Quyền Tài

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.

Từ lúc sự cố phát sinh tới giờ mới trôi qua vài phút.

Nhưng dưới sự hung mãnh xung phong của Đổng Học Bân, mọi người cũng đều tự phát hành động, đồng tâm hiệp lực cùng nhau cứu người.

"Nhiều máu như vậy?"

"Người này không được."

"Đừng động vào hắn! Tôi tới băng bó!"

"Cô gái, cô là bác sĩ?"

"Không phải, tôi là bên kho hàng của bệnh viện, hiểu một ít."

Người đàn ông vừa được cứu ra cả người đầy máu, đã nguy trong sớm tối.

Nhưng cô gái này đã bắt đầu xé quần áo trên người hắn ta, giúp hắn băng bó vết thương, bất quá cô ấy tuy nói là nhân viên công tác của bệnh viện, nhưng dù sao cũng không phải bác sĩ, biết cũng không nhiều, nhìn thủ pháp của cô ấy tương đối mới lạ, hơn nữa băng bó xong cũng không có hiệu quả cầm máu, sinh mệnh của người bị thương vẫn đang không ngừng xói mòn như cũ, hiện tại là thời gian tốt nhất để cứu mạng, nhưng xe cứu thương hiện tại khẳng định không đến được, mọi người cũng không có cách nào.

Cô gái nóng nảy, mắt thấy người nọ sẽ tắt thở, cô ấy vội la lên nói: "Ai có hộp cấp cứu? Có bác sĩ hay không? Nơi này có bác sĩ không?"

Cách đó không xa một bà lão nghe thấy được, "Tôi có hộp cấp cứu."

Cô gái vui mừng nói, "Nhanh, bác nhanh đem đến đây!"

Đổng Học Bân lại biết, loại thương thế này đã không phải phải là thứ mà hộp cấp cứu có thể cứu được, vì vậy nhẹ nhàng đẩy cô gái ra, ngồi xổm xuống đưa ngón tay điểm vào đùi chảy máu không ngừng của người đàn ông, dùng REVERSE một lần, máu ngừng chảy một cách kỳ tích, sau đó Đổng Học Bân nhìn phần ngực hơi xẹp xuống của người bị thương, cũng nhấn vào mấy huyệt vị, đồng thời hơi nhắm mắt, sau một khắc, người bị thương tỉnh dậy.

Cô gái kinh ngạc vô cùng, vội vàng xem mạch cho người bị thương, "Tim đập ổn định, tạm thời không có nguy hiểm tính mạng, anh làm như thế nào vậy?"

Hộp cấp cứu đã được đem tới.

Đổng Học Bân lấy thuốc bên trong đắp vào vết thương trên đùi cho người bị thương, "Trung y Tây y tôi đều học qua, ở đâu còn có người bị thương. Tôi đi cứu!"

Cô gái kinh ngạc nói: "Anh là bác sĩ?"

"Tôi không phải bác sĩ, nhưng tôi hiểu." Đổng Học Bân nói.

Bên kia có người vừa nghe hai chữ bác sĩ, nhất thời kêu lên: "Nhanh cứu con gái của tôi! Cứu con gái của tôi!"

Cô gái lập tức cầm hộp cấp cứu đi tới, "Tôi bôi thuốc cho, anh đi trước đi, tôi làm trợ thủ cho anh."

Có người hỗ trợ. Đổng Học Bân tự nhiên không hai lời. Vội vàng chạy đến chổ người kêu cứu, đó là một ông già, con gái ông ta cũng không lớn, chỉ khoảng chừng mười tuổi, lúc này cô bé đã nhắm mắt lại không nhúc nhích, tuy rằng được lôi ra từ trong xe, nhưng đầu có một vết thương rõ ràng, hầu như đều lún xuống, Đổng Học Bân trước tiên phán đoán có thể là chấn động não nghiêm trọng. Nhanh chóng ngồi xổm xuống kiểm tra một chút, hắn nhẹ nhàng đỡ lấy cái trán của cô bé, máu chảy rất nhiều, nếu chỉ là bị thương phần dưới thì vẫn có thể cứu được, nhưng đầu nếu như bị thương mà còn bị nặng giống như cô bé này, có đôi khi cho dù là thần tiên cũng cứu không được. Cũng may Đổng Học Bân có thể. Ý niệm của hắn không có tập trung tại chổ bị móp vào trên đầu cô bé, mà là định vị ở trong đầu, REVERSE liền mở!

Cô bé thống khổ mở mắt, "Ba?"

Đổng Học Bân nói: "Cô bé tạm thời không có việc gì, không nên đụng vào, đừng cho cô bé động đầu, còn lại chờ nhân viên y tế chạy tới xử lý!"

Người cha cực kỳ kích động."Cảm ơn! Cảm ơn!"

Cô gái cầm hộp thuốc làm xong chuyện bên kia cũng chạy tới, ai ngờ Đổng Học Bân trong chớp mắt mấy cái đã cứu tỉnh người, cô gái không khỏi sửng sốt.

"Thật lợi hại!"

"Bác sĩ! Bác sĩ mau tới!"

"Được cứu rồi! Nơi này có bác sĩ!"

Bên kia lại có người kêu cứu Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân nhìn thoáng qua liền biết người nọ là hai chân gãy xương, đi bộ qua đồng thời tay cũng chộp lấy một cây gậy gỗ từ bên cạnh. Lại nhặt lên một cái khăn rơi trên đường, đi tới đặt trên đùi cô gái đang kêu thảm thiết kia, cầm lấy cái khăn lụa buột lại một chân cho cô ấy trước, lại ngăn tay của cô ta, đem chân còn lại của cô ấy buột lại, rồi nói với bạn của cô ta: "Không nên đụng vào cô ấy! Chờ xe cứu thương!"

"Cô ấy không có việc gì?"

"Chân cố định được rồi còn có thể bước đi, không có việc gì, chủ yếu là ngực gãy xương, tôi hiện tại không có công cụ và thiết bị, không có biện pháp giải phẫu, chỉ cần các người không động vào cô ấy có thể, cũng đừng cho cô ấy động, nếu như xuất hiện khó thở và bệnh trạng khác, lập tức gọi tôi."

"Được, được, cảm ơn, cảm ơn."

Vài phút ngắn ngủi trôi qua, Đổng Học Bân đã cứu bảy tám người!

Mọi người cũng đều nhìn ra bản lĩnh của chàng trai này, nhất thời, những người hỗ trợ cứu viện cũng không tự giác lấy hắn làm trung tâm, người có thương tích cũng gọi Đổng Học Bân.

Một chỗ khác.

Nhân viên công tác trên đường cao tốc cũng lái vài chiếc xe gấp gáp chạy tới, bất quá tuy rằng đã phong tỏa đường, nhưng xe phía sau vẫn rất nhiều, bọn họ cũng lái không tới, có người vội vàng chạy đến, vừa nhìn vết máu và thảm trạng của hiện trường, bọn họ đều hít một ngụm khí lạnh, nhưng lúc ổn định tinh thần mới phát hiện, hiện trường lại có thể không có loạn như bọn họ tưởng tượng, ngược lại tự phát triển khai cứu viện rất có trật tự, điều này làm cho nhân viên công tác cũng không nhịn được sửng sốt, vì vậy cũng bất chấp nói, lập tức cũng gia nhập đội ngũ cứu viện.

Trên dưới một lòng!

Hiện tại cũng không lúc nói lời vô ích!

Cứu người! Đây là suy nghĩ của mọi người!

"Tiểu Diễm! Tiểu Diễm!"

"Mau tới! Cứu học sinh!"

Chổ xe buýt, cửa kính đã bị chấn vỡ hay đập nát, mấy người giáo viên giúp đỡ đưa hai mươi học sinh tiểu học từ trên cửa sổ leo ra, có vài người đứng bên dưới, giáo viên và người cứu viện tự phát tổ chức cũng đều đem người bế ra, rời khỏi xe. Mà khi cô bé cuối cùng được ôm ra, mọi người mới phát hiện bụng của cô bé một thanh thước đo bằng nhựa cứng do trường học dùng, cắm vào rất sâu, cây thước hầu như đã hoàn toàn chui tọt vào trong bụng của cô bé, không ngừng có máu tí tách chảy ra, con gái vẫn còn tỉnh, đau liên tiếp khóc, gọi mẹ của mình, càng ngày càng suy yếu.

Cô gái của bệnh viện sắc mặt đại biến, "Không tốt!"

Đổng Học Bân cũng thấy được, cũng là vẻ mặt ngưng trọng, đều không kịp băng bó vết thương cho người trước mắt, trực tiếp nói với một người bên cạnh: "Lấy rượu tới đây, khử độc, sau đó đem cánh tay cố định lại, có thể sử dụng nhiều khí lực thì dùng nhiều một chút." Nói xong, trong tay cầm một bình rượu chạy tới.

Cô gái lập tức nói: "Đứa nhỏ không được!"

Mấy đứa nhỏ được cứu cũng khóc hô tên của Tiểu Diễm.

Một cô giáo đang chăm sóc cho các học sinh bị thương, hai cô giáo khác sắc mặt lo lắng ngồi quỳ bên cạnh cô bé bị thương, "Tiểu Diễm con kiên trì, kiên trì lên, bác sĩ tới rồi!"

Cô bé suy yếu hô, "Mẹ... Mẹ..."

"Mẹ con cũng sắp tới, lập tức là có thể thấy rồi!" Một cô giáo rơi nước mắt ngay tại chổ.

Một người thầy giáo ôm lấy Đổng Học Bân, "Nhanh cứu em ấy, em ấy mới mười tuổi à!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui