Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Dưới ánh đèn sáng rực, kiệu hoa chói mắt, nhưng bên trong kiệu không gian nhỏ hẹp ánh sáng mờ ảo, tân nương không có đầu toàn thân mặc giá y đỏ sẫm yên lặng ngồi đó. Nếu như không nhìn kỹ thậm chí vẫn cảm thấy bên trong kiệu là một người sống.

Mồ hôi lạnh toàn thân Nhạc Giá chảy xuống như mưa, sống lưng cũng cảm thấy rét lạnh, cả người ngây ra như pho tượng, mãi đến khi có đủ mọi loại tiếng la hét sợ hãi vang lên từ đằng sau mới kéo hồn vía hắn trở về, hắn lập tức khép màn kiệu lại.

"Chuyện gì thế này? Ta... ta có phải hoa mắt rồi không?"

Thái trưởng Công chúa không thể tin được nhìn về hướng màn kiệu, lại nhìn ra xung quanh thấy ánh mắt hoảng sợ của mọi người, bà nhất thời ngẩn ra.

An Dương Hầu Nhạc Quỳnh bước nhanh đến, lại vén màn kiệu lên, Ngụy Ngôn Chi cũng bám sát theo. Hắn thoáng qua theo hướng cửa sổ kiệu sau đó sắc mặt trắng bệch, chân cũng lùi lại sau hai bước, hốc mắt đỏ ửng lên.

"Không, không thể nào, không thể nào..."

"Chiều nay, chiều nay bọn ta còn nói chuyện, không thể nào..."

Biến cố phát sinh quá đột ngột, hai tỳ nữ phía sau chạy tới, một người vén màn cửa sổ kiệu lên rồi sau đó đồng thời giật mình sợ hãi thét chói tai lùi về phía sau, còn chưa lùi được mấy bước đã cùng nhau ngã nhào xuống đất gào khóc!

"Tiểu thư! Tiểu thư làm sao có thể... Trời ơi, tiểu thư..."

"Tiểu thư chết rồi... tiểu thư của chúng ta chết rồi, điều này sao có thể..."

Người của Tống Quốc công phủ đều biết đã xảy ra chuyện, tất cả đều quỳ xuống đất khóc lóc.

Đây là chuyện vui trăm năm khó gặp ở thành Cẩm Châu, ai cũng không ngờ tới sẽ có án mạng xảy ra, không những thế lại còn là trong cảnh tân nương không đầu cực kỳ đáng sợ như thế này. Các quan khách vốn đã đợi cả một ngày dài, giờ bị dọa sợ xong cũng dần dần ý thức được ra phải nhanh nhanh rời khỏi An Dương Hầu phủ.

"Đúng...đúng là cực kỳ xui xẻo, tân nương tử chết vào ngày đại hôn."

"Các ngươi có thấy rõ không, tân nương tử không có đầu, may mà chúng ta đông người, nếu không lão thân đã bị dọa chết rồi. Đi thôi đi thôi, chuyện liên quan đến mạng người rất nhanh sẽ có quan phủ đến đây, chúng ta chớ có dính đến phiền toái!"

Quan khách nghị luận sôi nổi, phần lớn đều ra khỏi phủ đi về, chỉ có một ít người to gan lớn mật nhìn về hướng kiệu hoa bên này. An Dương Hầu Nhạc Quỳnh vỗ vỗ lưng Nhạc Giá để hắn tỉnh hồn lại, rồi sau đó chắp tay về hướng các vị quan khách, "Chư vị, thật sự rất xin lỗi, hôm nay đại hôn không thành, lại khiến mọi người chờ đợi uổng công, hiện tại trời đã tối muộn rồi, bản Hầu lập tức phân phó hạ nhân đưa chư vị về nhà. Ngày khác bản Hầu sẽ tự mình đến nhà chư vị tạ lỗi."

Nghe lời này xong, mọi người liên tiếp đáp lời "Không dám". Nháy mắt sau có một nam nhân thấp béo mặc hoa phục đi ra từ trong đám đông, "Hầu gia, có cần lập tức sai người lại đây không? Đây là án mạng, Hầu gia tính thế nào..."

Người vừa nói chuyện chính là Tri phủ thành Cẩm Châu Hoắc Hoài Tín, đã xảy ra án mạng nên đương nhiên là do hắn tiếp nhận, thế nhưng sự tình có quan hệ đến An Dương Hầu phủ nên hắn phải hỏi ý của Nhạc Quỳnh. Nhạc Quỳnh nghe thế liền lập tức chắp tay, "Hoắc huynh, chuyện này liên hệ trọng đại, làm phiền huynh rồi!"

Người chết là con gái của Tống Quốc công phủ ở kinh thành, mà lại chết trên đường đưa dâu. Nếu như Tống Quốc công phủ làm ầm ĩ lên thì chắc chắn An Dương Hầu phủ phải chịu liên lụy, nên nếu không thể điều tra ra chân tướng thì thanh danh của An Dương Hầu phủ sẽ bị hủy hoại!

Hoắc Hoài Tín hiểu được ý tứ của Nhạc Quỳnh nên lập tức phân phó thủ hạ, "Lập tức bảo Tề bổ đầu dẫn người lại đây!"

Thủ hạ đáp lời rồi chạy đi, Hoắc Hoài Tín lập tức đi đến phía kiệu hoa, thân hình hắn hơi béo lùn, dáng vẻ hoàn toàn bình thường nhưng đôi mắt nhỏ ánh lên vẻ thông minh lanh lợi. Hắn xốc màn kiệu lên nhìn một lúc rồi bình tĩnh xoay người lại, "Hầu gia, hiện tại nhân lúc bổ đầu còn chưa đến, trước cứ trấn an quan khách hôm nay đã, tân nương là chết ở dọc đường, không liên quan đến An Dương Hầu phủ."

Lời này vừa nói ra, Ngụy Ngôn Chi hai mắt đỏ ửng đứng ở bên cạnh lập tức tiến lên, "Không, Hầu gia, Tiểu Nhu là chết ở trong thành Cẩm Châu, là vì gả cho An Dương Hầu phủ mà đến đây, người không thể không quản việc này, người... người nên vì Tiểu Nhu đòi một cái công đạo!"

Vừa nghe thấy Ngụy Ngôn Chi hiểu sai ý, Nhạc Quỳnh vội nói, "Hiền chất đừng vội, không phải Hoắc Tri phủ có ý này. Ngươi yên tâm, chuyện này An Dương Hầu phủ nhất định phải quản đến cùng, có Hoắc Tri phủ ở đây chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng. Hiền chất dẫn theo người của Tống Quốc công phủ lập tức vào trong An Dương Hầu phủ đi, các ngươi đã cùng nhau đưa dâu đến đây, việc này cũng cần phải có các ngươi phối hợp."

Hoắc Hoài Tín vội vàng gật đầu, "Đúng là như vậy, các ngươi trước tiên phải bình tĩnh lại, chút nữa còn phải lần lượt hỏi các ngươi."

Ngụy Ngôn Chi giống như bị rút mất hồn phách cứ thế gật gật đầu, trong mắt tràn đầy đau khổ. Còn phía bên này Thái trưởng Công chúa cũng ôm ngực được Yến Trì và Giang thị đỡ đi vào trong nội viện. Yến Trì đã nhiều năm chinh chiến nên đương nhiên không sợ hãi người chết, nhưng chuyện này khiến cho hắn chấn động không ít.

Tống Nhu kia chính là tân nương, ai lại có thể dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy giết chết nàng?

"Cô nãi nãi đừng quá đau buồn, bất thình lình xảy ra chuyện này, thân thể người mới là quan trọng nhất."

Thái trưởng Công chúa ôm ngực, không ngớt xót xa, "Đang êm đẹp thế này, sao lại... Cô nương kia mới có 17 tuổi, vốn là sẽ làm cháu dâu ra, như thế nào lại..." Nói xong, Thái trưởng Công chúa túm lấy tay Giang thị, "Con đi thương lượng với Nhạc Quỳnh, mau mau phái người đi kinh thành báo tang, chúng ta chỉ là mất đi một hôn lễ thôi, còn Tống Quốc công phủ lại mất đi một vị ái nữ, haizzz..."

Giang thị đáp lời, sau đó Thái trưởng Công chúa lại túm lấy Yến Trì, "Tiểu Thất, khi nào con đi? Hôn lễ không còn nữa, con..."

Yến Trì vội lắc đầu, "Cô nãi nãi yên tâm, Thánh thượng cho con thời gian 2 tháng, con còn có thể ở lại đây nhiều ngày nữa. Trước mắt Hầu phủ xảy ra chuyện, con tiện thể có thể ở lại xem có hỗ trợ được gì không."

Thái trưởng Công chúa gật đầu yên lòng, cứ thế đi về viện của mình nghỉ ngơi. Yến Trì cũng không ở lại mà đi thẳng đến cửa phủ, chuyện xảy ra tối nay thật sự là kỳ quái đáng sợ, hắn vừa muốn giúp Hầu phủ, lại vừa muốn tìm tòi điều tra.

"Tiểu thư! Chúng ta đi nhanh thôi! Sao người chẳng sợ hãi chút nào vậy! Đêm nay nô tỳ nhất định sẽ mơ thấy ác mộng, thật là đáng sợ, sao nô tỳ lại đi chen chúc lên nhìn tân nương chứ, sau này nô tỳ mà nhìn thấy kiệu hoa thì sẽ sợ hãi..."

Bởi vì kiệu hoa vẫn để ở cửa chính cho nên không ai muốn đi ra hướng đó cả, vì thế mọi người lại đi vào trong phủ, xuyên qua phòng khách đi về phía cửa tây để ra về. Mà Tần Hoan lại là người cuối cùng đi qua cửa chính của phủ, nàng chau chau mày, bước chân cực kỳ chậm rãi.

Tân nương tử làm sao lại chết? Mà lại còn chết ở trong kiệu hoa.

Không phải trúng độc chết, cũng không phải bị thương, mà là bị người ta chặt đầu ngay khi còn sống.

Tần Hoan ngừng chân, đầu của tân nương tử đi đâu mất rồi?

"Tiểu thư, người làm sao vây? Là bị dọa rồi à?"

Phục Linh lo lắng nhìn Tần Hoan, Tần Hoan chợt phục hồi lại tinh thần, lắc lắc đầu.

Năm đó khi phụ thân vẫn còn là một Hình ngục ti sứ nho nhỏ, mẫu thân đã sinh hạ nàng ra ngay trong xe ngựa khi đang cùng phụ thân đi tra án, là một vụ án thê thiếp tranh đoạt giết hại lẫn nhau.

Lúc phụ thân nghiệm thi ở trong phòng thì cũng là lúc mẫu thân ngay tại bên ngoài cho nàng bú sữa. Sau này khi nàng lớn lên một chút, nàng thậm chí có thể làm thư đồng cho phụ thân, nàng ở bên cạnh trợ giúp phụ thân ghi lại những điểm quan trọng của án mạng cũng như vết thương trên thân thể người chết. Phụ thân biết y thuật, cũng tinh thông thuật nghiệm thi. Hai người có rất nhiều mối quan hệ ở bên ngoài, cũng thường xuyên qua lại cho nên nàng cũng thuận tiện học được rất nhiều kỹ năng nghiệm thi của phụ thân.

Phụ thân kiến thức rộng rãi, rất nhiều lần dẫn nàng theo cùng nghiệm thi tra án.

Về sau lại chính do mẫu thân nàng, bà cảm thấy được nữ nhi nhà mình cứ quanh quẩn trong hình ngục rồi lại nghiệm thi người chết mãi là không tốt, cho nên mới dẫn nàng đến bái Dược vương Tôn Hi làm thầy, nghiêm chỉnh học tập y thuật. Sau đó phụ thân thăng chức làm Đại Lý Tự khanh, cả nhà định cư tại kinh thành nên nàng biến thành khuê nữ nhà quan, chân không rời nhà. Thế nhưng những bộ hồ sơ vụ án của phụ thân trong thư phòng lại chính là thú vui tiêu khiển hàng ngày của nàng.

Phụ thân thở dài, đáng tiếc nàng không phải là thân nam nhi.

Tần Hoan thu hồi lại suy nghĩ, "Người đã chết rồi thì sẽ không còn ý thức, nói đến quỷ thần thì cũng chỉ là lời đồn, có gì phải sợ."

Phục Linh lắc đầu, kéo Tần Hoan đi nhanh hơn, "Nô tỳ vẫn sợ hãi, tiểu thư, chúng ta đi nhanh chút, đây chính là án mạng giết người, chúng ta đừng có dính đến phiền toái. Đây có lẽ là tai ương của An Dương Hầu phủ rồi."

Tần Hoan vẫn bước đi không nhanh không chậm, "Không liên quan gì đến An Dương Hầu phủ, /dịch bởi H,eL!X/tân nương là chết ở trên đường, mà đã chết ít nhất hai canh giờ trở lên, bất luận thế nào thì cũng không liên quan gì đến An Dương Hầu phủ."

Ngay bên kia bức tường ngăn cách với hành lang, Yến Trì ngừng chân lại, tại sao nàng ta lại biết tân nương ít nhất đã chết hai canh giờ trở lên?

Ý nghĩ này vừa lóe lên, bước chân Yến Trì khẽ chuyển, đi về chỗ lối rẽ bên cạnh tường ngăn.

Không chỉ có không sợ người chết, mà lại còn biết thời gian tử vong của tân nương?

Yến Trì vội bước nhanh hơn, trong giây lát đã đi được đến đoạn cuối của tường ngăn.

Ngay khoảnh khắc đi ra khỏi tường ngăn, hắn lập tức thấy được một khuôn mặt duyên dáng đứng cạnh ngọn đèn sắp tàn ở cách đó không xa.

Hắn hơi nheo mắt, hắn đã gặp qua rất nhiều loại nữ nhân, xinh đẹp như hoa quốc sắc thiên hương đều có, thế nhưng gương mặt này khác hẳn với nhưng sắc đẹp phàm tục mà hắn đã từng gặp kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui