng lại ném ra được một đoạn cành cây khô. Mà bây giờ ngẫm lại, có khả năng lúc ấy Lục tỷ tỷ nhìn thấy đúng là xương người thật."
Yến Trì đứng dậy, "Ta biết rồi, ngươi cứ ở đây chờ."
Yến Trì nói xong liền quay người bước đi, Tần Hoan cúi đầu nhìn thoáng qua mảnh xương kia, chỉ hy vọng bản thân mình đừng đoán sai.
Yến Trì và Bạch Phong vừa đi khỏi Đinh Lan uyển thì Tần Hoan lại căn dặn Phục Linh, "Em ra nhìn đi, xem xem Thế tử Điện hạ bọn họ đến chỗ nào."
Phục Linh phụng mệnh chạy ra, Tần Hoan ở trong phòng lại lo lắng sốt ruột.
Mưa dầm liên miên không dứt, sắc trời rất nhanh đã tối hẳn xuống, chẳng bao lâu sau Phục Linh đã trở về, "Tiểu thư, Thế tử Điện hạ ban đầu là đi tìm Tri phủ Đại nhân, sau đó cả hai cùng đến viện phía tây, bọn họ ở bên trong một lát rồi mới dẫn người đến rừng trúc tím."
Tần Hoan nghe xong thì trong lòng mới bình tĩnh lại được đôi chút, sau đó lại bảo Phục Linh tiếp tục đi nghe ngóng tin tức.
Lại qua thời gian khoảng 1 khắc sau Phục Linh mới trở về, "Tiểu thư, Thế tử Điện hạ muốn đào giếng kia lên một lần nữa. Lão phu nhân biết chuyện này nên đã chạy thẳng đến rừng trúc rồi, ngay cả Đại thiếu gia cũng ở tiền viện đi vào, à cả phu nhân nữa, bọn họ đều đi đến đó rồi."
Tần Hoan chau mày, sự tình quả nhiên đúng như nàng dự đoán, lần này Tưởng thị đến nhất định là ngăn cản Yến Trì, thế nhưng Yến Trì làm việc thì bà ta làm sao có thể cản lại được? Tần Hoan gật đầu, "Biết rồi, em tiếp tục theo dõi xem."
Phục Linh lại ra khỏi viện, thế nhưng ngay lập tức lại quay về, "Tiểu thư, Thế tử Điện hạ phái người đến, nói là người không cần phải đến rừng trúc."
Tần Hoan hơi sững sờ, thế nhưng rất nhanh đã phản ứng kịp. Việc này nhất định Tưởng thị không muốn cho nên nếu như nàng đến đó thì chắc chắn Tưởng thị sẽ trút toàn bộ lửa giận lên trên đầu nàng. Nghĩ như vậy trong lòng Tần Hoan chợt ấm áp, "Ta biết rồi, em đi đi."
Phục Linh đi khỏi, Tần Hoan đứng dậy đi đến bên cửa sổ, trời đã tối lắm rồi, bên trong tiểu viện này của nàng cũng đã đốt đèn lên rồi. Bên ngoài sân lại càng có nhiều đèn hơn, ánh sáng ấm áp từ phía xa xuyên qua màn mưa mù sương chiếu thẳng vào lòng nàng.
Nếu so sánh với 2 lần trước thì lần này Phục Linh quay về chậm hơn, đang lúc Tần Hoan cảm thấy được liệu có phải xảy ra chuyện rắc rối gì rồi không, thì Phục Linh đột nhiên chạy nhanh trở về, "Tiểu thư, lão phu nhân té xỉu rồi..."
Tần Hoan ngạc nhiên, Phục Linh thở không ra hơi, "Lão phu nhân dẫn theo Đại thiếu gia và phu nhân đến đó, muốn chất vấn Thế tử Điện hạ vì sao phải đào giếng lên, nói rằng miệng hung giếng này một khi đã phong ấn lại rồi thì không thể đào lên nữa, đào lên sẽ phá hủy khí vận của Tần phủ, còn có thể làm người trong Tần phủ tổn thọ. Thế tử Điện hạ căn bản không tin lời này nên nói thẳng luôn, nói là Nhị di nương vẫn còn sót lại thi cốt chưa đào ra, nếu như để Nhị di nương hạ táng không được toàn thây thì như vậy cũng sẽ khiến cho toàn Tần phủ gia đạo không yên. Sau đó Thế tử Điện hạ đã hạ lệnh xuống dưới, lão phu nhân vừa thấy hành động này của Thế tử Điện hạ thì không thể nào ngăn chặn được nữa, lập tức hôn mê bất tỉnh. Hiện tại lão phu nhân đã bị tống về Phật đường rồi."
Phục Linh nói xong rồi vội vàng thở hổn hển, "Sau đó Đại thiếu gia đến tiền viện để mời đại phu đến."
Tần Hoan vốn đang lắng nghe chăm chú, thế nhưng nghe đến đó đột nhiên chau mày, "Em nói Đại ca đến tiền viện mời đại phu?"
Phục Linh gật đầu, đột nhiên lại cảm thấy có chỗ nào không đúng, "Ồ, Đại thiếu gia vì sao lại phải đến tiền viện để mời đại phu... Tiền viện làm gì có đại phu chứ... Chẳng lẽ Tiền Bách Nhận hiện tại đang ở tiền viện?"
Tần Hoan lắc đầu, "Không đúng, không thích hợp."
Nói xong Tần Hoan liền đi lấy áo choàng, sau đó căn dặn, "Chúng ta đến tiền viện nhìn xem."
Phục Linh hơi kinh ngạc, nàng khuyên nhủ Tần Hoan theo bản năng, thế nhưng nhìn sắc mặt quyết tâm của Tần Hoan thì nàng làm sao ngăn được. Phục Linh thầm thở dài rồi vội vàng đi lấy dù lấy đèn, đợi Tần Hoan mặc xong áo choàng rồi thì mới nhanh nhẹn đi cùng Tần Hoan về hướng tiền viện. Có gì hot? Chọt thử t𝘳a𝘯g == T𝘳𝖴mT𝘳𝒖 y𝒆𝘯.𝗏𝘯 ==
Có thể do động tĩnh phía sau gây ra huyên náo không nhỏ, cho nên ở phía tiền viện lại chẳng còn mấy người.
Tần Hoan suy nghĩ một chút rồi đi thẳng về hướng viện của Tần An, Phục Linh thấy thế hô lên, "Tiểu thư đi đâu thế?"
"Thăm Tam thúc..."
Tần Hoan nói rất nhanh, dưới chân nàng lại không hề chậm lại, hiện tại bệnh của lão phu nhân là quan trọng nhất thế nhưng Tần Sâm lại đến tiền viện làm gì? Tiền viện không có đại phu, mà chỉ có Tần An!
Nghĩ đến đây Tần Hoan càng chắc chắn ý đồ của Tần Sâm, thế nhưng hắn đi tìm Tần An làm gì?
Là vì muốn mật báo hay là vì cái gì...
Đang mải suy nghĩ thì bước chân Tần Hoan đột nhiên đình trệ, nàng đang chạy trên hành lang dẫn đến tiền viện, ở phía không xa đó chính là cửa viện, thế nhưng lúc này Tần Hoan nhìn thấy Tần Sâm dẫn 5 người đi ra ngay bên ngoài cửa viện cách 7-8 trượng, mà trên lưng một người lại còn đang cõng một người nữa.
Một người cõng, 4 người còn lại thì 2 người đem theo bọc quần áo, 2 người còn lại đang che dù, bọn họ đi ra khỏi tiền viện thì lập tức đi về hướng cửa phủ. Tần Hoan lập tức chau mày lại, đây là bọn họ muốn đưa Tần An ra ngoài?
Lão phu nhân vừa mới té xỉu, Tần Sâm lại muốn đưa Tần An ra ngoài...
Tần An bị bệnh lâu như vậy lại vẫn chưa hề đi tìm căn biệt viện để dưỡng bệnh, còn hiện tại chắc không đến mức phải dầm mưa để đi tìm chỗ dưỡng bệnh đâu nhỉ?
Chứng kiến dáng vẻ kia, rõ ràng là vừa biết được cái gì đó nên mới không kịp thu dọn, chỉ đơn giản mang theo 2 bao đồ rồi bỏ chạy. Ánh mắt Tần Hoan lạnh lùng, lập tức nghĩ đến 4 chữ 'sợ tội bỏ trốn'...
Tần An muốn chạy trốn... Nếu như đó chỉ là một bí mật không đáng kể thì việc gì ông ta phải chạy trốn?
"Đại ca..." Tần Hoan chạy nhanh vài bước rồi đột nhiên hô lên.
Tần Sâm ngay lúc đang gấp rút nghe thấy tiếng gọi liền quay người lại, hắn hoàn toàn không ngờ được lúc này Tần Hoan lại chạy đến tiền viện.
Tần Sâm lướt mắt nhìn sang 4 phía, đến lúc chỉ thấy có mỗi 2 người là Tần Hoan và Phục Linh thì hắn phất phất tay áo ý bảo mấy người kia đi trước, sau đó quay lại chỗ Tần Hoan, "Cửu muội muội, sao muội lại chạy ra đây?"
Tần Hoan nhíu mày, kiễng chân lên nhìn ngó mấy người muốn đi ra khỏi phủ kia, "Bọn họ là ai vậy? Lại còn đang cõng ai thế?"
Tần Sâm bước lên ngăn cản Tần Hoan, trong miệng lại nói, "Đã muộn thế này rồi, trời lại còn mưa, muội không sợ bản thân mình bị cảm lạnh à? Mau quay về đi, mấy chuyện này muội không cần phải xen vào..."
Mắt thấy mấy người kia càng chạy càng xa, trong lòng Tần Hoan không khỏi sốt ruột.
Thế nhưng Tần Sâm đang ở đây, dựa vào một tiểu cô nương là nàng thì càng không có cách gì ngăn cản mấy người kia lại được.
Tần Hoan mím môi một cái, "Đại ca, đã muộn lắm rồi, sao lại phải đưa Tam thúc rời đi?"
Nàng vừa hỏi thì sắc mặt Tần Sâm đột nhiên trở nên nghiêm túc, giọng nói mơ hồ có chút tức giận, "Muội đừng quản mấy chuyện này, giờ đã muộn lắm rồi, muội mau quay về viện của mình đi. Mấy hôm nay trong phủ rất loạn, sao muội lại dám ra ngoài một mình?"
Tần Hoan nhìn Tần Sâm, cuối cùng nàng lại không nhịn được mà nói, "Đại ca, nếu như Tam thúc thật sự đã gây ra chuyện gì, Đại ca thử nghĩ mà xem, nếu như Đại ca sắp xếp cho Tam thúc rời khỏi thì có phải càng khiến cho tội của Tam thúc nặng hơn không? Tri phủ Đại nhân và Tần phủ có giao tình, đó chính là nếu như xảy ra chuyện gì thì Tri phủ Đại nhân cũng sẽ làm theo lẽ công bằng, lại còn có thể suy xét thêm một chút. Còn nếu Tam thúc cứ thế bỏ chạy thì chính là đào phạm..."
Lông mày Tần Sâm càng nhíu chặt, Tần Hoan lại bồi thêm, "Huống hồ còn có Thế tử Điện hạ ở đây, làm sao Tam thúc có thể thoát được?"
Bất kể là dựa trên thân phận người Tần phủ của Cửu tiểu thư, hay là dựa vào sự quan tâm từ trước đến nay của Tần Sâm giành cho Cửu tiểu thư, Tần Hoan cảm thấy được nàng nói lời này cũng xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ, mà nàng lại không cần phải tự mình đi ngăn cản mấy người đang cõng Tần An rời phủ kia lại.
Thành Cẩm Châu to như vậy, Đại Chu rộng lớn như vậy, nếu như có thể chạy ra khỏi Cẩm Châu rồi thì tiếp theo sẽ thế nào?
Chỉ cần Yến Trì muốn, hắn liền nhất định có thể bắt Tần An trở về!
Đáy mắt vốn nghiêm túc của Tần An thoáng hiện lên vẻ chần chờ, hắn nhìn Tần Hoan nghi hoặc, "Cửu muội muội biết được chuyện gì rồi? Có phải Cửu muội muội đã biết kế hoạch của Thế tử Điện hạ từ sớm không?"
Tần Hoan che giấu, "Thế tử Điện hạ? Thế tử Điện hạ có kế hoạch gì?"
Thấy Tần Hoan giả ngu, Tần Sâm lắc lắc đầu rồi vẻ mặt cũng trở nên phức tạp, hắn xoay người lại đi về hướng mấy người vừa rời đi kia, không còn thấy bóng người nào nữa nên mới cụp mắt xuống thở dài, "Ta chỉ là phụng mệnh làm việc, qua khỏi cánh cửa này rồi, sinh tử liền do số mệnh!"
Cũng không biết có phải gặp ảo giác hay không, giây phút này Tần Hoan chỉ cảm thấy trên người Tần Sâm hoàn toàn là vẻ suy sụp.
Hắn phụng mệnh làm việc, toàn bộ Tần phủ này hắn còn có thể phụng mệnh của ai?
Tần Hoan thở dài, Tưởng thị không chỉ mê tín tin vào mấy chuyện quỷ thần mà càng lúc càng không thấy rõ được tình hình. Yến Trì và Hoắc Hoài Tín đều đang ở trong phủ vậy mà bà ta lại có thể quang minh chính đại sắp xếp cho Tần An rời đi. Hoặc là bà ta biết rõ không thể thay đổi tình hình nhưng vấn cố chấp muốn làm gì đó?
Tần Hoan không hiểu, lúc này Tần Sâm mới ngẩng mặt lên rồi cười khổ một cái, "Cửu muội muội có cảm thấy không thể chịu nổi không?"
Tần Hoan thở dài, "Một chữ 'trốn' luôn luôn khiến cho người ta cảm thấy hèn nhát không chịu nổi, còn những chuyện không chịu nổi khác thì muội không biết."
Tần Sâm nhìn thẳng vào mắt Tần Hoan, sau đó ánh mắt hắn hơi tối lại, trên mặt lại hơi có vẻ bất đắc dĩ, "Ban đầu chỉ nói sau khi Cửu muội muội ngã xuống hồ bán nguyệt thì mới lộ ra y thuật tuyệt kỹ, không nghĩ rằng nhiều năm như vậy Cửu muội muội còn ẩn giấu tính tình cứng rắn cùng suy nghĩ thông tuệ. Trước đây thật sự không biết Cửu muội muội lại như vậy..."
Tần Hoan nhất thời cũng không biết phải nói gì, hiện tại nàng chỉ muốn đến rừng trúc nhìn, xem xem rốt cuộc bên dưới đáy giếng kia có cái gì.
"Thế tử Điện hạ còn đang ở trong rừng trúc tím, Đại ca có muốn cùng đến đó xem thử không?"
Tần Sâm cúi mặt, hắn lắc đầu hơi nản lòng, "Không xem, chẳng qua chỉ là những thứ không nên để phơi bày ra ánh sáng thôi."
Trong lòng Tần Hoan rùng mình, Tần Sâm vốn đang gấp rút an bài cho Tần An đào tẩu mà chính miệng mình lại nói như vậy, như vậy thì rốt cuộc trong đáy giếng bỏ hoang kia đã cất giấu bí mật gì của Tần phủ?
Tần Hoan hít vào một hơi thật sâu, "Một khi đã như vậy, hiện tại muội về nội viện đây."
Tần Hoan nói xong liền quay người, nàng quyết định đi đến rừng trúc xem thử. Bước chân nàng rất nhanh, bóng dáng xa dần rồi cuối cùng biến mất trong bóng đêm đen như mực. Chờ khi nàng hoàn toàn đi khỏi rồi thì Tần Sâm mới chậm chạp ngước mắt lên, trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên nụ cười chua sót, thế nhưng trong đáy mắt hắn lại tràn đầy vẻ tức giận và không cam lòng.
ở bên này khi Tần Hoan vừa mới đến cửa vào nội viện thì đã thấy được Bạch Phong, có vẻ như Bạch Phong đang đi tìm ai đó, hắn vừa thấy Tần Hoan thì đáy mắt sáng lên, "Cửu cô nương, người đi chỗ nào thế?"
Tần Hoan vội vàng nói, "Tần An muốn chạy trốn, đi hướng về phía cửa đông."
Bạch Phong thấy nàng gấp gáp thì lên tiếng, "Cửu cô nương không cần lo lắng, xung quanh Tần phủ này đều có người mà Điện hạ an bài, không một ai trốn đi được." Bạch Phong hơi ngừng lại rồi nói tiếp, "Tiểu nhân phụng mệnh đến mời Cửu cô nương đi rừng trúc..."
"Đào được rồi à?" Đôi mắt Tần Hoan sáng như đuốc.
Trên mặt Bạch Phong lại hiện lên vẻ trầm trọng, giống như chuyện này không có gì đáng để vui mừng.
"Vâng, đào được rồi, hơn nữa còn không chỉ có một bộ hài cốt..."