Buổi chiều.
Trong nhà cơm nước xong.
Đổng Học Bân lau lau miệng nói câu ăn no, sau đó đi phòng vệ sinh rửa mặt soi gương, xác định thân trang phục này không thành vấn đề, hắn mới nói một tiếng với người trong nhà, thấy Tạ Nhiên chủ động đưa cho Đổng Học Bân chìa khoá của chiếc Audi A8 lúc trước mua cho hắn, Đổng Học Bân cũng nhận lấy, hắn lúc trở về không lái xe, chiếc Porche của Tuệ Lan đã để ở ga ra biệt thự lâu lắm rồi, tự nhiên phải tìm chiếc xe.
"Vậy con đi." Đổng Học Bân nói.
Hàn Tinh nhìn hắn nói: "Con biết đường không?"
Phương Thủy Linh mới nhớ tới, lập tức viết một địa chỉ, "Cho anh Đổng ca."
"Được." Đổng Học Bân tiếp nhận tờ giấy thu vào trong túi, "Vậy mọi người trò chuyện trước, nếu nhanh thì buổi chiều có thể trở về ăn." Hắn cũng biết bên kia phỏng chừng không mời mình ăn cơm chiều, thậm chí ngay cả cửa lớn có vào được hay không hiện tại đều khó mà nói, con đường phía trước rất nhấp nhô.
"Anh đi thong thả Đổng ca."
"Anh rể, trên đường chú ý an toàn."
"Tiểu Bân, chuyện tình xong nhớ gọi điện thoại."
Mọi người đều nói vài câu, biểu tình của Tạ Quốc Bang Tạ Quốc Lương bọn họ cũng may, rất bình tĩnh, cũng là Tạ Nhiên và Phương Thủy Linh có vẻ có chút khẩn trương, sắc mặt cũng không tự nhiên, dù sao hiện tại còn thiếu một bước này mà thôi, kỳ vọng càng lớn thất vọng càng lớn, tự nhiên lo được lo mất, nếu như Phương gia bên kia không đồng ý, nếu như thái độ của nhà Tiểu Linh cương quyết, hai người bọn họ cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, hiện tại gửi gắm hy vọng cho Đổng Học Bân, xem Đổng ca có thể giải quyết giúp bọn họ hay không.
Đổng Học Bân đi ra, tìm được xe của Tiểu Nhiên ngồi vào, trước thử thử cảm giác, cảm giác của a8 vẫn là không tồi, vì vậy nhấn chân ga lái đi.
...
Nửa tiếng đồng hồ sau.
Phía sau một dãy biệt thự.
Lúc đầu bên ngoài nhìn qua không có gì đặc biệt, thế nhưng vượt qua dãy biệt thự này, mấy trăm mét phía sau dĩ nhiên còn có mấy căn biệt thự riêng. Xa xa là ngọn núi to lớn, dưới chân là mặt cỏ màu xanh dạt dào, cùng với hồ nhân tạo bên trái, vừa nhìn cũng là một nơi ở xa hoa. Đổng Học Bân lái xe ngừng phía trước một căn biệt thự, thấy chung quanh cũng không có chổ dừng xe, đem xe đứng ở cửa, mở cửa xuống. Xung quanh không người, trên đường vắng vẻ, chỉ một căn biệt thự như thế. Hình như diện tích xung quanh đều là của nhà này, mà đường vào căn biệt thự khác thì kéo dài, giống như nói đường ai nấy đi, không ai xung đột. Biệt thự riêng hiện tại có giá trị xa xỉ, nhưng căn biệt thự này là ngay cả đường đi cũng “riêng”. Giá cả cũng có thể nghĩ, tuyệt đối đắt hơn so với biệt thự của Đổng Học Bân ở Tây Giao, ít nhất cũng phải là ba bốn cái biệt thự của Đổng Học Bân.
Cái này không phải nhà của Phương lão gia tử, Phương tổng lý có nơi ở riêng, bên này hẳn là nhà ở tư nhân của Phương gia, bất quá cũng không biết ngày hôm nay Phương lão gia tử có ở nhà hay không, Tiểu Linh nếu cho địa chỉ ở đây. Tám phần mười là người Phương gia ngày hôm nay đều đến đây.
Ở cửa.
Hai người cảnh vệ thủ tay cầm súng đứng ở đây, điểm này thật ra giống nhà Tạ lão gia tử như đúc. Hai người cảnh vệ nhìn phía trước không chớp mắt, không hề nhúc nhích, Đổng Học Bân ngay cả dừng xe đi xuống bọn họ cũng không có liếc mắt nhìn Đổng Học Bân. Sống lưng đứng rất thẳng.
Mãi đến khi Đổng Học Bân lại gần, hai người mới đồng loạt nhìn thẳng hắn.
Một người cảnh vệ đưa tay cản lại, " Nơi ở tư nhân, người bình thường cấm đi vào."
Còn người bình thường à. Anh em có thể là người bình thường sao, Đổng Học Bân nhìn nhìn bọn họ."Giúp tôi thông báo một tiếng đi, tôi là Đổng Học Bân."
Một cảnh vệ khác lạnh như băng nói: "Anh tìm ai?"
Đổng Học Bân nói: "Tôi tìm ai đều được, chỉ cần là người trong nhà có thể quyết định là được."
Cảnh vệ lần thứ hai liếc mắt nhìn Đổng Học Bân, xoay người tiến vào biệt thự, phỏng chừng là đi thông báo.
Đại khái năm phút đồng hồ trôi qua, người cảnh vệ kia mới chậm rãi đi ra, sau đó dĩ nhiên ngay cả phản ứng đều không phản ứng Đổng Học Bân, lại ghìm súng đứng gác cửa.
Đổng Học Bân không nói gì: "Tôi có thể tiến vào sao?"
"Xin lỗi, mời trở về." Cảnh vệ cứng rắn đáp một câu.
Đổng Học Bân không nhịn được nói: "Vì sao trở về?"
Cảnh vệ lại lập lại một lần nói: "Người bình thường cấm đi vào."
Được, Đổng Học Bân lúc này cũng thấy rõ ràng, đây là người bên trong không chào đón mình, căn bản là không cho vào cửa, Đổng Học Bân nghĩ tới đây cũng cười ra, chuyện này quả nhiên không dễ dàng, lúc tới còn suy nghĩ đối phương có thể cho hắn đi vào hay không, quả nhiên không đáp ứng, bất quá từ điểm đó cũng đã có thể nhìn ra, Phương gia khẳng định là biết mình, thậm chí khẳng định biết mình tới bên này là vì cái gì.
Làm sao bây giờ?
Ở bên ngoài chờ?
Đổng Học Bân thẳng thắn móc ra điện thoại di động, lại một lần nữa gọi một cú điện thoại cho Phương Văn Bình, hắn biết lão Phương tám phần mười cũng là trong biệt thự.
Tít tít tít.
Tít tít tít.
Điện thoại vẫn không người tiếp.
Đổng Học Bân bực mình, thu hồi điện thoại di động nhìn hai người cảnh vệ một chút, khiến cho hắn ở bên ngoài chờ khẳng định là không được, nếu như chỉ một mình mình, vậy không có gì, nhưng ngày hôm nay Đổng Học Bân đại biểu Tạ gia tới cầu hôn, không phải đại biểu chính hắn, cho nên đương nhiên không thể yếu đi khí thế của trong nhà, thế nhưng vào, người ta không cho đi vào Đổng Học Bân cũng không thể xông vào, hai cảnh vệ này hiển nhiên không có khả năng là đối thủ của Đổng Học Bân, đừng nói hai người, là mười người, Đổng Học Bân cũng không nói chơi, nhắm mắt lại hắn đều có thể xông vào, nhưng ngày hôm nay là tới cầu hôn, không phải tới đánh nhau, thật sự làm như vậy, chuyện này có thể càng thêm phức tạp, cầu hôn có thể thành mới là lạ, cho nên vì Tiểu Nhiên và Tiểu Linh nên Đổng Học Bân khẳng định không làm thể như vậy, có thể đại cục làm trọng, lúc này không thể phát hỏa.
Hít sâu.
Lần thứ hai hít sâu.
Đổng Học Bân cơn tức cũng đè xuống, quét mắt nhìn cấu tạo của biệt thự, hắn đi đến bên góc, muốn nhìn một chút có cửa sau hay không. Hai người cảnh vệ cũng không phản ứng hắn. Vừa chuyển hướng, Đổng Học Bân dĩ nhiên ở bên mặt cũng thấy được một người cảnh vệ tuần tra, cầm súng, liếc mắt nhìn thẳng Đổng Học Bân thần sắc cảnh giác. Được, đây là phong tỏa toàn bộ phương vị. Đổng Học Bân nghĩ thông suốt với thủ đoạn tầm thường đi vào hiển nhiên là không có khả năng, trên tường cao bên ngoài của biệt thự rõ ràng còn có hàng rào điện rất bí mật.
Đi trở về, Đổng Học Bân tựa ở cửa xe của tự mình mồi điếu thuốc hút, khóe mắt nhìn biệt thự, trong lòng hơi tính toán.
...
Bên trong.
Trong đại sảnh tầng một.
Gian nhà ngồi không ít người, có già có trẻ, có nam có nữ.
Phương Văn Bình đã ngồi trên sô pha, đang một mình xem TV, cũng chỉ có một mình cô ấy xem chăm chú như thế, tâm tư của những người khác hiển nhiên không ở chỗ này.
" Con rể lớn của Tạ gia tới làm gì!"
"Chị hai, khẳng định là tới cầu hôn rồi."
"Hừ, thật sự là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, thằng ngốc đần độn Tạ Nhiên của nhà bọn họ, có cái gì tốt, chổ nào xứng với Tiểu Linh của chúng ta!"
"Thật sự không hiểu, Tạ gia bọn họ dĩ nhiên đồng ý chuyện này?"
"Bọn họ có đồng ý hay không không quan hệ cùng chúng ta, dù sao tôi kiên quyết không đáp ứng!"
" Lão nhị Tạ gia lúc trước không ít lần giở trò với đại ca, còn làm ra không ít chuyện, sau đó tiểu Mãnh không phải bởi vì cái này bị điều đi sao, thiếu chút nữa không về được, bây giờ còn muốn kết hôn với Tiểu Linh nhà chúng ta? Bọn họ nghĩ thật là đẹp."
Nói đều là một ít nữ đồng chí, có thể là mấy người con dâu của Phương lão gia tử.
Một ít nam đinh và con rể của Phương gia, lại chưa từng nói cái nói, yên lặng ngồi ở chỗ kia.
Thấy thế, người chị hai vừa rồi vẫn cằn nhằn nhìn về phía một người trung niên, "Lão tam, chú nói cái gì đi, Tiểu Linh là con gái của chú mà."
Người trung niên thản nhiên nói: "Xem ý của ba đi."
Phụ nữ trung niên lo lắng nói: "Văn Bình, Tiểu Linh bình thường thân với em nhất, sao em cũng không nói lời nào vậy, em muốn xem đứa nhỏ bị đẩy vào hố lửa hả?" Người chị hai này hiển nhiên là cực kỳ phản cảm với Tạ gia, cho nên lúc này thấy Tạ gia tới cửa cầu hôn, bà ấy đều tức lớn hơn so với ai khác.
Phương Văn Bình nhìn TV không chớp mắt, trong miệng nói: "Chuyện này em không chen vào, em đã đáp ứng qua Tiểu Linh, các người thương lượng của các người, đừng hỏi em."
Bất quá cũng nhìn ra được, người đang ngồi trong Phương gia tựa như cũng không có nguyện ý Tiểu Linh gả cho Tạ gia, chỉ là Phương lão gia tử còn ở trên lầu nghỉ ngơi không nói gì, bọn họ nói cái gì cũng không có tác dụng, chuyện này rốt cuộc thế nào, lợi và hại làm sao, còn phải để Phương lão gia tử quyết định. Tại Tạ gia, Tạ lão gia tử đã sớm về hưu, hơn nữa thân thể không tốt lắm, cho nên sự tình trong nhà phần lớn đều là Tạ Quốc Bang đại ca quyết định, thật sự là một ít chuyện đặc biệt quan trọng mới có thể đi xin chỉ thị của lão gia tử, bất quá Phương gia hiển nhiên không giống, Phương lão gia tử còn tại nhiệm, hơn nữa là người đứng thứ hai trên thực tế ý nghĩa của nước cộng hoà, cho nên chuyện của Phương gia trên cơ bản đều là Phương lão gia tử quyết định, hôn sự của Tiểu Linh cũng tốt, đám hỏi cùng Tạ gia cũng được, chuyện lớn như vậy hiển nhiên phải do lão gia tử định đoạt.
Trên lầu.
Phương lão gia tử đang ở trong phòng phê chữa văn kiện, cảnh vệ viên của ông đứng cung kính ở phía sau, đang báo cáo tình huống bên ngoài với lão gia tử.
"Ừm, tôi đã biết." Phương lão gia tử mặt không biểu tình.
Cảnh vệ viên nói: "Vậy là cho người ta đem hắn đuổi đi, vẫn là..."
Phương lão gia tử cũng không quay đầu lại nói: "Không cần phải quản."
Vừa dứt lời, cốc cốc, tiếng đập cửa vang lên.
"Tiến đến." Phương lão gia tử tưởng lão đại hoặc là lão nhị trong nhà.
Cánh cửa mở ra, nhưng mà khiến cho cảnh vệ viên trừng to mắt ra chính là, người đứng bên ngoài lại có thể là Đổng Học Bân rõ ràng là bị cảnh vệ cản ở bên ngoài!
Đổng Học Bân cười cười, tiến vào đóng cửa lại, "Phương gia gia."
Phương lão gia tử tựa như không ngoài ý muốn quá lớn, nghiêng đầu nhìn hắn một chút.
Cảnh vệ viên thoáng cái thần tình biến đổi, đưa tay lấy khẩu súng ra, "Ngươi vào bằng cách nào?" Biệt thự phòng vệ nghiêm mật như thế, hắn không nghĩ ra Đổng Học Bân là vào nhà từ đâu, thậm chí mọi người lại có thể không phát giác.
Phương lão gia tử lắc lắc tay, "Được rồi, thu súng đi." Nói xong nhìn Đổng Học Bân, nói: "Ngay cả bảo tàng quốc gia của nước ngoài được bảo vệ nghiêm mật như vậy đều ngăn không được hắn, căn biệt thự này còn có thể cản được hắn?" Hiển nhiên, ông đối với rất nhiều chuyện của Đổng Học Bân đều vô cùng lý giải.
Đổng Học Bân cười nói: "Phương gia gia, con đây là không mời mà đến, thật sự cũng là không có biện pháp, xin ngài thứ lỗi, đừng tính toán với con."