Quyền Tài

Một ngày.

Lại một ngày.

Trong nháy mắt một tháng nữa trôi qua.

Sáng sớm hôm nay, trong một phòng đơn sơ ở nhà khách hương Thanh Thủy, Đổng Học Bân xốc cái chăn đã có chút ố vàng lên, xuống giường, đi ra tắm nước nóng, sau khi trở về đánh răng rửa mặt thu dọn một chút, sau đó mới cầm bóp xuống lầu, chuẩn bị đi ra.

Dưới lầu, nữ phục vụ của nhà khách đi tới trước mặt.

"A, Đổng huyện trưởng."

"À, tiểu Hoàng, dậy sớm vậy."

"Ngài dậy rồi? Sao không gọi? Còn chưa có múc nước cho ngài."

"Ha ha, ngày hôm qua không kịp trở về nên ở cả đêm mà thôi, không phiền phức các người."

"Sao nói là phiền phức, không phiền phức, Diêu hương trưởng đặc biệt phân phó, tôi, vậy tôi đi làm nóng điểm tâm cho ngài, đều chuẩn bị xong rồi, sợ ngài chưa rời giường, vừa rồi tôi cũng không dám gọi ngài."

"Cảm ơn các người, không ăn."

"Không được đâu, nếu không lãnh đạo sẽ phê bình tôi."

"Bọn họ nếu như phê bình cô, cô gọi điện thoại nói cho tôi biết, tôi phê bình bọn họ, ha ha."

"Ngài công tác mệt như thế, không ăn điểm tâm không được, tôi đi lấy, lập tức trở lại, trong vòng hai phút, thật sự chỉ trong vòng hai phút."

"Được, vậy cảm ơn."

"Ngài đừng khách khí, hẳn là thôi."

Tiểu Hoàng nhanh chóng chạy đi lấy điểm tâm, không bao lâu, Đổng Học Bân cầm bữa điểm tâm đi ra xe đậu ven đường, sau khi đóng cửa xe, hắn nhét vào trong miệng một miếng bánh bao nóng, vừa nhai vừa nhấn ga, thẳng đến vị trí căn cứ thực nghiệm của trung khoa viện.

Chín giờ.

Chân núi Thanh Sơn.

Bên này đã bị dọn, dùng đất đắp rào chắn, bên trong đầy vật liệu thi công và một ít xe tải xe cần cẩu, đã khởi công rất nhiều ngày.

Hiện trường, Diêu Thúy cùng lãnh đạo hương và đồng chí của trung khoa viện đều đến.

Đổng Học Bân xuống xe bắt chuyện một tiếng, "Đều tới?"

Hương bí thư vội cười chào đón, "Đổng huyện trưởng, đang chờ ngài bố trí nhiệm vụ đây."

Đổng Học Bân cười lắc lắc tay, "Tôi bố trí cái gì, vẫn là nghe ý kiến của các đồng chí trung khoa viện đi."

Một người phụ trách bên trong của căn cứ thực nghiệm trung khoa viện nói: "Đổng huyện trưởng khách khí, chúng tôi chỉ để ý vấn đề trên phương án kỹ thuật, công tác chỉ huy khác cũng là chính phủ địa phương làm chủ." Dừng một chút, hắn nói: "Trước khi tới Chung viện sĩ đã dặn dò chúng tôi, lúc có ý kiến vẫn là phải tôn trọng ý kiến của chính phủ địa phương, ha ha, quy hoạch cũng đại khái làm xong, chúng tôi hiện tại cũng là phối hợp."

Đổng Học Bân mỉm cười nói: "Là các người quá khách khí, chúng tôi một đám quê mùa cũng không hiểu gì về khoa học kỹ thuật, nghe chúng ta sẽ lộn xộn, chủ yếu vẫn là lấy các người làm việc chính, muốn vật liệu cách âm hoặc là tường thực nghiệm hay các vật liệu đặc thù, các người chỉ cần nói với tổ chuyên nghiệp, bảo bọn họ đi thực thi, loại công trình quan trọng này cũng không thể làm sai, người của chúng tôi nếu như trong lúc chấp hành xảy ra vấn đề, anh tìm tôi, tôi sẽ hỏi trách xuống dưới."

Hai bên đều khách nói vài câu.

Lần này hợp tác, chính phủ địa phương và trung khoa viện bên kia đều rất có ăn ý.

Giao lưu qua đi, một chiếc xe tải quân dụng bốc xếp và vận chuyển vật liệu đặc thù chậm rãi đi tới, bên trên có quân nhân áp giải, tuy rằng không có súng vác vai, đạn lên nòng, nhưng một thân quân trang vẫn cho người ở đây không ít áp lực, người phụ trách của trung khoa viện vừa nhìn, cũng chào Đổng Học Bân một tiếng, nhanh chóng đi tới ký nhận, đồng thời mang theo mấy người nhân viên công tác của trung khoa viện kiểm tra một lần, xác nhận không có vấn đề, quân nhân mới dỡ hàng xuống.

Cái này tám phần mười đều là vật liệu tương đối bảo mật hoặc là thiết bị quan trọng, Đổng Học Bân mặc dù là tổ trưởng, nhưng cũng không tiếp xúc được, lòng hiếu kỳ của hắn cũng không có lớn như vậy, đi qua bên kia, thị sát một vòng tại hiện trường xem tiến độ thi công, phát hiện có rất nhiều tòa nhà được xây không giống như trình tự bình thường, ví dụ như nền, so với công trình ký túc xá bên kia còn sâu hơn vô số lần, hơn nữa bên trong còn hình như làm thêm mấy tầng bằng loại vật liệu gọi không ra tên, có màu trắng, có hồng nhạt, cũng không biết có phải là chất chống phóng xạ hay không.

"Diêu hương trưởng."

"Đổng huyện trưởng?"

"Ha ha, tới một chút."

Đổng Học Bân gọi Diêu Thúy tới, nói: "Tôi cũng giám sát bên này một tháng, phương án quy hoạch các loại cũng đều định rồi, sau này cũng sẽ không có vấn đề, khai triển thi công có thể, ừm, trong huyện tôi còn không ít chuyện, cũng không thể mỗi ngày ở đây nhìn, cho nên người phụ trách thực tế của cái công trình này chủ yếu cũng là cô, cô ở gần, cũng chú ý chút, có chuyện cứ báo cho tổ chuyên nghiệp hoặc là trong huyện, còn nữa, những vật liệu này, phương thức thi công, đều để cho đồng chí của trung khoa viện tự mình làm, chúng ta không cần hỏi, cũng không cần biết, về phần công tác bảo mật các người cũng phải làm tốt, xung quanh đã dọn sạch, tránh không cho có người bình thường tiến vào, cái này nhất định phải chú ý."

Diêu Thúy vẫn giống như một thư ký, lấy ra một quyển vở ghi lại, "Tốt, tôi rõ ràng."

Cô ấy ngày hôm nay mặc một bộ tây trang nữ sĩ, màu sắc cũng tương đối đậm, nhìn qua rất trầm ổn, càng ngày càng có hình dạng của một phó hương trưởng.

Đổng Học Bân cũng vui vẻ thay cô ấy.

Reng reng reng, reng reng reng, điện thoại tới.

Vừa lấy ra nhìn, chính là cha vợ Tạ Quốc Bang gọi tới, sắc mặt của Đổng Học Bân không khỏi nghiêm túc lại, cũng mang theo chút khẩn trương, xoay người đi xa một ít tránh khỏi đám đông, lúc này mới tiếp điện thoại.

"A lô, ba." Đổng Học Bân nuốt nước bọt.

Âm thanh của cha vợ vẫn nghiêm túc như trước, "Nói chuyệ tiện không?"

Đổng Học Bân nhìn xung quanh, "Tiện, ba nói đi."

Tạ Quốc Bang ừm một cái, "Công tác làm thế nào rồi?"

Đổng Học Bân nói: "Đều rất tốt, hạng mục chiêu thương bên kia đều chứng thực, công trình ký túc xá và hạng mục căn cứ thực nghiệm cũng khai triển, cũng không có vấn đề gì, sớm đi vào quỹ đạo."

Tạ Quốc Bang nói: "Được, vậy cô chuẩn bị công tác giao tiếp một chút đi, đem mọi chuyện chỉnh lý một chút, hành lý cũng dọn dẹp một chút."

"Ặc, ba nói là..."

"Con xuống cơ sở rèn luyện cũng được năm tháng rồi, cũng nên trở về."

Đổng Học Bân tuy rằng đã chiếm được cam đoan của Hàn Tinh, nhưng nghe được Tạ Quốc Bang nói như vậy lúc, tâm tình vẫn rất kích động, "Cảm ơn ba."

"Không cần cảm ơn ba, là con nên được, một người cán bộ mới tiền nhiệm mấy tháng chỉ bằng lực lượng bản thân xoay chuyển cục diện của toàn bộ huyện, hầu như xóa bỏ cái mũ huyện nghèo khó cấp quốc gia, cán bộ như vậy không đề bạt, vậy đề bạt dạng cán bộ gì?" Tạ Quốc Bang cho khẳng định cao độ đối với năng lực công tác của Đổng Học Bân, lập tức nở nụ cười khó có được một tiếng, "Hơn nữa nếu như không đem con về, màng tai của ba sắp bị mẹ của Tuệ Lan nói thủng luôn." Dừng lại một hơi, "Dọn dẹp đi, chuẩn bị trở về, người trong nhà cũng đều rất nhớ con."

"A."

Đổng Học Bân trong lòng rất ngọt, cha vợ mẹ vợ đối với mình rất tốt, cái này cũng khiến cho hắn lại một lần nữa cảm thụ được ấm áp của gia đình, ai nói hôn nhân mà môn không đăng hộ không đối, sau khi kết hôn thì gia đình sẽ xảy ra mâu thuẫn? Có đôi khi còn phải tìm vấn đề trên bản thân, hơn nữa có lúc gia đình trình độ càng cao, xử sự với người ngoài ngược lại tương đối khoan dung, tương đối có khí độ và thông tình đạt lý.

Cúp điện thoại, Đổng Học Bân cũng không có thị sát, trung khoa viện cùng cán bộ hương và đồng chí của trung khoa viện x, rồi đi đến xe của mình.

Diêu Thúy cùng đi qua đưa hắn.

Đổng Học Bân nhìn cô ấy, thấp giọng nói: "Sau này, chăm sóc tốt mình, có chuyện gì cô tìm Khương huyện trưởng, không được thì gọi điện thoại cho tôi."

Diêu Thúy sửng sốt, "Học Bân, cậu cái này có ý gì?" Nói xong, mới phản ứng được, "Cậu muốn thăng chức? Đột nhiên như thế? Muốn đi đâu?"

Đổng Học Bân nói: "Kinh thành."

Diêu Thúy cười nói: "Áo gấm về nhà, chúc mừng."

"Được rồi, tôi còn luyến tiếc bên này, nhất là bạn học cũ này, đặc biệt luyến tiếc cô, ha ha." Đổng Học Bân vui đùa một câu.

Diêu Thúy vui vẻ, "Đừng đùa tôi, cậu còn luyến tiếc đi? Trong lòng tám phần mười là vui muốn chết, tôi còn không biết cậu? Nói đi, lúc nào ăn cơm chia tay?"

"Cơm chia tay... Sao khó nghe như vậy hả?"

"Muốn dễ nghe thì gọi cơm công thành lui thân."

"Ha ha, hẳn là mấy ngày nay, đến lúc đó tôi liên hệ mọi người."

"Được, tôi đợi, ài, thật vui vẻ thay cậu."

...

Buổi sáng.

Đơn vị.

Đổng Học Bân trở về đại viện huyện uỷ.

Mới từ trên xe đi xuống, xung quanh đã có không ít cán bộ và khoa viên đều đón hắn.

"Đổng huyện trưởng."

"Chúc mừng."

"Nghe nói ngài muốn thăng chức? Chúc mừng chúc mừng."

Phỏng chừng là cấp trên có thông báo xuống tới, mọi người cũng đều đã biết, loại sự tình này cũng không giấu diếm được, còn phải đi trình tự của bộ tổ chức, phía dưới cơ bản sẽ lộ ra tin tức, hơn nữa Đổng Học Bân tại huyện Trinh Thủy làm ra thành tích mọi người cũng đều nhìn thấy, hắn lên chức mọi người tuy rằng kinh ngạc, nhưng cũng không phải quá ngoài ý muốn, vài phần chiến tích lớn như vậy cộng lại cùng một chỗ, cũng đủ để Đổng huyện trưởng đặc biệt đề bạt.

Đổng Học Bân trả lời rất ổn trọng, "Còn chưa có xác định, bên tôi còn không rõ ràng, bất quá cảm ơn mọi người."

...

Trên lầu.

Đổng Học Bân đi phòng làm việc huyện trưởng, Khương Phương Phương đang tự mình pha trà uống, ngửi hương trà, chính là đại hồng bào Đổng Học Bân lúc trước đưa cho cô ấy.

"Chị Khương." Đổng Học Bân ngồi xuống.

Khương Phương Phương cười cười, cho hắn một chung trà, "Phải đi?"

Đổng Học Bân lấy qua uống một ngụm, ừ một tiếng nói: "Có thể trở lại kinh thành."

"Quyết định ở chổ nào chưa?" Khương Phương Phương hỏi.

Đổng Học Bân lắc đầu, "Còn không biết, hẳn là một hư chức."

Khương Phương Phương có chút cảm thán, nhàn nhạt nhấp một ngụm trà, ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Tôi còn tưởng rằng cậu ít nhất phải ở lại một năm đến hai năm, không ngờ rằng ngay cả nửa năm còn chưa đến."

"Xin lỗi."

"Có cái gì xin lỗi?"

"Chổ mẹ của ngài tôi không thể đến bình thường."

"Không sao, rảnh rỗi quay về là được." Khương Phương Phương trịnh trọng nói: "Huyện Trinh Thủy vĩnh viễn là nhà của cậu, dân chúng cũng có thể vĩnh viễn nhớ kỹ cậu."

"Ngài nói quá lời, tôi thật ra cũng là luyến tiếc ngài." Đổng Học Bân cảm xúc nói: "Nếu không phải vợ tôi sắp sinh tôi phải trở lại, nếu không tôi thật muốn ở lại làm chút chuyện cho dân chúng, dù sao... Ài, không nói nhảm nữa, ngài sau này có chổ cần tôi, cứ việc gọi điện thoại cho tôi, tuy rằng kinh thành cách khá xa, bất quá tôi cũng không muốn cắt đứt liên hệ với ngài, một chuyến máy bay cũng chỉ vài tiếng đồng hồ, rỗi rãnh tôi khẳng định sẽ trở về."

Khương Phương Phương cười ừm một cái, "Được."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui