Quyền Tài

Buổi sáng.

Phòng làm việc cục trưởng.

Trong phòng Đổng Học Bân oán giận một hồi với Từ Yến thái độ của mọi người đối với hắn, cũng không nói cái này nữa, mà thay đổi một trọng tâm câu chuyện khác.

"Tôi tới không quấy rối ngài công tác chứ?"

"Không sao, chỉ còn một ít văn kiện chưa xem."

"Ặc, vậy ngài xem của ngài, tôi nói ngài nghe."

"Còn cần khách khí với chị như vậy? Nói đi, không làm lỡ."

"Ừm, ngài gần đây công tác thế nào? Còn thuận lợi sao?"

"Cũng được, bên này có rất ít chuyện, đều là rất thuận lợi."

"Vậy cũng được, so với chổ chúng tôi mạnh hơn nhiều, cả ngày đều là chuyện vặt, mà cũng không, tôi vừa lăn qua lăn lại xong mấy người kinh tởm."

"Vết thương của cậu làm sao bị? Nghiêm trọng không?"

"Cũng được, gãy xương vài cái mà thôi, việc nhỏ."

"Lại gây xung đột với người? Lần này đánh mấy trăm người?"

"Trời đất, cái gì mà mấy trăm người, không có."

"Không phải mấy trăm người, vậy ai có thể làm bị thương Tiểu Đổng cậu?"

Lời này đúng là thật, bình thường hơn mười người trăm người thật đúng là không có biện pháp làm gì được Đổng Học Bân, sức chiến đấu của thằng nhãi này căn bản không phải con người có thể so sánh.

Từ Yến thật đúng là lý giải hắn.

"Khụ khụ, là tôi từ trên lầu ngã xuống, coi như là tự mình làm ra."

"Hả? Chuyện gì xảy ra nhi?" Từ Yến đang phê duyên văn kiện ngẩng đầu.

"Là như thế này, tôi lần trước đi trung ương đòi tiền, kết quả..."

Đổng Học Bân nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, nên cũng bắt đầu kể chuyện cho Từ Yến, nói ra.

Rất nhiều chuyệ Đổng Học Bân đều không thể nói cùng người khác. Mẹ già bên kia, vợ bên kia, đám người Vân Huyên Nguyệt Hoa cũng đều không khác biệt lắm, nhưng cùng Từ Yến ở đây lại không giống, bởi vì chị Từ lớn hơn hắn nhiều tuổi, chị gái bốn mươi, tuổi tác đặt ra ở đây, cho dù Từ Yến cùng Đổng Học Bân từng có rất nhiều lần quan hệ. Từ Yến cũng chưa bao giờ có suy nghĩ ghen tuông cái gì, cũng không khinh thường Đổng Học Bân, từ trước đây đến nay chị Từ vẫn vô cùng bao dung, cho nên hai người ở chung cũng vô cùng thoải mái, Đổng Học Bân không cần lo lắng nhiều như vậy, cái gì cũng đều có thể nói cùng Từ Yến, mà khác với Ngu Mỹ Hà chính là. Từ Yến là người từng trải cũng có thể cho Đổng Học Bân rất nhiều kinh nghiệm và chỉ điểm hữu dụng.

Năm phút đồng hồ...

Mười phút...

Hàn huyên hơn hai mươi phút.

Từ Yến nghe, thỉnh thoảng cười một chút. Nói vài câu.

Mọi sự tình nói xong. Đổng Học Bân thấy cô ấy còn đang bận, nói: "Bằng không ngài bận trước đi, tôi ở chổ này cũng không quá thích hợp."

Từ Yến nói: "Không sao, tôi đã dặn dò xuống, nói buổi sáng tôi có việc, không có tình huống đột nhiên đừng tới quấy rối tôi, cậu ngồi của cậu đi."

"Một hồi cũng không người tới?"

"Ừm. Chổ chúng tôi một năm cũng không có được một lần đại sự."

Đổng Học Bân vừa nghe, lá gan cũng lớn, xoay người lại đi tới cửa khóa trái từ bên trong, ho khụ khụ, đi tới trước mặt Từ Yến.

Từ Yến cười nói: "Khóa cửa làm gì?"

Đổng Học Bân vòng qua bàn công tác đưa tay ôm Từ Yến, nổi gan cúi đầu hôn môi cô ấy, môi chị Từ rất dầy, rất gợi cảm, trứ vô cùng thoải mái. Tại trước mặt Từ Yến, Đổng Học Bân thật ra vẫn đều rất ít chủ động, dù sao người ta tuổi cũngkhá lớn, Đổng Học Bân luôn cảm thấy có chút ngượng ngùng, cũng có áp lực tâm lý rất lớn, bất quá từ lần trước sau khi đem Từ Yến và Ngu Mỹ Hà cùng nhau ‘ăn tươi’, Đổng Học Bân cũng thả lỏng rất nhiều.

Từ Yến không từ chối, cũng không hùa theo.

Đổng Học Bân hôn một hồi, môi chia ra, "Nhớ ngài."

Từ Yến nhìn hắn, "Còn đang ở cơ quan của chị."

"Không phải không người tới sao." Đổng Học Bân chớp mắt mấy cái, "Được không?"

"Cậu nói đi?"

"Ặc, tôi không biết."

"Bên ngoài mười mét cũng là phòng làm việc của mấy người phó cục trưởng, còn có thư ký."

"Khụ khụ khụ, dù sao bọn họ cũng không tiến đến, tiến đến cũng phải gõ cửa trước không phải? Tôi nghĩ cũng được baẶc, tôi nghe ngài."

Từ Yến cúi đầu tiếp tục phê văn kiện, sau khi ký mấy cái tên mới buông bút, "Tên nhóc cậu, hiện tại đối với chị là càng ngày càng làm càn."

"Không, tôi nào dám."

"Cậu à, làm gì không dám."

Từ Yến không nói nữa, suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng đưa tay đem đồ và văn kiện trên bàn thu dọn đơn giản một chút, đem bàn dọn trống ra một ít.

Đổng Học Bân lập tức rõ ràng, đi tới ôm lấy cô ấy.

Từ Yến giống như một trưởng bối sờ sờ tóc của Đổng Học Bân, bị hắn hôn cái cổ, chị Từ cũng giơ đầu lên, đem chổ Đổng Học Bân muốn hôn chủ động lộ ra với hắn, mình cũng đưa tay cơi nút buộc, đem cổ áo lộ ra. Từ Yến phía dưới mặc chính là một thân váy dài đến cổ chân, dưới chân mang giày da, trên thân là áo sơmi chức nghiệp, rất thành thục, vóc người cũng rất no đủ.

Đổng Học Bân đưa tay đi xuống, chậm rãi đem váy dài của chị Từ kéo lên, khiến cho hai đùi đẹp bọc trong vớ chân lộ ra trong không khí.

Từ Yến đã hơn bốn mươi.

Bất quá trải qua"Mỹ dung" mà Đổng Học Bân dùng thời gian còn thừa giải quyết, cô ấy sớm đều biến thành hình dạng hơn ba mươi tuổi, da tốt, xúc cảm cũng rất tuyệt.

Sờ sờ.

Trên đùi trơn trơn, cực kỳ mềm mại.

Không bao lâu, Đổng Học Bân tay gồng lên, ôm Từ Yến lên, hắn bị thương kiên trì không được bao lâu, nhưng thoáng cái vẫn không vấn đề, trực tiếp đem Từ Yến ôm tới bàn làm việc của cô ấy, buông ra, sau đó vừa cởi quần áo của cô ấy vừa hôn cô ấy.

"Đừng ve vãn nữa?"

"Ặc, vậy tôi..."

"Ừm, tranh thủ một chút."

Từ Yến tiện tay cởi ra quần lót của mình, ném tới trên bàn.

Đổng Học Bân kích động hút hít vào, cũng không nói nhiều, nhào tới bắt đầu lăn qua lăn lại chị Từ trên bàn.

Trên bàn làm việc...

Làm ghế...

Trên sô pha tiếp khách...

Thậm chí trên bệ cửa sổ...

Đổng Học Bân mặc kệ bất cứ giá nào, cũng không quản thương thế của mình, dù sao cũng có thể khôi phục, thẳng thắn đem chị Từ tai họa một lần cho thống khoái!

Trong trong ngoài ngoài.

Từ trên xuống dưới.

Biểu tình của Từ Yến vẫn đều lộ vẻ mỉm cười, Đổng Học Bân ra sức lăn qua lăn lại trên người cô ấy, Từ Yến đưa tay vuốt mặt và tóc của hắn.

"Chị Từ!"

"Ừm, làm sao vậy?"

"Hô, ngài đừng nhìn thẳng tôi như thế được không?"

"Ha ha... Vì sao?"

"Tôi áp lực lớn, à, cũng không có ý tứ gì."

"Ừm, ha ha, được, vậy chị quay đầu."

Từ Yến vuốt mặt của hắn một cái rồi quay đầu qua một ít, có thể nghĩ không quá thoải mái, chị Từ thẳng thắn thay đổi một tư thế, thân là người đứng đầu quốc an nhưng cô ấy nhẹ nhàng nghiêng người, quỳ gối trên bàn làm việc nằm sấp xuống, đưa lưng về phía Đổng Học Bân nói: "Như vậy thì không nhìn thấy con mắt của chị nữa."

Đổng Học Bân hô hấp đều muốn đình chỉ lại, cũng bò lên trên bàn, nắm lấy mông của cô ấy.

...

Nửa giờ sau.

Bàn công tác bỗng nhiên dừng lại.

Sau đó trong phòng làm việc liền truyền đến tiếng thở dốc hồng hộc của Đổng Học Bân, tiếng hô hấp của chị Từ cũng có, nhưng coi như ổn định, không phải gấp.

...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui