Quyền Tài

Bên bờ.

Người càng vây càng nhiều, xe cấp cứu lúc này cũng từ bên ngoài chen vào.

Vạn Phương Lỗi và Chung Chính Vĩ lập tức chỉ huy cứu viện, sơ tán đoàn người, để cho nhân viên y tế đem người lên xe cứu thương, một vài người còn chưa có tỉnh thì triển khai cấp cứu tại hiện trường, làm hô hấp nhân tạo, người bị sặc nước ngất xỉu cũng chậm chậm tỉnh lại.

Ba...

Năm...

Bảy...

Hai phút ngắn ngủi, Đổng Học Bân đã trồi lên trồi xuống vài lần, cứu một người rồi lại một người dân, chính hắn cũng có chút không được. Đổng Học Bân đỡ bên bờ thở dốc, lúc này trên mặt cơ bản nhìn không thấy huyết sắc, một màu trắng bệch, môi cũng bị lạnh biến sắc, đều thành một màu đỏ tím, tay của Đổng Học Bân đỡ trên mặt băng không ngừng run run, trên người cũng không khỏi run rẩy. Hơn nữa vết thương của Đổng Học Bân lộ ra ngoài, trong lúc nhất thời làm mọi người nhìn thấy mà giật mình!

Mấy người ký giả cũng bị chấn động, cầm lấy máy ảnh liên tiếp chụp ảnh.

Cái này rốt cuộc là cái tố chất thân thể gì! Nước lạnh như thế, thân thể bị thương như thế còn có thể xuống nước nhiều cứu ra nhiều người như vậy!?

Đây là Đổng Học Bân?

Đây là Đổng chủ nhiệm đỉnh đỉnh đại danh của thành phố Phần Châu??

Rất nhiều người ngày hôm nay chân chính kiến thức tới! Quả nhiên danh bất hư truyền!

Thay đổi một hơi thở, Đổng Học Bân rốt cục khàn khàn mở miệng, "Đều... Cứu lên đây rồi sao?" Giọng điệu có chút suy yếu, cái này đã là cực hạn của hắn.

"Còn có một người!"

"Đúng vậy, còn có một bé trai!"

Trên bờ có mấy người cán bộ lập tức đáp lời.

Bên kia, người phụ nữ trung niên trước đó khóc hô lớn tiếng nói: "Con tôi còn chưa có ra! Đổng chủ nhiệm! Ngài cứu cứu tôi đi! Tôi van cầu ngài! Van cầu ngài!"

"Còn có một?" Đổng Học Bân cắn răng hỏi.

Lưu Hán Khanh đột nhiên nói: "Đội cứu hỏa lập tức đến ngay! Chờ bọn họ tới đi!"

Chiêm Quế Bình bọn họ cũng nhìn ra Đổng Học Bân đã là nỏ mạnh hết đà, căn bản không còn thể lực, trên thân đầy vết thương kinh người, có thể cứu lên nhiều người như vậy đã thuộc về kỳ tích, bọn họ cũng không dám cho Đổng Học Bân đi mạo hiểm, "Tiểu Đổng, cậu nghỉ ngơi đi! Không thể xuống dưới!"

Rất nhiều người đều khuyên.

La Hải Đình nói với người phụ nữ: "Chị, Đổng chủ nhiệm không còn thể lực, xuống lần nữa đi khẳng định xảy ra chuyện, chị đừng vội, điện thoại nói đội cứu hỏa đã tới."

Mắt thấy đứa nhỏ của người khác đều được cứu lên, con mình sinh tử không biết, người phụ nữ làm sao có thể không gấp, trong mắt bà ấy hàm chứa lệ, quỳ xuống cho Đổng Học Bân, "Đổng chủ nhiệm! Tôi dập đầu quỳ lạy ngài! Cầu ngài cứu con tôi! Van cầu ngài!"

"Chị đừng như vậy!"

"Hu hu! Van cầu ngài!"

Đổng Học Bân hít sâu một hơi, nắm tay thật chặt.

Thấy thế, Hạ Tuế Ân cũng nóng nảy, "Tiểu Đổng! Cậu không thể đi! Đi lên!"

Tạ Tuệ Lan nói cái gì cũng không nói, nhưng đôi mắt nhìn chằm chằm Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân nhìn vợ bằng ánh mắt xin lỗi, không nói một lời, xoay người lặn xuống mặt nước băng lạnh kia.

"Tiểu Đổng!"

"Chủ nhiệm!"

Chung Chính Vĩ quát một tiếng, "Đội cứu hỏa sao còn chưa tới! Làm ăn cái gì thế không biết!"

...

Trong nước.

Lần này xuống nước, Đổng Học Bân rõ ràng cảm giác được không giống, cánh tay và đùi boi trong nước so với trước đó đã trở nên cứng ngắc hơn vô số lần, hình như kéo theo tảng đá nặng ngàn cân vậy, có cảm giác bơi cũng không nổi, lặn xuống nước vô cùng cật lực, hơn nữa khí trong ngực giống như không nhịn được, trước đó có thể nhịn hơn mười giây, nhưng hiện tại vừa bơi khoảng mười giây Đổng Học Bân đã cảm thấy thiếu dưỡng khí.

Đổng Học Bân biết mình không được, nhưng hắn phải cứu đứa nhỏ, vì vậy mạnh mẽ tăng thêm tốc độ, liều mạng ở dưới nước tìm thân ảnh của đứa nhỏ.

Ở đâu nhĩ?

Rốt cuộc là ở đâu??

Cái khu vực này Đổng Học Bân vừa rồi lúc cứu người đã lục lọi gần hết, phần lớn mọi người đều ở trong phạm vi mười mét, dễ tìm, nhưng Đổng Học Bân căn bản không thấy qua thân ảnh của bé trai, nói cách khác, bé trai khẳng định là trôi tới nơi khác!

Chung quanh bốn hướng, từng phương hướng đều rất có thể!

Cái này làm sao tìm? Phải tìm tới khi nào??

Đổng Học Bân lặn theo phương hướng phía trước một hồi, vẫn không phát hiện bé trai, nhưng không khí của hắn đã không còn, nếu như hiện tại bơi trở lại để thở rồi trở về, vẫn chỉ có thể bơi đến đây lại phải trở lại để thở, không có khả năng đi phía trước tìm kiếm tung tích của bé trai. Đổng Học Bân ánh mắt khẽ động, quyết định thật nhanh vươn tay sờ phổi của mình, mặc niệm một tiếng REVESER!

Một giây...

Hai giây...

Thời gian phổi và hệ hô hấp bắt đầu rút lui.

Đổng Học Bân mất đi dưỡng khí nhất thời chiếm được bổ sung ngắn.

Nhưng Đổng Học Bân biết cái này không phải biện pháp, chỉ là kế thích ứng tạm thời, hắn hiện tại phải tìm được bé trai, bằng không có bao nhiêu REVESER cũng vô dụng! REVESER dùng cho tới khi nào hết thì thôi, hơn nữa cho dù Đổng Học Bân có thể chờ, bé trai cũng chờ không được lâu!

...

Trên bờ.

"Ọe!"

Một bé gái bỗng nhiên mở mắt ra, trong miệng hộc ra rất nhiều nước, sau đó thì suy yếu khóc lên, cha mẹ cô bé chạy đến ôm lấy con gái, vui mừng mà khóc!

Đứa bé được Đổng Học Bân cứu lên cũng thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, mấy người nhân viên y tá lau lau mồ hôi, lãnh đạo và cán bộ bên cạnh cũng thở ra một hơi. Sự kiện ngoài ý muốn nghiêm trọng như thế mà đến bây giờ còn chưa có người gặp nạn, cái này quả thật là kỳ tích, mà mọi người cũng đều rõ ràng, cái này tất cả đều là công lao của Đổng Học Bân, nếu như không có hắn anh dũng xuống nước cứu người, hiện tại những người đưa lên xe cấp cứu này phỏng chừng một người cũng đừng nghĩ sống!

Đồng dạng là người, chênh lệch sao lại lớn như vậy?

Rất nhiều người đều buồn bực không ngớt, Đổng Học Bân hắn lẽ nào thật sự là làm bằng sắt sao??

Bên này công tác cấp cứu tiến triển rất thuận lợi, vài chiếc xe cứu thương chạy ra, đem người bệnh toàn bộ đi bệnh viện, sau đó hiện trường lại một lần yên tĩnh xuống, bởi vì còn có một đứa nhỏ chưa được cứu lên, cái tình huống hiện tại này, ai cũng không có cách nào vui vẻ nổi.

Lặng ngắt như tờ.

Tất cả mọi người chăm chú nhìn chằm chằm vết nứt trên mặt băng.

Mấy người ký giả từ các góc độ dùng máy ảnh nhắm ngay chỗ đó, chờ Đổng Học Bân đem người cứu lên thì lấy hình ảnh trân quý và chấn động này, sau lưng là một chiếc xe cấp cứu cũng đậu ở bên bờ, chờ người vừa ra liền đưa lên xe cấp cứu.

Tạ Tuệ Lan híp mắt.

Chiêm Quế Bình lo lắng đi qua đi lại.

La Hải Đình nắm chặt hai tay lại với nhau.

Ngay cả dân chúng bên này trước đó còn đang mắng to Đổng Học Bân cũng đều lẳng lặng đứng ở nơi đó không đi, mắt mở trừng trừng nhìn mặt nước.

Nửa phút đồng hồ trôi qua.

Một phút đồng hồ trôi qua.

Rốt cục, một màn rất nhiều người không muốn thấy xuất hiện!

Đổng Học Bân không lên! Từ khi xuống nước đến bây giờ đã hai phút! Vẫn không nổi lên!

Phải biết rằng, nghẹt thở trên nước và dưới nước là không đồng dạng, bị nghẹt thở trên đất, người thường cũng có thể nhịn một một hai phút, cái này đã là không tồi, nhưng ở dưới nước, cùng lắm cũng là hơn mười giây hoặc một phút đồng hồ, không có khả năng lâu như ở trên mặt đất, dù sao có áp lực nước, còn phải lặn xuống nước phải bơi, dưỡng khí tiêu hao rất lớn, huống chi nơi này là nước lạnh, lạnh dưới 0 độ, lạnh đến xương đến thịt, người thường có thể nhịn thở ở trong nước hơn mười giây cũng là rất lợi hại, nếu như muốn hơn nữa, người không có trải qua huấn luyện chuyên nghiệp khẳng định là không có khả năng, cho dù là nhân sĩ chuyên nghiệp, muốn cứu người trong nước, nhịn thở hai phút chỉ sợ cũng là cực hạn, mặc dù quán quân bơi thế giới tới cũng không gì hơn cái này, nước quá lạnh!

Mà hiện tại hai phút trôi qua, nhưng vẫn không nhìn thấy Đổng Học Bân!

Hạ Tuế Ân lớn tiếng nói: "Không tốt! Tiểu Đổng có thể đã xảy ra chuyện!"

Rất nhiều người trong lòng đều căng thẳng, Chung Chính Vĩ và Chiêm Quế Bình bọn họ cũng biến sắc!

Trong dân chúng đột nhiên đi ra một người lão già, chính là ông nội của một đứa nhỏ vừa rồi được Đổng Học Bân cứu, "Các người cứu Đổng chủ nhiệm đi!"

Lời này vừa ra, lập tức có vô số dân chúng đều đáp lại.

"Đúng vậy! Đổng chủ nhiệm... Đổng chủ nhiệm là quan tốt!"

"Người cứu viện sao còn chưa tới! Đi xuống cứu người đi!"

Nhưng mà Đổng Học Bân chỉ có một, người khác không có thiết bị lặn là không có khả năng lặn xuống như Đổng Học Bân, mọi người ở đây ai cũng không chịu nổi loại nhiệt độ nước này!

Mẹ của bé trai đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, che miệng khóc lên, biết Đổng chủ nhiệm và con mình sợ rằng dữ nhiều lành ít!

Lại trôi qua một phút đồng hồ!

Đổng Học Bân xuống nước đã ba phút!

Lúc này, sắc mặt Tạ Tuệ Lan cũng hơi trầm xuống, mặt nghiêm lại không nói được một lời đứng ở nơi đó.

Tạ thị trưởng cho tới bây giờ đều là biểu tình cười tủm tỉm, mọi người cũng đều đã quen, rất ít người thấy qua loại vẻ mặt này của cô ấy, đều biết Tạ thị trưởng là lo lắng cho chồng của mình.

Hạ Tuế Ân nhìn về phía cô ấy nói: "Tiểu Đổng không có việc gì đâu."

Chiêm Quế Bình cũng khuyên nhủ: "Đúng vậy, tên nhóc này bản lĩnh lớn lắm."

Tạ Tuệ Lan gật đầu, nhưng cái gì cũng không nói.

Thật ra nói là nói như vậy, trong lòng Chiêm Quế Bình bọn họ cũng không nắm chắc, Tiểu Đổng có bản lĩnh lớn, nhưng dù sao cũng là bằng xương bằng thịt, trên người còn mang theo nhiều vết thương như vậy, còn lặn xuống nước đi cứu người nhiều lần như vậy, cho dù là thân thể làm bằng sắt cũng không có cách nào chống đỡ!

Thời gian trôi qua từng phút từng giây!

Tâm của mọi người cũng càng ngày càng căng thẳng!

Bốn phút...

Sáu phút...

Tám phút...

Mười phút...

Tràng diện càng ngày càng áp lực.

Bầu không khí cũng càng ngày càng âm trầm.

Bên cạnh có rất nhiều dân chúng đều len lén lau nước mắt khóc lên.

Đổng chủ nhiệm xuống nước mười phút, hai phút đã là cực hạn, đừng nói thời gian lâu như vậy, người bình thường đều đã chết hơn mười lần!

Cách đó không xa, xe cứu hỏa và xe cứu viện rốt cục khoan thai chạy tới, chen đoàn người vọt tới bên bờ.

Nhưng nhìn mặt đen trầm của Chung Chính Vĩ và Chiêm Quế Bình bọn họ, nhìn ánh mắt bi thương của dân chúng, hiển nhiên tất cả mọi người rõ ràng, trừ phi Đổng Học Bân là động vật lưỡng thê, bằng không tuyệt đối sống không được!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui