Quyền Tài

Cục công an thành phố Chương Tắc.

Buổi chiều năm giờ, trời sắp tối, sắc trời dần dần chuyển.

Xe của Hoắc phó sở trưởng nhanh chóng trở về đại viện cục công an, bảo vệ cửa nhìn thấy, đương nhiên là không dám cản, cho đi qua xong liền vội vàng gọi điện thông báo cấp trên, bọn họ cũng có xem báo, cũng biết Hoắc phó sở trưởng có thể là vì chuyện này tới. Đổng Học Bân thì Hoắc phó sở trưởng đương nhiên là biết, lần trước ở huyện Duyên Đài mở tiệc khen thưởng, chính là ông đã phát huy hiệu và giấy chứng nhận cho

Đổng Học Bân, nhưng chuyện tình cụ thể thế nào, Hoắc phó sở trưởng cũng không biết rõ ràng, chỉ bằng vài ba câu nói trên báo thì không nói rõ được cái gì, ông muốn đích thân xác nhận, đem chuyện tình làm cho rõ ràng.

"Hoắc sở trưởng"

"Hoắc sở trưởng"

Cục trưởng Tôn Hải và mấy người lãnh đạo của cục công an vội vàng xuống lầu nghênh tiếp.

Hoắc phó sở trưởng cũng không cho bọn họ mặt mũi: "Đổng cục trưởng bị giam ở đâu? Phía trước dẫn đường!"

Trong lòng Tôn Hải rất rõ ràng, vừa dẫn đường vừa giải thích: "Hoắc sở trưởng, mấy chuyện viết trên báo chỉ là hiểu lầm, cái người này không có ý tốt, muốn đâm một đao sau lưng thành phố Chương Tắc chúng tôi, Đổng Học Bân đồng chí quả thật là do chúng tôi mang về, nhưng tuyệt đối không phải là giam cầm, chỉ là hiện trường lúc đó hơi hỗn loạn, chúng tôi lại không biết thân phận của hắn, cho nên mới mang về xác nhận là hắn có phải đồng chí của hệ thống công an hay không"

Hoắc phó sở trưởng nghiêm mặt nói: "Vì sao không gọi điện xác nhận?"

Tôn Hải thở dài nói: "Khi đó hiện trường quá loạn, đã chết mười mấy người, căn bản không làm gì được"

Dừng chân lại, Hoắc phó sở trưởng nghiêng đầu nhìn ông ta:

"Vậy bây giờ còn chưa xác nhận sao? hả? Vì sao không thả người?"

"Không phải là chúng tôi không thả" Tôn Hải kêu khổ: "Là đối phương giở trò vô lại, sống chết không chịu đi, người của chúng tôi đi qua mở còng tay cho hắn, còn bị hắn đánh" Ông ta nhìn đồng hồ, bất đắc dĩ nói: "Mấy tiếng trước chúng tôi đã thả người, nhưng mà vẫn kéo dài đến bây giờ, chúng tôi cũng không có biện pháp" Đối với tờ báo Giang Hải, Tôn Hải rất là tức giận, ông ta không ngờ rằng huyện Duyên Đài lại giở thủ đoạn như thế, nhưng hiện tại nói cái gì cũng vô dụng, ông phải đem chuyện này qua cửa trước, bằng không thì đúng là không biết ăn nói thế nào.

Hoắc phó sở trưởng nhíu mày nói: "Không đi? Vì cái gì?"

"Có thể là có chút ý kiến về phương diện chúng tôi tiếp nhận vụ án, có lẽ hắn cho rằng huyện Duyên Đài tiếp nhận vụ án này mới đúng" Tôn Hải nói.

Lông mày của Hoắc phó sở trưởng càng nhíu càng chặt: "Các người không phải tham gia toàn bộ quá trình sao? Án phải trả về cho thành phố Chương Tắc chứ?"

Tôn Hải than thở: "Cho nên mới nói hắn không nói đạo lý, lại ở chổ chúng tôi không chịu đi, còn khuyến khích giới truyền thông làm loạn, đây là dùng văn chơi xỏ, rắp tâm làm bậy!" Dù sao ý của Tôn Hải cũng là trong chuyện này cảnh sát của thành phố Chương Tắc cũng không có một chút trách nhiệm. Hoắc phó sở trưởng nghe xong mà âm thầm lắ đầu, nếu như thật sự đúng như lời của Tôn Hải nói, vậy Tiểu Đổng này quả thật là cố tình gây sự, một chút đạo lý cũng không có.

Hoắc phó sở trưởng thở hổn hển nói: "Vậy còng tay giải thích sao? Hả? Đối đãi với đồng chí của mình như vậy à/"

Tôn Hải nhìn về phía gã hình cảnh mặt gầy: "Hoắc sở trưởng, đồng chí của chúng tôi đã năm lần bảy lượt bị Đổng Học Bân đánh, ngài xem cằm của đồng chí này đi, cho nên không mở còng tay ra được, chúng tôi cũng là bất đắc dĩ"

Đánh người? Sắc mặt của Hoắc phó sở trưởng khẽ biến.

Lại tìm hiểu thêm một ít tình huống, lúc này người phía trước dừng chân lại.

"Hoắc sở trưởng, tới rồi" Một lãnh đạo của cục công an nói.

Tôn Hải chỉ chỉ vào cánh cửa của phòng tối: "Cũng là ở đây, cửa vẫn mở, hắn muốn đi lúc nào cũng được"

Hoắc phó sở trưởng sắc mặt không dễ coi cho lắm, kêu tất cả mọi người lui ra sau, một mình ông đi vào trong, rầm, đóng cửa phòng lại.

Đổng Học Bân vẫn dựng thẳng lổ tai lên nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, thấy vài phút trước cửa được mở ra, hắn biết là có thể đã có chuyện, hiện tại thấy Hoắc phó sở trưởng đã tới, trong lòng càng rõ ràng vài phần, có thể là chuyện này ầm ĩ lớn, truyền đến lổ tai của lãnh đạo tỉnh.

"Hoắc sở trưởng" Đổng Học Bân đứng lên từ mặt đất.

Hoắc phó sở trưởng bình tĩnh nhìn vào con mắt của hắn: "Cậu còn có một chút tổ chức kỷ luật hay không? Hả? Đánh người?

Chơi xấu? Còn ở chổ này không đi? Cậu muốn làm gì? Tôi nghe cậu nói muốn làm gì dây!" Ông cũng chỉ là muốn nói chuyện, thật ra đối với tiểu đồng chí đã lập đại công vài lần như

Đổng Học Bân, Hoắc phó sở trưởng vẫn có một chút hảo cảm.

Đổng Học Bân vừa nghe liền giận: "Hoắc sở trưởng, bọn họ nói với ngài cái gì?"

Hoắc phó sở trưởng nói:" Tôi đang hỏi cậu làm cái gì!"

"Ngài hẳn là nên hỏi bọn họ làm cái gì?" Đổng Học Bân nhăn mặt nói: "Hoắc sở trưởng, Đổng Học Bân tôi tốt xấu gì cũng là cán bộ quốc gia, không phải tôi tự đề cao mình, tôi ở trên cương vị toàn tâm toàn ý làm việc vì dân chúng, tôi không thẹn với lương tâm, ngài nghĩ tôi là một người không nói lý sao? Tôi đánh người? Tôi chơi xấu? Bọn họ sao không đề cập đến chuyện bọn họ dùng súng chỉ vào đầu của tôi? Sao bọn họ không đề cập đến chuyện bắt tôi giam ở chổ này?"

Hoắc phó sở trưởng nhìn hắn: "Nói như vậy, là cậu có lý?"

"Tôi không dám nói tôi có lý, nhưng cục công an của thành phố Chương Tắc tuyệt đối không có lý!"

"Các người hợp tác phá án, hiện tại vụ án do thành phố

Chương Tắc kết, ý của cậu là, muốn phân đến cho huyện Duyên

Đài? Để cho cảnh sát của huyện Duyên Đài tiếp nhận vụ án này?"

Đổng Học Bân mở to con mắt: "Tôi không biết Tôn đại cục trưởng kia đã nói gì với ngài, hợp tác? Chúng tôi hợp tác lúc nào?"

"Vậy các người làm sao phá án?"

Đổng Học Bân hít vào một hơi, chịu đựng cơn giận nói: "Bọn họ thật đúng là đã đem chuyện tôi phá án dìm xuống rồi"

Hoắc phó sở trưởng híp mắt nói: "Cậu phá án?"

"Hoắc sở trưởng, tôi không phải tranh công, tôi chỉ là nuốt không nổi cục giận này thôi, cảnh sát của thành phố Chương Tắc tham gia phá án?" Đổng Học Bân bật cười một tiếng: "Vậy ngài có thể hỏi bọn họ một chút, phần tử tội phạm là do ai phát hiện? Trà trộn vào nội bộ kẻ địch là ai? Hạ gục mười mấy tên tội phạm là ai? Tìm được văn vật chính là ai? Cảnh sát thành phố Chương Tắc bọn họ nếu như ra một chút sức trong vụ án này, cho dù chỉ là một chút, ngài rút chức của tôi, tôi cũng không nói hai lời!"

Hoắc phó sở trưởng biết có thể có ẩn tình khác, lẳng lặng nghe.

Đổng Học Bân thở ra một hơi, nói: "Cuối tuần trước nhà bảo tàng tỉnh bị trộm, tôi nhận được mệnh lệnh của Lương cục trửng phụ trách vụ án này, sau đó tôi tra được một ít manh mối, nhưng cũng không xác định, vì vậy lền đến trung tâm tắm rửa Hải Tân của thành phố Lữ An nằm vùng, sau vài ngày, rốt cục phát hiện ra một chút manh mối, tôi mạo hiểm thành công trà trộn vào nội bộ kẻ địch, sau đó theo bọn họ cùng nhau chuyển đến thành phố Chương Tắc, cuối cùng phát hiện ra văn vật bị trộm, bởi vì tất cả công cụ liên lạc đều bị bọn họ cất giữ, cho nên tôi cũng không có biện pháp liên lạc thông báo tin tức này ra bên ngoài, không thể làm gì khác hơn là chuẩn bị tự mình làm một mình"

Hoắc phó sở trưởng hỏi: "Chỉ một mình cậu?"

"Lúc đó còn có một nữ cảnh của thành phố Lữ An bị bắt làm tù binh"

"Sau đó?"

"Ti đang muốn tìm một thời cơ thỏa đáng cướp lấy văn vật tới tay, kết quả lúc này, cảnh sát của thành phố Chương Tắc đến, bọn họ không phải là phát hiện ra phần tử phạm tội, mà là vì một vụ án khác nên đi ngang qua, chỉ có hai người, lúc đó phần tử phạm tội rất khẩn trương, nên đã nổ súng, bắt hai người trở về, tôi lo lắng an toàn của bọn họ, cho nên cũng không quản thời cơ có thích hợp hay không, thấy mấy tên tội phạm định giết chết hai người họ, tôi liền ra tay, giết chết hai tên tội phạm trong tầng hầm ngầm, sau đó, một mình tôi lên lầu, liên tiếp giết chết mười mấy tên tội phạm, bắt đượ đầu sỏ, tìm được văn vật"

Hoắc phó sở trưởng sửng sờ: "Đám tội phạm này đều do một mình cậu hạ gục?"

Đổng Học Bân nói: "Ngài có thể đi điều tra, một câu nói dối tôi cũng không có"

"Cảnh sát của thành phố Chương Tắc đâu?"

"Bọn họ?" Đổng Học Bân nở nụ cười một chút:" Từ lúc nổ súng đến lúc kết thúc, chờ tất cả phần tử phạm tội đều ngã xuống đất, cảnh sát của thành phố Chương Tắc cũng chưa xuất hiện qua, hai người hình cảnh trước đó, một người bị thương, cũng chính là cái tên họ Từ kia, còn có một người mới tên là Tiểu Vương, hai người bọn họ vẫn trốn ở phía sau tường, từ đầu đến cuối đều không đi qua, thật ra chỉ có chị Hầu của thành phố Lữ An là đã bắn yểm hộ không ít cho tôi"

Hoắc phó sở trưởng im lặng không nói gì.

Đổng Học Bân lại tiếp tục nói: "Nếu như ngài không tin lời tôi nói, có thể tùy tiện điều tra, đừng nói là cảnh sát thành phố Chương Tắc phá án, bọn họ không gây trở ngại không phá hoại cũng đã không sai rồi, chờ tôi bắt được ông chủ Ngô, tìm được văn vật, thì bọn họ mới đến, vừa mới đến hiện trường liền trực tiếp tiếp nhận vụ án, tình huống ngay lúc đó rất nhiều người nhìn thấy, tôi cũng không dự định độc chiếm công lao, tôi nói ông chủ Ngô bọn họ có thể mang đi, nhưng văn vật tôi phải đưa đến trong tỉnh, kết quả thì sao? Tôn đại cục trưởng mũi không phải mũi mắt không phải mắt, căn bản là không để ý đến lời nói của tôi, tôi lại lùi một bước, nói bọn họ có thể cho người theo tôi đến tỉnh, ngài đoán thế nào? Tôn cục trưởng liền lập tức nóng nảy, sợ tôi giành phần công lao này của bọn họ, cho nên trực tiếp bắt tôi, còn đem súng chỉ vào đầu của tôi!"

Nói đến đây, Đổng Học Bân liền có chút kích động, chỉ vào đầu mình nói: "Tôi nằm vùng mấy ngày nay, vài lần thiếu chút nữa bị phần tử phạm tội phát hiện, suýt chết mấy lần, tôi liều chết phá án, còn cứu hai người hình cảnh của thành phố

Chương Tắc, nhưng cuối cùng lại rơi vào kết quả gì? Đó là con mẹ nó súng! Bọn họ dùng súng chỉ vào đầu của tôi! Lên xe rồi còn còng tay của tôi lại! Nói văn vẻ là không xác nhận thân phận của tôi! Nhưng vì sao không gọi điện cho huyện Duyên Đài xác nhận chứ? Không cho tôi nói còn bắt tôi lại? Chờ xong vụ án mới thả người?"

Hoắc phó sở trưởng trầm lặng vài giây, nói: "Cậu trước tiên đi ra ngoài ăn một chút đi"

Lãnh đạo tỉnh nói, Đổng Học Bân không dám không nghe, gật đầu nói: "Hoắc sở trưởng, ôi không phải quan tâm đến phần công lao này, cho dù, tôi nói cho dù cảnh sát thành phố Chương Tắc làm ra một chút cống hiến, tôi cũng không nói cái gì, nhưng bọn họ không chỉ không có, mà còn một cước đá tôi ra khỏi vụ án này, ngài nói xem, có ai làm việc như thế không?"

Hoắc phó sở trưởng xoay người mở cửa, cùng Đổng Học Bân đi ra ngoài.

Tôn Hải nhìn về phía Đổng Học Bân, trong con mắt lạnh lẽo.

Hoắc phó sở trưởng nghiêm mặt nhìn bọn họ: "Mở còng tay ra, trước để cho Tiểu Đổng đi ăn một chút" Nói xong, trong miệng ông điểm danh vài người: "Kêu bọn họ tới đây cho tôi! Tôi có vài lời muốn hỏi!"

Trong một căn phòng làm việc.

Tiểu Vương nom nớp lo sợ đến đây, cực kỳ khẩn trương.

Hoắc phó sở trưởng nhìn hắn: "Văn vận bị trộm nằm trong tay đám phần tử phạm tội kia, là ai phát hiện ra trước?"

"Là... Đổng cục trưởng!"

"Các người sau khi bị bắt, là ai cứu các người ra?"

"... Là Đổng cục trưởng!"

"Khi án phát thì cảnh sát thành phố Chương Tắc có mặt tại hiện trường không?"

"Không có"

"Phần tử phạm tội là do ai hạ gục?"

Tiểu Vương khẽ cắn môi: "Đều là Đổng cục trưởng hạ gục"

Hoắc phó sở trưởng sắc mặt nhất thời đen xuống: "Cậu đi ra ngoài đi, gọi người kế tiếp vào"

Tiểu Vương đi ra ngoài, Từ ca đẩy cửa vào phòng.

Hoắc phó sở trưởng nhìn nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Lúc Tôn cục trưởng của các người giới thiệu cậu cho tôi đã nói như thế nào? Cậu lập lại một lần nữa cho tôi!"

Lông mày của Từ ca nhảy dựng lên, không lên tiếng.

"Vết thương của cậu là bị thương do bắn nhau với phần tử phạm tội?"

"Vâng..." Từ ca kiên trì nói.

Hoắc phó sở trưởng vỗ bàn cái rầm: "Đừng có chơi chữ với tôi! Vết thương này là do trước đó cậu bị phần tử phạm tội bắt làm tù binh, phải hay không? Sau đó lúc Đổng cục trưởng bắn nhau với phần tử phạm tội, cậu đã làm gì? Là cậu và

Đổng cục trưởng cùng nhau hạ gục mấy tên tội phạm đó hay sao?"

Từ ca kêu khổ: "Lúc đó tôi bị thương, cho nên..."

"Nếu như chuyện phần tử phạm tội bị hạ gục không liên quan đến cục, vậy những lời trước đó của cậu là cái gì? Hả? Chơi chữ lừa gạt chúng tôi? Làm cho người ta vừa nghe liền nghĩ rằng cậu đã làm ra công hiến rất lớn? Cậu biết hành vi của cậu là cái gì không? Lừa trên gạt dưới! Nói dối tình tiết vụ án!"

"Hoắc sở trưởng, không phải, tôi..."

Hoắc phó sở trưởng thật sự đã phát hỏa: "Tôi hỏi lại cậu, mạng của cậu là do ai cứu?"

Từ ca cắn môi: "Đổng Học Bân!"

"Được, được!" Hoắc phó sở trưởng cười giận dữ: " Lúc Đổng cục trưởng bị các người bắt, cậu đã làm gì?"

"Lúc đó cũng không có biện pháp, trong cục không thể xác nhận thân phận của Đổng cục trưởng"

"Nói láo!" Hoắc phó sở trưởng đằng đằng nộ khí đứng lên:

"Tiểu Đổng liều chết trà trộn vào nội bộ kẻ địch, thà rằng không tiết bại lộ thân phận chỉ vì để cứu mạng của các người ra khỏi họng súng, không phải là đồng chí của hệ thống công an chẳng còn là phần tử phạm tội sao? Các người có đầu óc hay không? Tiểu Đổng cứu mạng của cậu, cậu ngay cả nói giúp chứng minh thân phận của hắn cũng không nói? Những ân tình đạo nghĩa cơ bản nhất này mà cậu cũng không hiểu! Cậu còn làm cảnh sát cái gì? Hả?"

Hoắc phó sở trưởng quay đầu lại, nói với người nhân viên đi theo bên cạnh: "Nhớ kỹ tên của hắn lại"

Từ ca mặt trắng bệch, hai chân có chút nhũng ra.

Lúc này một người của sở tỉnh đi vào, ghé vào tai của Hoắc phó sở trưởng nói vài câu, Hoắc phó sở trưởng vừa nghe, liền nói: "Cho cô ấy vào đây"

Người này chính là Hầu Thiến.

Hoắc phó sở trưởng nói: "Cái vụ án này, cô cũng tham dự?"

Hầu Thiến nghiêm túc nói: "Tôi có tham dự, nhưng mà có thể nói là không tham dự, sau khi tôi tra được đến trung tâm tắm rửa

Hải Tân, thì bị đối phương bắt làm tù binh, sau đó là Đổng cục trưởng cứu tôi trở về, Hoắc sở trưởng, có vài lời tôi biết không nên nói, nhưng mà cách làm của cảnh sát thành phố

Chương Tắc thật sự quá đáng, Đổng cục trưởng vì vụ án này mà đã làm rất nhiều, hầu như đều là một mình hắn ra sức, nhưng cuối cùng khi vụ án phá, cảnh sát thành phố Chương Tắc lại dùng bốn năm khẩu súng chỉ vào đầu của Đổng cục trưởng, mạnh mẽ áp giải hắn lên xe, cái cảnh này tôi tận mắt nhìn thấy"

Hoắc phó sở trưởng nói: "Chuyện Đổng cục trưởng đánh người, cô có thấy không?"

Hầu Thiến khẽ gật đầu: "Đúng vậy, nhưng lúc đó là Tôn cục trưởng ra lệnh bắt Đổng cục trưởng, hai bên tranh nhau không cẩn thận làm bị thương, tôi thừa nhận Đổng cục trưởng có lẽ có chút xúc động, nhưng mà dưới loại tình huống này, tôi tin tưởng rằng không ai có thể giữ được bình tĩnh, Đổng cục trưởng cũng không có yêu cầu quá đáng nào cả, vụ án là hắn theo từ đầu đến cuối, hiện tại hắn chỉ muốn đem văn vật về tỉnh, yêu cầu này rất quá đáng sao? Tôi chỉ không rõ là, vì sao cảnh sát thành phố Chương Tắc vừa nghe Đổng cục trưởng muốn đem văn vật đến trong tỉnh, phản ứng của bọn họ lại trở nên kịch liệt như vậy, thậm chí không tiếc động đao động súng, đây là đãi ngộ mà một công thần nên có sao? Bọn họ đây là cường đạo! Là hành vị của cường đạo!"

Liên tiếp hỏi vài người xong, đáp án đều là như nhau.

Hoắc phó sở trưởng cũng không hỏi nữa, trực tiếp kêu Tôn Hải vào trong.

"Hoắc sở trưởng, chuyện là thế này, chúng tôi..." Tôn Hải vội vàng giải thích.

Hoắc phó sở trưởng nghe cũng không nghe, mở miệng ra lập tức mắng xối xả: "Cảnh sát thành phố Chương Tắc các người thật đúng là có bản lĩnh! Nói dối tình tiết vụ án mà nói dối đến trong sở tỉnh? Còn bắt đồng chí của mình? Lá gan của các người cũng quá lớn! Phần tử phạm tội ẩn thân tại thành phố

Chương Tắc, cảnh sát các người làm cái gì? Hơn mười mấy khẩu súng vận chuyể nđến thành phố Chương Tắc, cảnh sát các người làm gì? Lúc phần tử phạm tội bắn nhau với Tiểu Đổng, cảnh sát các người làm gì? Tốt, tội phạm các người không bắt được, bắt đồng chí của mình thì bắt rất nhanh! Các người đúng là có bản lĩnh! Lợi hại! Uy phong lắm!"

Tôn Hải không phục, nói: "Hoắc sở trưởng, chuyện trước đó..."

Hoắc phó sở trưởng ngắt lời: "Có cái gì muốn nói ông đi nói với sở trưởng đi!" Cấp bậc và chức vụ của ông không thể nào ép được Tôn Hải, cho nên cũng lười nói thêm cái gì, chuyện tình đã rất rõ ràng, là cục công an của thành phố Chương Tắc, là Tôn Hải quá tham lam, muốn đoạt lấy toàn bộ công lao, cái này mới khiến cho Đổng Học Bân bị bắt, truyền thông cũng dựa váo cái này mà nói, đối với loại hành vi này, Hoắc phó sở trưởng rất là xấu hổ, không phải xấu hổ Tôn Hải giành công, mà là xấu hổ ông ta vì chiến tích mà ngay cả công thần phá án cũng dám bắt!

Hoắc phó sở trưởng lập tức đem kết quả điều tra báo cáo lên trong tỉnh.

Giọng nói phẫn nộ bên đầu kia của điện thoại, Tôn Hải mơ hồ nghe được.

Tôn Hải sắc mặt biến đổi, trong lòng có chút hối hận, ông không muốn chuyện tình ầm ĩ thành như vậy, chẳng lẽ còn muốn truy cứu trách nhiệm? Ngay từ đầu ông đã không coi một phó cục trưởng cục công an huyện nho nhỏ của huyện Duyên Đài để vào trong mắt, nghĩ rằng loại chuyện này cũng không ảnh hưởng đến toàn cục, tôi đoạt lấy công lao của cậu, cậu có thể làm được cái gì? Mặc dù trong tỉnh biết, cuối cùng cũng không làm ra được chuyện gì, nhưng mà lần này lại không giống, ông ta trăm triệu lần không ngờ rằng huyện Duyên Đài lại vận dụng thủ đoạn truyền thông đem chuyện này truyền tin ra, cái này khiến cho thành phố Chương Tắc trở nên vô cùng bị động.

Đổng Học Bân! Đổng Học Bân!

Tôn Hải nắm chặt tay, trong lòng nghẹn lên một cục tức giận!

.................

Đổng Học Bân và không ít người dùng thế yên lặng quan sát tình huống phát triển, nhưng bất ngờ chính là, kết quả có rất nhanh!

Buổi tối, Từ ca và hình cảnh mặt gầy tạm thời bị cách chức, có thể còn bị xử lý tiếp sau. Ngày hôm sau, văn kiện xử phạt cảnh cáo trong đảng xuất hiện trên bàn làm việc của Tôn Hải, thủ đoạn mạnh mẽ vang dội của tỉnh đã khiến không ít người bị chấn động, có cái chuyện này, đã tạo thành một đả kích trầm trọng đối với con đường làm quan của Tôn Hải. Trên báo chiều cùng ngày, trong tỉnh cũng không tỏ bất kỳ thái độ gì đối với chuyệ nnày, nhưng mà chuyện truy tầm văn vật, cảnh sát phá án đã đổi thành cục công an huyện Duyên Đài.

Vài ngày sau, Đổng Học Bân đi đến tỉnh Bắc Hà, được ban pháp huy hiệu nhất đẳng công!

Đến tận lúc này, phong ba mới rốt cục chậm rãi yên ổn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui