Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Đây là lần đầu tiên Tần Hoan đến tiền viện.

Mới vừa đi đến cửa viện đã nhìn thấy Tần Sâm sốt ruột bước qua bước lại ở bên trong, vừa thấy Tần Hoan hắn đã chạy ngay đến, "Sao lại lâu như vậy?"

Giọng nói Tần Sâm xưa nay luôn nhẹ nhàng ấm áp, nhưng hiện tại lại hơi gay gắt.

Thái Hà cúi đầu nói, "Cửu tiểu thư đến phía đông, tìm mãi mới thấy."

Tần Sâm chau mày, vốn định hỏi vì sao Tần Hoan lại đến đó nhưng đáng tiếc hắn cũng không dám chậm trễ vị khách quý kia, hắn nhìn Tần Hoan một cái rồi xoay người đi về hướng chính đường, "Mau đi theo ta..."

Tần Hoan mới bước được một bước vào trong viện đã bị một bầu không khí áp lực đập vào mặt.

Trong lòng nàng cũng căng thẳng hẳn lên.

Nàng cúi đầu, nhìn đảo qua xung quanh thấy tất cả hạ nhân của Hầu phủ đều nín thở câm như hến, nàng lại ngước mắt lên nhìn lướt qua chính đường, chỉ nhìn thấy vài bóng người căng thẳng sợ hãi đứng nép vào cửa.

Một trong số đó là người mà xưa nay chưa bao giờ nghiêm túc: Tần Lệ.

Tần Sâm bước đi rất nhanh, có thể thấy hắn rất coi trọng vị khách quý kia. Hắn vừa bước qua bậc thềm vừa nói, "Điện hạ, để cho người chờ lâu rồi, gia muội đã đến..."

Điện hạ? Trong lòng Tần Hoan hơi run sợ, nàng theo bản nâng ngước mắt lên nhìn.

Mới chỉ liếc mắt một cái đã thấy Yến Trì, hắn mặc hoa bào đen, rất vênh váo hung hăng ngồi nghiêm chỉnh trên chủ vị của sảnh chính Tần phủ. Cả người hắn dựa vào phía sau, sắc mặt như đóng băng tất cả mọi thứ, chỉ một cái nhíu mày, một cái liếc mắt của hắn thôi cũng đủ tạo ra lực uy hiếp khủng bố.

Cứ tưởng là ai đến, hóa ra lại là Yến Trì...

Đám người phòng trong phòng ngoài ai ai cũng đều không dám thở mạnh, nhưng trái tim căng thẳng của Tần Hoan hiện tại đã được buông lỏng.

"Tần Hoan, nhìn thấy Điện hạ sao không hành lễ?"

Lúc Tần Hoan đi vào chính đường, nhìn thấy Yến Trì nên nàng hơi sững sờ, vậy mà mới chỉ giây lát thôi đã có một tiếng nói yếu ớt vang lên. Nàng ngước mắt lên, thấy một nam tử trung niên mặc y phục lộng lẫy cao quý đứng phía trên Tần Lệ.

Mặc dù Tần Hoan không có ký ức gì thế nhưng nàng chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra thân phận của nam tử này.

Người này chiều cao trung bình, mặc áo choàng cao cổ, dung mạo gần giống với Tần Sâm, ông ta có đôi mắt hẹp dài, cũng chính vì đôi mắt này nên tướng mạo ông ta rất gian. Dưới mắt ông ta lộ rõ quầng thâm, đồng tử cũng có màng đục, da mặt ố vàng cộng thêm hai tròng mắt không có thần, lúc đứng thì lưng không ưỡn thẳng được, lực thắt lưng yếu kém, hơi thở không vững vàng, mới đến 40 tuổi mà hai bên tóc mai đã bạc gần hết. Tình trạng đó chính là thân thể của một người bị ăn mòn bởi tửu sắc, trong Tần phủ ngoài Tam lão gia Tần An ra thì còn có thể là ai?

Nhờ phúc của Yến Trì, cuối cùng nàng cũng gặp được vị Tam thúc phụ này rồi.

"Tần Hoan bái kiến Điện..."

"Cửu cô nương miễn lễ!"

Tần Hoan còn chưa nói xong, cơ thể nàng cũng chưa kịp khom xuống thì Yến Trì đã cắt ngang lời của nàng.

Tần Hoan ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của hắn.

"Cửu cô nương chữa bệnh cho Thái trưởng Công chúa cũng xem như là ân nhân của Hầu phủ và Yến thị, Yến Trì sao dám nhận lễ của Cửu cô nương?"

Lời này nói ra, Tần Hoan đang chầm chậm đứng thẳng dậy, còn mấy người Tần An lại biến sắc.

Ban nãy lúc vị Duệ Thân vương Thế tử Điện hạ này hiên ngang bước vào trong Tần phủ, cả người hắn toát ra vẻ uy nghiêm ngạo mạn loài người chớ đến gần, thậm chí lúc nhận lễ cũng bắt bọn họ phải quỳ một lúc mới được đứng dậy. Lúc hắn vào chờ trong nhà, ngay cả một câu hỏi han cũng lười nói, hắn chỉ ngồi đó, lạnh lùng yên lặng như núi tuyết ngàn năm, bầu không khí giống như bị một tấm lưới lớn nặng ngàn cân bao phủ, khiến cho bọn họ lo sợ đến cực điểm.

Sao đến lượt Tần Hoan này... hắn đã thay đổi rồi?

"Thế tử nói quá lời, Tần Hoan không dám nhận."

Tần Hoan cúi đầu, trong lòng hơi hồi hộp. Lời này của Yến Trì chính là muốn giúp nàng có chỗ đứng trong Tần phủ?

"Thái trưởng Công chúa uống thuốc của ngươi xong giờ đã tỉnh lại rồi, hôm qua chỉ tỉnh lại một lúc xong lại ngủ, còn hôm nay đã có thể nói chuyện. Người vừa tỉnh đã gọi tên ngươi, không còn cách nào khác nên ta phải đến đón ngươi."

Giọng nói Yến Trì hơi dịu dàng, thậm chí còn có cảm giác bất đắc dĩ mà những người thân cận mới có.

Tần An nhìn thoáng qua Tần Sâm, khóe mắt Tần Sâm co giật.

Tần Hoan lại không nhìn thấy mấy người đó, đôi mắt nàng sáng trưng ngẩng đầu lên nhìn Yến Trì, "Thái trưởng Công chúa có thể nói chuyện rồi?"

Yến Trì cong môi, nở nụ cười chân thành, khuôn mặt như tạc tượng của hắn vì nụ cười này mà rực sáng lên, cả người ấm áp như tắm gió xuân, "Phải, hiện tại người đang chờ ngươi đó."

Giọng điệu của hắn càng trở nên thân thiết quen thuộc, cộng thêm ý cười trên mặt khiến mọi người đều cảm thấy hắn đối xử với Tần Hoan rất thiên vị.

Khóe môi Tần An co giật, ánh mắt ông cũng trở nên trịnh trọng khi quan sát người chất nữ này.

Tần Hoan cảm thấy giọng nói của Yến Trì có hơi kỳ quái, thế nhưng nàng cũng không suy nghĩ nhiều. Nàng đã về phủ được 2 ngày rồi, nếu như Thái trưởng Công chúa có thể nói chuyện thì đó là chuyển biến tốt, nàng cảm thấy vui vẻ từ tận trong tâm khảm. Nàng đã cứu được một người rồi.

Yến Trì đứng dậy, "Xe ngựa bên ngoài đã chuẩn bị xong rồi, ngươi đi theo ta."

Nếu như bệnh tình đã chuyển biến tốt thì cũng phải đổi đơn thuốc, nàng cũng nên đến Hầu phủ một chuyến.

Tần Hoan gật đầu, đang định quay người đi thì bỗng nhiên Tần An lên tiếng, "Chờ một chút..."

"Hả?" Ý cười trên mặt Yến Trì lập tức tiêu tán, ánh mắt hắn mang đầy sát khí liếc về phía Tần An.

Tần An chưa bao giờ gặp người nào có thể lật mặt nhanh như vậy, trong lòng chợt hồi hộp, "Điện, Điện hạ... Nếu muốn đến thăm Thái trưởng Công chúa, dù...dù sao cũng phải chuẩn bị lễ vật mới được. Xin...xin Điện hạ chờ một chút, tại hạ lập tức đi phân phó..."

"Không cần!" Yến Trì ngắt lời Tần An không chút lưu tình, "Chỉ cần Cửu cô nương đến cũng đủ làm Thái trưởng Công chúa rất vui lòng rồi, huống hồ những món Tần phủ có thể mang đến thì Hầu phủ cũng không hề thiếu."

Nói xong Yến Trì dứt khoát bước nhanh ra ngoài.

Tần Hoan liếc mắt một cái về phía Tần Sâm, Tần Sâm gật đầu đáp lại. Tần Hoan nhún người hành lễ rồi sau đó đuổi theo sau Yến Trì.

Hai người bọn họ đi xong rồi, Tần An sững sờ một lúc lâu sau mới hoàn hồn, "Đây là có chuyện gì... Cửu chất nữ sao có thể biết y thuật... Việc này tại sao một tiếng gió thôi ta cũng không biết?!" Nói xong Tần An giận tím mặt nhìn qua Tần Sâm.

Tần Sâm cúi đầu, trên mặt cũng lạnh lùng, "Phụ thân vào nội viện cũng không đi đến chỗ mẫu thân, nên đương nhiên không biết."

Đi ra đến cửa phủ Tần Hoan mới nhớ đến chuyện của Lưu Xuân, nhìn bóng lưng Yến Trì nàng vẫn cảm thấy buồn bực. Giác quan của Yến Trì rất nhạy, hắn gần như ngay lập tức quay đầu lại, "Làm sao thế?"

Việc đã đến mức này thì Tần Hoan có oán giận cũng vô dụng, nàng hít thở sâu ổn định lại tâm tình, "Không có gì, Điện hạ đến thật đúng lúc."

Nàng chỉ tự trào phúng mình thôi, không ngờ ánh mắt Yến Trì đột nhiên trở nên sắc bén quét về phía Phục Linh, "Vừa rồi vì sao chậm trễ lâu như vậy? Tiểu thư nhà ngươi đang làm gì?"

Từ lần đầu tiên Phục Linh đứng từ xa nhìn thấy Yến Trì đến nay, cứ thấy hắn là nàng sợ hãi, bây giờ đột nhiên bị hỏi đến nên nàng sợ đến mức cứng đờ cả người, "Ban, ban nãy tiểu thư đang nhìn, nhìn bọn hạ nhân làm sạch giếng nước..."

Lời này đương nhiên là nói thật, Tần Hoan còn chưa kịp quay đầu lại nhìn thì Phục Linh đã báo cáo xong.

Tần Hoan chau mày nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sợ đến trắng bệch của Phục Linh, rốt cuộc ai mới là chủ tử của nàng ta?

"Chỉ đơn giản như vậy?" Yến Trì lại hỏi, Phục Linh cố hết sức tránh né ánh mắt của hắn, nàng cúi đầu càng ngày càng thấp.

"Chỉ... chỉ có như vậy..."

Tần Hoan chẳng biết phải nói gì, cũng may Phục Linh còn chưa nói hết.

"Thế tử hỏi chuyện này để làm gì?"

Yến Trì cong môi, "Ta còn tưởng rằng ta đến quý phủ đã cản trở đại sự của Cửu cô nương."

Trong lòng Tần Hoan gần như khẳng định tên này là đang cố ý, nàng âm thầm cười lạnh rồi đi thẳng về hướng xe ngựa, "Đương nhiên không có gì quan trọng đến thăm Thái trưởng Công chúa."

"Thật ra cũng không phải..."

Tần Hoan chợt dừng bước, nàng xoay người lại nhìn Yến Trì, "Thế tử có ý gì?"

Sắc mặt Yến Trì hơi nghiêm trang, "Hiện tại chính xác có một việc quan trọng hơn so với đến thăm Thái trưởng Công chúa, Hầu gia và Tri phủ Đại nhân không tiện ra mặt nên ta mới thay mặt bọn họ đến mời ngươi hỗ trợ."

Sắc mặt Tần Hoan cũng nghiêm trang theo, đến thăm Thái trưởng Công chúa là chuyện nên làm, nhưng Yến Trì lấy cớ đó để lừa nàng ra khỏi cửa cũng chẳng tốt đẹp gì. Hắn nhắc đến Nhạc Quỳnh và Hoắc Hoài Tín, Tần Hoan suy nghĩ một chút, trong lòng gần như đã có đáp án.

"Vừa rồi ở trong phủ Thế tử nói chỉ là lý do?"

Thấy Yến Trì im lặng, Tần Hoan hơi bực mình, "Vì sao Thế tử Điện hạ cho rằng ta nhất định sẽ giúp?"

Yến Trì nhận ra Tần Hoan đang tức giận, hắn bước đến gần nàng thêm một bước, "Ngày đó ta nghe trong lời nói của ngươi liền cảm thấy ngươi có chút sùng bái với Đại Lý Tự khanh Thẩm Nghị trước đây, ngươi tâm địa thiện lương cộng thêm y thuật cao minh, quan trọng nhất là... ta tin tưởng ngươi sẽ giúp."

Tần Hoan nhìn con mắt thâm thúy của Yến Trì, nàng chẳng biết phải nói gì, "Ta...Ta cũng chẳng phải người lương thiện gì..."

"Ngươi phải." Yến Trì lại tiến đến gần thêm một bước, "Ngươi chỉ làm chuyện ngươi cho là đúng, đây cũng gọi là thiện."

Yến Trì đã tiến đến quá gần, Tần Hoan cảm thấy bóng dáng hắn đã hoàn toàn bao trùm lên nàng, ánh mắt hắn cũng nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt sâu thẳm sắc bén xâm lấn đến từng hơi thở, khiến cho người ta sợ hãi. Không hiểu sao tim Tần Hoan đập nhanh liên hồi, nàng cố gắng đứng thẳng lưng, ổn định lại hơi thở, nàng kiên quyết không tỏ ra yếu thế dưới cái nhìn của hắn.

Thế nhưng chỉ kiên trì được khoảng mấy cái chớp mắt thì Tần Hoan liền chịu thua, nàng lạnh lùng quay người lại leo lên trên xe ngựa, "Đến nghĩa trang hay là Hầu phủ...?"

Trong mắt Yến Trì tràn ngập ý cười, "Nghĩa trang."

Yến Trì dừng lại một chút rồi nói, "Ngươi không cần sợ, ta đi cùng ngươi."

Trong xe ngựa Tần Hoan hừ lạnh, nàng ra vào nghĩa trang cũng giống như ra vào hậu viện nhà mình. Sợ ư? Chẳng biết là ai mới sợ cơ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui