Quyền Tài

Sau buổi trưa.

Tại nhà hàng Hải Sinh.

"Lương tổng, ông nói giữ lời chứ?"

"Đương nhiên, tôi thích kết bạn với những người phóng khoáng".

"Nếu thực sự chúng tôi uống được ba cân rượu, thì chuyện đầu tư?"

"...Vậy thì tôi sẽ khảo sát ở huyện ta một lần nữa".

Đổng Học Bân cười rồi lấy một điếu thuốc ra hút, hắn hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu lên nhìn Lương Trạch Nguyên: "Lương tổng, ông nói là ông thích người phóng khoáng, nhưng sao tôi thấy câu nói của ông không phóng khoáng cho lắm, chỉ là khảo sát lại một lần nữa? Ý nghĩa của nó không lớn nhỉ? Ai cũng biết ba cân rượu là như thế nào, những nhân viên uống rượu bình thường cũng không uống được như vậy, huống chi lúc nãy chúng ta cũng uống không ít, uống thêm 3 cân nữa rõ ràng là không thể, Lương tổng, nói thật là tôi cũng thích người phóng khoáng, nhưng bây giờ..."

Lâm Bình Bình biết là Cục trưởng Đổng đang khích hắn.

Lương Nguyên Trạch cười nói: "Ý của Cục trưởng Đổng là gì?"

Đổng Học Bân nhìn hắn: "Nếu chúng tôi uống được ba cân rượu, Lương tổng, chuyện đầu tư có phải là..."

"Ha ha..." Lương Trạch Nguyên vỗ bàn cười, "Cục trưởng Đổng đã nói như thế thì nói thêm nữa tôi lại thấy không vui, được, tôi sẽ nói, chỉ cần uống được một lúc ba cân rượu, tổn thất mấy vạn hay mười mấy vạn tôi đều có thể gánh được, tôi cũng không xem xét huyện Đại Phong nữa, sẽ trực tiếp đầu tư cho Duyên Đài, cũng không cần ngày mai, dù sao cũng đã khảo sát xong rồi, chiều nay chúng ta sẽ bàn về hợp đồng, nếu thuận lợi thì sẽ ký trong ngày hôm nay luôn, Cục trưởng Đổng, như vậy đã đủ phóng khoáng chưa?"

Đổng Học Bân nói lớn: "Tốt, phóng khoáng".

Quách Phàn Vỹ cười nói: "Khí thế của Lương tổng đúng là không bình thường".

Lương Trạch Nguyên đúng là một người trọng tình cảm, nhưng cũng không ngốc, hôm qua ông đã thử tửu lượng của Trương Phàm rồi, nhiều nhất là một cân, còn thua xa mình nhiều, cho dù có uống thêm được một chút thì vẫn không lên được ba cân rượu, rượu này không phải cứ bịt mũi là uống hết được, ba cân, hai cân Mao Đài Quý Châu cần uống một chai rưỡi, một cân Mao Đài cần uống ba chai, đây là khái niệm gì? Đến Lương Trạch

Nguyên cũng không thể uống được nhiều như thế, vừa ăn vừa uống thì hắn có thể uống được hai cân, nhưng uống hết một lần nhiều nhất cũng chỉ được một cân, vì vậy hắn không cho rằng Tiểu Trương có thể uống được ba cân... mà lại là ba cân Mao Đài.

Trên bàn có hai chai hai cân Mao Đài, lúc này mọi người cũng uống nhiều rồi, giờ không còn lại bao nhiêu nữa.

Lương Trạch Nguyên nhìn tài xế: "Ra xe lấy thêm hai chai Mao Đài vào đây"

"Chai hai cân chắc không còn nữa" Tài xế nói.

"Vậy thì lấy ba chai một cân vào đây, nhanh lên".

Một lúc sau, tài xế quay vào trong tay cầm ba chai rượu mao Đài Quý Châu chưa khui rồi đặt lên giữa bàn, Triệu Hưng Long và Lâm Bình Bình lập tức nhìn Trương Phàm, Đổng Học Bân cũng nỗ lực làm cho mối đầu tư này càng ngày càng xích lại gần, chỉ cần Trương Phàm uống được, cũng không phải là không có một chút cơ hội nào.

Lâm Bình Bình khích lệ: "Tiểu Trương, uống!"

Đổng Học Bân nhìn Trương Phàm: "Thế nào? Có được không?"

Lúc nãy Trương Phàm đã uống nửa cân, cũng tương đối rồi, bây giờ đừng nói ba cân, đến một cân cũng uống không nổi, cái này là đang đùa giỡn với tính mạng mình đấy, thấy Trưởng ban và Cục trưởng đều nhìn mình,

Trương Phàm đau khổ nói: "Cục trưởng, trưởng ban Lâm, ba cân tôi thật sự... thật sự uống không nổi".

Lâm Bình Bình cũng biết là mình đang ép người ta, nhưng dự án có thể thành trong nháy mắt, bây giờ bỏ cuộc thì thật là tiếc.

Nghĩ một lúc, Lâm Bình Bình cắn răng nói: "Hừ, hay là tôi thử vậy".

Đổng Học Bân nhìn cô: "Uống được hết?"

"Chắc chắn không được, nhưng... cứ thử vậy".

Lâm Bình Bình biết đây giờ không phải là chuyện uống hay không uống, Cục trưởng Đổng lúc nãy đã nói rồi, còn trả giá với Lương Trạch Nguyên đến nước này, nếu sau cùng người của mình đến uống cũng không uống, đến thử cũng không thử thì thật mất mặt cho Cục Chiêu Thương quá, nếu Tiểu

Trương đã không dám uống thì Lâm Bình Bình phải uống thôi, cô đã chuẩn bị uống say rồi, tửu lượng của cô cũng không bằng Trương Phàm.

Đổng Học Bân nhìn cô cũng biết cô uống không được, "Thôi bỏ đi".

"Cục trưởng" Lâm Bình Bình nói: "Tôi cố gắng một lần xem sao".

Đổng Học Bân lắc đầu, không để cho cô mạo hiểm được, ba cân rượu có thể ảnh hưởng đến tính mạng, số người uống rượu chết hàng năm vẫn còn ít sao? Đều là do uống quá nhiều, Đổng Học Bân cũng đã sớm chuẩn bị, sau khi cản Lâm Bình Bình lại, hắn nhìn trên bàn, cầm lấy một hộp Mao Đài rồi mở ra, sau đó mở hộp thứ hai, rồi hộp thứ ba sau đó hắn mở nắp, trước sự ngạc nhiên của mọi người, Đổng Học Bân đứng dậy hít một hơi thật sâu, "...Đừng tranh giành nhau nữa, tôi sẽ uống".

Lâm Bình Bình ngẩn ra, "Cục trưởng! Như vậy sao được!"

Quách Phàn Vỹ cũng tái xanh mặt, hắn cũng biết Đổng Học Bân không uống được rượu, "Cục trưởng Đổng, không được, tuyệt đối không được!"

Đổng Học Bân xua tay, "Tôi không sao".

"Tiểu Đổng!" Triệu Hưng Long nghiêm mặt, hắn sợ Đổng Học Bân uống rồi xảy ra chuyện, Đổng Học Bân là người đứng đầu, chuyện này không thể đùa được.

Lương Trạch Nguyên vừa nghe thấy Đổng Học Bân muốn uống liền lập tức có hứng thú, "Cục trưởng Đổng đúng là giấu kĩ quá đó".

Đổng Học Bân cười nói: "Lương tổng không cần phải khen tôi, tôi tửu lượng cũng bình thường thôi, nhưng hôm nay vì muốn kết bạn với Lương tổng nên tôi cũng đành liều một phen vậy".

Lâm Bình Bình vội vàng nói: "Cục trưởng!"

Trương Phàm cũng không biết nói thế nào, vốn dĩ cấp dưới phải uống thay cho cấp trên, nhưng bây giờ lãnh đạo đã đứng ra rồi, làm sao đây?

Đó là ba chai Mao Đài đó!

Cho dù là ba chai nước lọc cũng phải bịt mũi mà uống!

Ba chai Mao Đài đều đã mở nắp lần lượt đặt trước mặt Đổng Học Bân, việc đến nước này thì ai cũng biết là không khuyên nổi Đổng Học Bân rồi, đành phải đứng nhìn vậy, Quách Phàn Vỹ và Lâm Bình Bình đứng bên chuẩn bị sẵn, nếu Cục trưởng Đổng không đứng vững thì đã có bọn họ đỡ, Triệu Hưng Long cau mày, Lương Trạch Nguyên và tài xế của hắn đều không cho rằng

Đổng Học Bân uống hết ba cân này.

Đổng Học Bân cũng không nghĩ như vậy, hắn vẫn biết tự lượng sức mình.

Ba cân? Uống thêm ba lạng nữa là hắn đã ngã rồi, huống chi là ba cân?

Đây là vô nghĩa rồi! Nhưng Đổng Học Bân vẫn có chiêu thức của hắn, lúc nãy ăn cơm hắn đang nghĩ ra một vấn đề, là lãnh đạo Cục Chiêu Thương, sau này triển khai công việc sẽ không tránh khỏi việc uống rượu, nếu lỡ gặp trường hợp bắt buộc phải uống thì hắn nên làm thế nào? Đáp án đã có ngay, chính là lúc Lương Trạch Nguyên đề nghị uống rượu, hắn nghĩ ra được một cách, đặt tên là man thiên quá hải (Che trời qua sông", cách này có thể làm cho hắn uống bao nhiêu cũng được.

Trước mặt mọi người, Đổng Học Bân cầm lên một chai Mao Đài, đặt lên miệng rồi uống ừng ực.

Mọi người chớp mắt nhìn, cách uống rượu phóng khoáng như vậy làm cho người ta kinh hồn bạt vía.

Ừng ực ừng ực, rượu xuống mỗi lúc một nhiều.

STOP!

...

Thời gian bỗng dừng lại! Tất cả đều dừng lại!

Đổng Học Bân nhìn Lương Trạch Nguyên và Lâm Bình Bình, chai Mao Đài đã hết gần một nửa, Đổng Học Bân quay người, bước đến chậu hoa chỗ góc phòng, hắn cúi người xuống, nôn hết rượu trong miệng ra, rượu Mao Đài trong miệng vẫn ở thể lỏng, giống như áo quần của ông vậy, giống như chiếc điện thoại và chìa khóa trong túi vậy, có lẽ là do những vật mang theo người nên không bị ảnh hưởng bởi thời gian, nhưng rượu Mao Đài khi nôn ra thì cố định lại trên chậu hoa, Đổng Học Bân quay lại chổ ngồi, tay cầm chai rượu vẫn đang nằm ở trên không trung, điều chỉnh lại tư thế, mở miệng, ngẩng cổ, tận lực đồng bộ với tư thế vừa rồi.

STOP!

...

Hô!

Thời gian được khôi phục lại!

Rượu Mao Đài nằm cách mấy ly ở trên bình hoa cách đó vài mét nhất thời rơi xuống, lặng yên không tiếng động từ từ ngấm vào đất.

Đổng Học Bân giả vờ nuốt hết rượu trong miệng, quai hàm cũng mỗi lúc một nhỏ hơn, thực tế thì trong miệng sớm đã không có gì rồi, nuốt xong Đổng Học Bân lại đặt chai rượu lên miệng uống tiếp, đợi rượu rót đầy miệng xong, Đổng Học Bân lại thầm hô chỉ lệnh Stop, quay người đem rượu nhả vào trong bình hoa, lại quay trở lại, trở về tư thế như lúc trước đó, hạ chỉ lệnh giải trừ stop, rồi tiếp tục giả vờ uống rượu.

Một ngụm...

Ba ngụm...

Năm ngụm...

Người ta đều thấy Đổng Học Bân không dừng lại một giây nào cả, uống ừng ực từng ngụm lớn, đến chau mày cũng không có. Khi Đổng Học Bân uống hết chai thứ nhất, trong phòng thỉnh thoảng vang lên tiếng thở và tiếng hít vào, tất cả đều toát mồ hôi vì hắn.

Cho đến khi chai thứ hai đã bị Đổng Học Bân uống hết, thì trong phòng vẫn im phăng phắc.

Ực ực ực ực, chỉ có tiếng uống rượu của Đổng Học Bân là không ngừng vang lên,

Một chai rượu...

Hai chai rượu...

Ba chai rượu...

Mấy phút sau.

Đổng Học Bân ngửa đầu đem chai Mao Đài cuối cùng dốc ngược ở trên miệng, đổ đến giọt rượu cuối cùng, yết hầu vừa động “nuốt xuống”, rồi thở ra một hơi lau khóe miệng, Đổng Học Bân đem chai Mao Đài đặt thật mạnh lên trên bàn, ba chai rượu, một giọt không thừa đều đã được uống hết!

Yên tĩnh!

Trong phòng yên tĩnh đến dọa người!

Triệu Hưng Long và Lâm Bình Bình đều tròn mắt ngạc nhiên, uống hết rồi? Ba cân rượu uống một hơi hết rồi?

Lương Trạch Nguyên vội cầm lấy chai rượu lắc lắc, đúng là không còn giọt nào cả, hắn không tin vào mắt mình, hắn cũng quen vài người có thể uống được hai cân hai cân rưỡi rượu, nhưng có thể uống một lúc ba cân trong vòng mấy phút thì... hắn chưa gặp bao giờ, Đổng Học Bân là người đầu tiên, là người đầu tiên uống một hơi hết ba cân rượu trước mặt hắn,

Lương Trạch Nguyên đúng là vô cùng kinh hãi! Ta nói ngươi, ngươi cái con mẹ nó còn có phải là người không vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui