Quyền Tài

Ngày hôm sau.

Sáng sớm hơi có chút sương mù.

Sau khi tỉnh giấc Đổng Học Bân một bên gọi điện thoại cho Tạ Tuệ Lan một bên từ nhà đi ra, đáp thang máy xuống lầu.

“Alo, Tuệ Lan, dậy chưa?”

“Dậy rồi, đang chuẩn bị đi làm đây”.

“Ừm, vậy chị mặc nhiều chút quần áo, hôm nay cái có điểm lãnh, coi chừng cảm mạo”.

“Biết, ha ha. Đúng rồi, đêm qua sau khi từ nhà anh trở về về, mẫu thân anh lại gọi điện thoại cho tôi, nói chuyện tới hơn mười một giờ”.

“Lâu như vậy? Mẹ tôi xem ra thực thích chị, nói chuyện cái gì vậy?”

“Nói chuyện về anh trước đây đó mà, mẫu thân anh còn kể rất nhiều chuyện về anh, ha ha”.

“Được được, tôi còn chuyện gì để nói?”

‘Đinh” Thang máy ở tầng một dừng lại. Sau khi nói vài câu Đổng Học Bân cúp di động, đi ra hàng hiên chuẩn bị lên chiếc Santana đi làm. Đột nhiên, một một bóng đen từ bên cạnh chạy tới, là một con nhìn giống như chó vàng, bộ dạng rất khó coi, tai to mặt lớn, hẳn là giống ngoại quốc, một loại chó lớn, nó sau khi thấy Đổng Học Bân liền cong lưng sủa loạn lên, giống như muốn xông lên vậy.

Đổng Học Bân theo bản năng lui về phía sau một bước, mày cau lại.

Thấy thế, con chó vàng lớn sủa càng hung, còn xông tới một bước, “Sủa cái gì, chó nhà ai?” Đổng Học Bân quát: “Nhanh kéo đi cho tôi! Ngay cả dây cũng không đeo! Làm cái gì đây?”

Trong đại viện không có người trả lời.

Con chó lại sủa, lại kiêu ngạo hướng Đổng Học Bân xông tới, giống như muốn tìm cơ hội cắn vậy.

Ngươi có dừng hay không đây? Đổng Học Bân trong mắt lạnh lùng, nếu không phải hắn mấy ngày nay muốn hạ thấp, thì đã sớm một cước đá qua rồi. Hắn là không quá thích chó, bởi vì thời đi học hắn có một bạn học quan hệ cũng không tệ lắm bị một con chó điên cắn, cuối cùng bị bệnh chó dại mà chết, đây là một loại bệnh truyền nhiễm tỉ lệ tử vong trăm phần trăm, người nọ thảm trạng trước khi chết Đổng Học Bân đi qua bệnh viện là chính mắt nhìn thấy, có thể dùng nhìn thấy ghê người để hình dung. Cho nên tự đó về sau hắn thấy chó thì có chút chán ghét, con chó nhỏ thì còn đỡ chút.

Lại hô hai tiếng, rốt cuộc, một người trẻ tuổi chừng hai mươi tuổi từ trong khu nhà chậm rãi đi tới, tuyệt không sốt ruột.

“Đại Hoàng, trở về” Hướng Nhân Kiệt huýt sáo một cái.

Con chó vừa nghe, như hổ rình mồi nhìn xem Đổng Học Bân, quay đầu đi.

Đổng Học Bân vừa thấy thanh niên bộ dáng không nhanh không chậm, một chút liền tức giận, “Cậu sao lại thả chó như vậy? Chó lớn còn không đeo dây thừng? Cắn người thì làm sao bây giờ?”

Hướng Nhân Kiệt nhìn nhìn hắn, không kiên nhẫn nói: “Đại Hoàng không cắn người. Đó là với đùa giỡn thôi”.

“Có đùa giỡn như vậy sao?” Đổng Học Bân âm thanh lạnh lùng nói: “Lần sau đeo dây cho tôi! Đây là khu tập thể huyện ủy! Cậu cho là địa phương nào?” Nội thành Bắc Kinh ở các tiểu khu từng có văn bản rõ ràng quy định, cấm nuôi chó thể hình lớn, Đổng Học Bân không biết huyện Duyên Đài bên này cho phép hay không, nhưng tối thiểu dây là phải buộc lại, cái này không phải là vấn đề cắn người hay không, đây là vấn đề đạo đức. Cũng chính là Đổng Học Bân không sợ, bị cắn cũng có thể BACK trở về, nhưng nếu đổi một tiểu cô nương bị một con chó so với nàng còn cao hơn sủa to, sớm bị dọa khóc rồi.

Hướng Nhân Kiệt mặt nhăn mày nhíu, “Anh bảo tôi buộc là tôi buộc sao? Anh là ai?”, Đổng Học Bân tức qua sinh cười, “Tiểu tử! Muốn tra có phải hay không?”

Đại Hoàng lại sủa loạn lên, đối với Đổng Học Bân cong lưng mà sủa.

Lúc này, Cục trưởng cục công an Lương Thành Bằng từ một hàng hiên cất bước đi ra, hắn ở ký túc xá cục công an cùng bên này đều có phòng ở, tính ra cũng là thời gian ở bên này nhiều hơn một ít, sau khi nhìn thấy Đổng Học Bân cùng Hướng Nhân Kiệt, Lương Thành Bằng hơi hơi sửng sốt nói: “Đổng Cục trưởng, đi làm à? Ồ, Nhân Kiệt? Cháu khi nào thì trở về? Không phải học ở Bắc Kinh sao?”

Hướng Nhân Kiệt cười nói: “Là chú Lương, đã tới 1-5, đại học cũng không có khóa gì, nên trở lại cơi một lát, đêm qua vừa về”.

“Dắt chó sao? Cháu thật ra thực thích sủng vật, ha ha, buổi tối đến nhà chú Lương ăn cơm đi”.

“Hắc hắc, để nói sau, cháu có vài người bạn đi cùng, buổi tối không chừng là theo chân bọn họ đi ra ngoài”.

Lương Thành Bằng xen ngang như vậy, Đổng Học Bân cũng lười cùng thanh niên này chấp nhặt, quá mất mặt. Hơn nữa hắn cũng không muốn cùng Lương Thành Bằng nói chuyện, chào tiếng rồi lên xe mình.

Hướng Nhân Kiệt lạnh lùng nhìn Đổng Học Bân, hắn cũng giống như tính khí không thuận.

Nhìn Đổng Học Bân lái xe đi, Lương Thành Bằng có chút bất đắc dĩ, trong lòng thở dài.

Đêm qua, Lương Cục trưởng đã gọi điện thoại cho Đổng Học Bân, cũng đối với sự tình ngày hôm qua cục công an bắt người thẩm vấn tỏ vẻ bất đắc dĩ. Đổng Học Bân tuy rằng ngoài miệng nói không có việc gì, nói hắn không để ở trong lòng, cũng lý giải Lương Thành Bằng thân là nhân mã Hướng hệ khi đó không thể không làm như vậy, nhưng lý giải thì lý giải, muốn cho Đổng Học Bân trong lòng không tức giận cũng là không có khả năng. Tốt rồi, khi ở bệnh viện quân khu Bắc Kinh mẫu thân ngươi bệnh tình nguy kịch, tôi chạy trước chạy sau lo liệu cho ngươi, vừa an bài nằm viện vừa tìm bác sĩ tốt nhất còn cho ngươi mượn xe, lúc này mới đem mẫu thân ngươi cứu trở về, nhưng còn bây giờ thì sao? Tôi liền nhận lấy cái báo đáp như vậy? Còn đi theo bợ đỡ tên trẻ tuổi kia. Tôi cũng không tin Lương Thành Bằng ngươi không phát hiện con chó của hắn thiếu chút nữa muốn cắn tôi, mà thế nào? Chẳng những làm bộ như không phát hiện còn cùng tên kia thân thiện? Cái này là có xem mặt mũi của tôi hay không đây?

Ra khỏi khu nhà rẽ qua góc cua, bóng dáng của Tiểu Hoa xuất hiện ở bên đường cái. Đây là con của trưởng phòng võ trang Hùng Chí Dũng, là tiểu hacker mấy lần xâm nhập trang web của huyện.

Xe dừng lại, Đổng Học Bân quay cửa kính xe xuống hô: “Đến trường à?”

“Ồ, anh Đổng?” Tiểu Hoa ừm một cái, “Đến trường”.

“Ba của em không đưa đi sao? Lên xe đi, anh đưa em đi”.

“Ha ha, cảm ơn anh Đổng” Trước mặt Đổng Học Bân, Tiểu Hoa vẫn là thực thoải mái, sau khi lên xe đóng cửa, “Anh sao lại lái chiếc Santana? Em còn muốn ngồi Mercedes đó, đúng rồi, nghe ba em nói anh cùng Tạ Huyện trưởng muốn làm đối tượng? Em ngất, anh Đổng là thật hay giả vậy? Tạ Huyện trưởng là tình nhân trong mộng của em đó, em đời này còn chưa từng thấy qua người xinh đẹp như vậy đó, anh… Ài, em thật là buồn bực”.

Đổng Học Bân cười nói: “Mới nghe em nói nhiều nghe vậy, còn tình nhân trong mộng nữa? Cho ba em nghe thấy còn không đánh chết em”.

Tiểu Hoa ở nhà thuộc loại người suốt ngày trầm lặng ủ rũ, cùng cha mẹ rất ít trao đổi, bất quá cùng bằng hữu cùng bạn cùng lứa tuổi, Tiểu Hoa nói cũng rất nhiều, cũng không có gì cố kỵ.

Sau khi nói vài câu, Đổng Học Bân đột nhiên nói: “Đúng rồi, vừa mới khi em ra đại viện có thấy một người trẻ tuổi dẫn chó không?”

“Dẫn chó? Không chú ý”.

“Anh xem Lương Cục trưởng cùng hắn nhận thức, còn giống như gọi hắn cái gì Nhân Kiệt?”

“Ôi chao? Nhân Kiệt? Hướng Nhân Kiệt sao? Hắn đã trở lại?”

“Em cũng nhận thức?” Đổng Học Bân không phải cán bộ sinh trưởng ở địa phương huyện Duyên Đài, đối rất nhiều tình huống tự nhiên không có hiểu biết bằng Tiểu Hoa, “Nói cho anh biết, là con của nhà ai vậy?”

Tiểu Hoa bĩu môi nói: “Còn có thể là con nhà ai? Con của Hướng Bí thư đó”.

Đổng Học Bân nhíu mày nói: “Con Bí thư Huyện ủy? Anh như thế nào vẫn chưa thấy qua?”

“Hướng Nhân Kiệt vẫn học ở tại Bắc Kinh, ước chừng là ba năm trước đây chuyển lên một trường trung học ở Bắc Kinh, anh khi đó còn chưa có làm Phó Cục trưởng cục công an đâu” Tiểu Hoa nói: “Thật ra hắn nguyên bản cũng là học ở huyện Duyên Đài, bất quá lúc ấy Hướng Bí thư còn chưa có làm bí thư, nguyên con của Thường Bí thư cùng Tiễn Trưởng phòng tuyên truyền kia đều khá lớn, hai bảy hai tám ba mươi tuổi, nhưng Hướng Nhân Kiệt này vẫn gây chuyện thị phi, cùng đám người Tiễn Phi đã bị bồn hoa rơi vào đầu mà trở thành ngu ngốc kia có không ít xung đột, nhưng Hướng Nhân Kiệt tuổi còn nhỏ, ba của hắn cũng là lãnh đạo, đương nhiên cũng không muốn động chạm đến đám người Tiễn Phi, cho nên sau lại chuyển trường, hai năm này vẫn không có trở về, hắn có thể là sợ Tiễn Phi thu thập hắn”.

Đổng Học Bân giật mình gật gật đầu, “Được đó tiểu tử, biết cũng khá nhiều”.

“Đúng mà, hắc hắc, hiện tại Thường bí thư đi rồi, Tiễn Phi cùng Kim Đế sơn trang cũng bị anh đánh xuống, Hướng Bí thư cũng đã làm người đứng đầu, Hướng Nhân Kiệt này mới trở về”.

“Nghe giọng điệu của em, hai bên quan hệ cũng không đúng?”

“Ba em tuy rằng cùng ba hắn là một phe phái, nhưng em cùng Hướng Nhân Kiệt không phải người một đường, không chơi với nhau được, hắn là thích chơi mèo chơi chó, còn thích nơi nơi khoe khoang, em xem liền chán ngấy, mẹ em cũng cùng em nói rồi không chỉ một lần, không nên chơi cùng Hướng Nhân Kiệt, nói hắn rất có thể gây chuyện” Những lời này, Tiểu Hoa cũng không có kiêng dè nói ra, hắn đối với Đổng Học Bân không có nhiều phòng bị, thứ nhất là Đổng Học Bân tại thời điểm hacker công kích trang web huyện kia đã tha hắn một lần, hai là mẫu thân Tiểu Hoa vẫn đối với Đổng Học Bân khen ngợi có thừa.

Không trách nhà Tiểu Hoa lại có thái độ này.

Đổng Học Bân thanh danh là không tốt, nhưng này thanh danh không phải là thanh danh xấu, nhân phẩm của hắn là được rất nhiều người công nhận. Lần đó ở vườn bách thú Phần Châu, con của bí thư ủy ban kỷ luật Đoạn Chính An rơi khỏi xe du lịch, mắt thấy sẽ bị một con hổ đông bắc cắn chết, vào thời điểm kia Đoạn Bí thư là vừa mới thông qua trình tự kiểm tra kỷ luật tra xét Đổng Học Bân, hai người đã muốn mâu thuẫn rất sâu, nhưng mặc dù loại tình huống này, Đổng Học Bân vẫn phấn đấu quên mình nhảy xuống xe, đánh bạc tính mệnh cứu con của Đoạn Bí thư, bực tính cách này, bực khí phách này, có mấy người có thể làm được?

Cho nên mặc dù là người phe phái Tạ Tuệ Lan, mẫu thân Tiểu Hoa cũng không có keo kiệt đối với Đổng Học Bân tán thưởng.

Đưa Tiểu Hoa đến trường học, dọc theo đường đi nói chuyện với nhau Đổng Học Bân cũng đối với người nhà Hướng Đạo Phát đã tiến thêm một bước hiểu biết, cha nào con nấy, nhà này cũng phông phải là thứ gì tốt! Nhìn một cái Hướng Nhân Kiệt, ngay cả người phe phái cha mình cũng không muốn thấy hắn, người này quan hệ cũng quá kém?

Bất quá Đổng Học Bân hiện tại muốn lo lắng vẫn là vấn đề công tác của chính mình, mình cùng Tạ Tuệ Lan luyến ái liên lụy đến nguyên tắc tị hiềm, Đổng Học Bân không biết Hướng Đạo bước tiếp theo sẽ ép buộc như thế nào, cũng không biết vị trí Cục trưởng của hắn còn có ngồi ổn hay không, hiện tại loại thời điểm này nếu đem hắn điều nhiệm địa phương khác, cho dù là đứng đầu khoa cục, Đổng Học Bân cũng là không muốn đi.

Công tác đã muốn đi vào quỹ đạo, hạng mục gần trăm triệu của Phác Vĩnh Hỉ cũng mau ký hẹn, phòng Chiêu thương đúng là thời điểm sẽ có được một chiến tích lớn lao, mình đi chẳng phải là không công làm cho người khác sao? Không công lãng phí mấy tháng cố gắng này?

Đổng Học Bân cũng không thể tiếp nhận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui