Quyền Tài

Trong phòng bệnh.

Bầu không khí rất là không tốt.

Bất quá Đổng Học Bân trong lòng đều biết, sớm đã liên hệ Tạ Tĩnh hắn biết Tân Hoa xã bên kia khẳng định có động tĩnh, cho nên người của thành phố mới tới nhanh như vậy, hiện tại sốt ruột chính là thành phố, muốn ngăn chặn ảnh hưởng mau chóng giải quyết vấn đề cũng là thành phố, Đổng Học Bân cũng không gấp.

Yên tĩnh một hồi.

Triệu Húc thẳng thắn nói: "Vậy ba trăm ngàn."

Đổng Học Bân hờn giận nói: "Ngài đây là làm tôi ớn lạnh đấy."

Triệu Húc nhìn hắn nói: "Vậy cậu muốn bồi thường giải quyết ra sao?"

Ai đều cho rằng Đổng Học Bân sẽ chơi trò hét giá, muốn phí tổn thất chừng một hai triệu, ai biết hắn nói lại vòng vo "Triệu thị trưởng, tôi không có thể được lý không buông tha người như vậy, tôi căn bản cũng chưa nói muốn bồi thường cái gì cả, lần này đi công tác tới thành phố đòi tiền, tôi là vì công tác, vì dân chúng của huyện chúng tôi, bị thương tôi cũng chấp nhận, ngoại trừ cái tôi nên được, một đồng tiền tôi cũng không muốn, tôi cũng không cần, thế nhưng tiền trung ương cho huyện Trinh Thủy chúng tôi, thành phố có phải là trả lại cho chúng tôi không? Dân chúng từ trên xuống dưới của huyện Trinh Thủy đều chờ số tiền này, tay tôi gãy cũng không có việc gì, gãy chân cũng không quan hệ, nhưng nếu như tiền không quay về, chúng tôi làm sao ăn nói với dân chúng?"

Mông Duệ vi khẽ gật đầu, nói hay lắm.

Lực chú ý của Nghiêm Nhất Chí và Trần Tiểu Mỹ bọn họ cũng đến đây, rốt cục nói đến chính đề.

Khương Phương Phương nói tiếp: "Triệu thị trưởng, số tiền này có thể nói là tiền cứu mạng của huyện chúng tôi, trả lương cho các đồng chí, đề cao trình độ sinh hoạt của dân chúng, phát triển kinh tế, bổ sung thiếu sót tài chính, ừm, chúng tôi cũng biết thành phố có thể có quy hoạch khác, cũng là vì tốt cho huyện chúng tôi, bất quá tiền này..."

Đổng Học Bân nói rất thẳng thắn, rất cứng, rất nghẹn người.

Khương Phương Phương phải cho một bậc thang, có thể cũng là không muốn căng thẳng quá với thành phố.

Triệu Húc vừa nghe, suy nghĩ một chút, cũng gật đầu nói: " Tình huống của huyện các người chúng tôi cũng biết, vốn đang muốn chuyển từng chút cho các người, ừm, các người thiếu bao nhiêu.?" Trước khi tới ông ta đã tiếp điện thoại của thành phố, cũng đoán được huyện Trinh Thủy nói đi nói lại vẫn là nhớ muốn đem tiền về. Ông đã có chuẩn bị tâm lý.

Khương Phương Phương nhìn Mông Duệ.

Mông Duệ vừa suy xét, nghĩ nên mở miệng thế nào, bọn họ đương nhiên là muốn đem toàn bộ tiền về.

Đổng Học Bân nhẹ nhàng ho khan một tiếng nói, trong lòng nói mình dù sao cũng đã đắc tội thành phố rất ác, thêm một cái cũng không nhiều mà ít đi một cái cũng không ít, liền ngữ ra kinh người nói: "Triệu thị trưởng, chúng tôi đại khái còn thiếu bốn mươi sáu triệu!"

"Bốn mươi sáu triệu?" Triệu Húc kinh ngạc!

Mấy người cán bộ của thành phố và Vi Lâm cũng đều sửng sốt một chút!

Cho dù các người đem tiền về, thành phố cũng chỉ thiếu các người bốn mươi lăm triệu thôi chứ? Mẹ kiếp! Sao con mẹ nó lại nhảy ra thành bốn mươi sáu triệu vậy hả hả?

Nhiều hơn một triệu?

Một triệu ở đâu ra?

Tất cả mọi người là người thông minh. Nghĩ đi nghĩ lại liền rõ ràng, Đổng Học Bân không chỉ muốn đem toàn bộ tiền lấy lại, ngược lại còn muốn lấy thêm một triệu của thành phố!

Má nó!

Cậu nghĩ như thế nào thế hả!

Không chỉ là Triệu Húc và Vi Lâm, ngay cả Nghiêm Nhất Chí và Trần Tiểu Mỹ bọn họ đều bị lá gan của Đổng Học Bân làm cho chấn động. Cái này không phải lời mà người bình thường có thể nói ra khỏi miệng, nhưng Đổng Học Bân không chỉ nói, còn làm biểu tình đương nhiên. Điều này làm cho Mông Duệ đều không nhịn được trừng to mắt ra.

Đổng Học Bân đương nhiên nói ra khỏi miệng rồi, tôi mệt chết mệt sống chạy đến thành phố đòi tiền, cả đám các người không cho tôi mặt mũi, cuối cùng còn làm cho tôi phải làm ra một thân bị thương mới được, thương thế của anh em không thể nhận không, đương nhiên phải từ chỗ các người thu lại một chút lợi tức, nếu không mặt mũi tôi để chổ nào? Suy nghĩ của Đổng Học Bân không giống với người bình thường, người khác bình thường rất khó lý giải!

Triệu Húc lúc này thật sự không nhịn được, nhưng vừa nghĩ đến thị trưởng bên kia dặn dò, nghĩ đến trên đầu còn treo lơ lửng thanh đao của Tân Hoa xã, chỉ có thể nhịn nhẫn lửa giận "Như vậy đi, sẽ gửi cho huyện các người ba mươi triệu, mười lăm triệ còn lại đến lúc đó rồi nói, qua vài ngày nữa."

Đổng Học Bân nhìn ông ta, trực tiếp quay đầu nhìn về phía Diêu Thúy."Tiểu Diêu, điều kiện của bệnh viện này bình thường quá, giúp tôi liên hệ bệnh viện tỉnh thành đi, mau chóng chuyển viện đi qua."

Có ý gì? Cậu còn muốn đi trong tỉnh?

Cậu đây là muốn mang thương thế đến trong tỉnh cáo trạng??

Triệu Húc bị Đổng Học Bân chọc tức, tôi một phó thị trưởng cùng ở đây lời nói thấm thía giải quyết vấn đề với cậu. Cậu đây là một chút mặt mũi cũng không cho tôi!

Triệu Húc lập tức phủi tay đi ra phòng bệnh!

Mấy người cán bộ vừa nhìn, cũng đều đi ra.

Trong phòng bệnh còn lại mấy người cán bộ huyện Trinh Thủy.

Mông Duệ bất đắc dĩ nói: "Đổng huyện trưởng. Không khác biệt lắm là được."

Đổng Học Bân không cho là đúng "Mông bí thư, bốn mươi lăm triệu kia lúc đầu cũng là trung ương cho chúng ta, lấy lại cũng là đương nhiên."

"Tôi nói là một triệu dư ra."

Lúc này, cánh cửa phòng bệnh lại mở ra.

Đi vào là một người cán bộ của thành phố, thì ra bọn họ không đi, Triệu Húc đã chịu đủ sự vô lại của Đổng Học Bân, thẳng thắn phái người tiến vào nói chuyện với hắn.

"Đổng huyện trưởng..." Người nọ nói.

Đổng Học Bân ngắt lời nói: "Anh cũng không cần nhiều lời, tôi muốn biết tiền trong hai ngày có thể đến tài khoản của cục tài chính chúng tôi hay không, có thể thì qua hai ngày tôi sẽ chuyển viện, đi bệnh viện huyện, bên kia tôi cũng có nhiều công tác đang chờ, ừm, nếu như không được tôi cũng chuyển viện, nghe nói hoàn cảnh chữa bệnh của kinh thành bên kia rất tốt, tôi phỏng chừng thương thế của tôi thật đúng là cần đến kinh thành trị, ài, toàn thân đều vô cùng đau đớn!"

Cái đệch!

Vừa rồi nói muốn đi trong tỉnh, hiện tại lại sửa thành trung ương??

Người nọ thiếu chút nữa ngất xỉu ngay, cái này con mẹ nó rốt cuộc là cán bộ gì!

Quả thật cũng là một lưu manh! Là lưu manh trong lưu manh!

...

Mười phút sau.

Trong hành lang bệnh viện.

Người cán bộ đi ra, cười khổ nói: "Nói không thông, vẫn là cắn chết đòi bốn mươi sáu triệu, không được thì còn muốn đi kinh thành nằm viện, rõ ràng chính là muốn đi cáo trạng."

Triệu Húc không có cách nào, thẳng thắn đi tới một bên gọi một cú điện thoại cho thị trưởng, đem tình huống của bên này báo cáo một lần từ đầu chí cuối.

Thị trưởng nghe xong, im lặng một hồi "... Cho hắn!"

Triệu Húc do dự nói: "Thị trưởng, cái này cũng không thể?"

"Cho hắn!" Thị trưởng nói: "Mau chóng đem chuyện này kết thúc! Còn ngại không đủ lớn sao?"

Triệu Húc thở dài "Được, tôi đã biết." Buông điện thoại, Triệu Húc nói với một người cán bộ bên cạnh: "Cậu đi vào nói với bọn họ, tiền trong vòng hai ngày sẽ chuyển cho bọn họ!" Lời này hầu như là từ trong hàm răng nghiến ra!

Thành phố lần này vốn là muốn chặn đứng tiền của huyện Trinh Thủy để giảm bớt một chút áp lực tài chính, ai ngờ ầm ĩ đến cuối cùng cũng là tiền mất tật mang, không chỉ đem tiền trả lại cho bọn họ, còn phải bỏ thêm một triệu!

Mẹ kiếp! Cái này gọi là chuyện gì!

Đổng Học Bân này cũng quá có thể ác tâm người!

Tiền thành phố cũng dám mơ tưởng, huyện Trinh Thủy sao có thể cho ra một cán bộ không biết xấu hổ như thế chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui