Quyền Tài

Ngày hôm sau, sáng sớm.

Hôm nay là ngày khai mạc của hội Chiêu thương, tất cả công nhân viên đều có mặt tại đại sảnh khách sạn Hương Dật.

Trông rất nhộn nhịp.

Đổng Học Bân tối qua cũng không về, ngủ luôn ở khách sạn bên này, buối sáng vừa mở mắt đã xuống dưới lầu sắp xếp.

Lúc này nhìn thấy Tôn Thụ Lập, La Hải Đình cùng mọi người cũng sớm đến rồi, liền chỉ huy: “La Chủ nhiệm, chị tìm mấy người và nhân viên khách sạn đến thu dọn sắp xếp hội trường, chỗ ngồi, microphone, loa đài, tất cả đều phải kiểm tra, không được để xảy ra sự cố. Lão Tôn, trình tự bài phát biểu lễ khai mạc thế nào rồi?”

“Cái này do Cổ Nghiêm định”.

“Đại biểu nhà đầu tư là ai?”

“Vốn định là Phác tổng lên phát biểu nhưng hiện tại…”

“Sửa lại, tôi chọn người khác rồi”.

Vừa nói xong với bên này, Đổng Học Bân liền quay đầu lại gọi Lâm Bình Bình đang nói chuyện một người trên sân khấu.

“Tiểu Lâm, cho tôi xem tờ rơi!”

Lâm Bình Bình vội chạy nhanh tới, tay cầm một tập sách ảnh nhiều màu sắc tới.

Nhận lấy, xem xét một hồi, Đổng Học Bân gật gật đầu nói: “Được, không có vấn đề gì, chuẩn bị thêm vài chục bộ nữa là được”.

“Chuẩn bị thêm? Vâng, vâng, để tôi đi thúc giục” Lâm Bình Bình không hỏi nhiều liền đi làm ngay.

“Tiểu Khương!” Đổng Học Bân gọi Khương Hải Lương đang đứng ở chỗ xa rồi nói: “Cho người ra ngoài xem xem, xem các nhà đầu tư đến chưa, đến rồi lập tức báo cho tôi biết!”

“Tôi rõ rồi!”

Buổi sáng khách sạn rất vắng vẻ, chỉ có một vài thương nhân đến tham dự hội nghị.

Tính cả mấy người đến từ hôm qua tổng cộng cũng chỉ có khoảng chục người. Tình trạng vẫn như cũ không có gì cải thiện. Đến lúc này cũng chỉ có Đổng Cục trưởng Học Bân đang ngồi.

Mọi người không dám biểu lộ sự chán nản ra ngoài nhưng trong lòng đều cảm thấy có chút chua xót.

Bọn họ không phải là nghi ngờ năng lực của Đổng Học Bân, họ cũng tin rằng nếu lúc đầu Đổng Học Bân là người chủ trì hội Chiêu thương này thì nhất định sẽ làm tốt hơn bây giờ. Rất tiếc bây giờ đã muộn rồi, hôm qua tối muộn, tình trạng lâm nguy Đổng Cục trưởng mới tiếp nhận nhiệm vụ này.

Mấy tiếng đồng hồ thì có thể thay đổi được chuyện gì cơ chứ? Thời gian rất gấp.

Không lâu sau, huyện phó Triệu Hưng Long và không ít lãnh đạo huyện cũng đã đến.

“Triệu Huyện trưởng” Đổng Học Bân vừa nhìn thấy liền thôi nói chuyện với Quách Phàn Vỹ, quay sang nghênh đón.

Triệu Hưng Long nhìn bốn phía: “Tuệ Lan Huyện trưởng một lát nữa sẽ đến, tình hình thế nào rồi? Nếu không kịp có thể hoãn lại lễ khai mạc đến buổi trưa?”

Đổng Học Bân cười nói: “Không cần, kịp mà”.

“Vậy thì tốt rồi” Thấy hắn thong dong như vậy, Triệu Hưng Long khẽ gật đầu: “Tiểu Đổng làm việc, tôi cũng thấy yên tâm”.

“Ha ha, anh nói vậy càng làm tôi thấy áp lực hơn”.

Hiện tại hội Chiêu thương đã trở thành tâm điểm chú ý của cả huyện. Hơn nữa Hướng Bí thư đã gây ra chuyện xấu như vậy, bất luận là ở góc độ kinh tế hay góc độ chính trị, cũng không thể ngăn được sự chú ý của mọi người.

Lần này thu hoạch được nhiều nhất chính là Tạ Tuệ Lan và Đổng Học Bân.

Trong lòng mọi người đều thấy rõ như ban ngày là cho dù lần này Đổng Cục trưởng có làm không tốt hội Chiêu thương thì cũng không thể đổ lỗi cho hắn. Vì sao ư? Bởi vì khi Đổng Học Bân tiếp nhận đã quá muộn. Có làm không tốt thì cũng có thể lấy cớ là do thời gian, có trách thì trách Cổ Nghiêm chứ không thể trách hắn.

Thế nhưng nếu tổ chức thành công hội Chiêu thương thì cũng có thể tượng tưởng, nhất định sẽ là chuyện vui lớn, mặt bí thư Hướng nhất định sẽ kho coi hơn trước gấp bội lần.

Đổng Cục trưởng cũng có thể mang lại lợi thế chính trị cực lớn cho anh anh và Tạ Tuệ Lan.

Nói trắng ra là, đây là một nước cờ có thể thay đổi tình hình chính trị ở huyện Duyên Đài.

Chuyện lớn như vậy nên toàn bộ cán bộ huyện Duyên Đài đều căng mắt theo dõi.

Bỗng nhiên, một nhân viên từ cửa khách sạn vội chạy vào: “Đổng Cục trưởng, Phác tổng đến rồi!”

Vừa nghe thấy vậy, đám người Tôn Thụ Lập và Khương Hải Lượng đều thấy không khỏi nất ngờ, lúc trước Phác tổng có ý không đầu tư, thậm chí còn không muốn tham gia hội Chiêu thương.

Triệu Hưng Long cũng rất coi trọng việc này, liền kêu Đổng Học Bân và mấy người đi ra đón.

Phác Vĩnh Hỉ bước từ trên xe xuống, nhìn thấy bọn họ, cười nói: “Triệu Huyện trưởng, Đổng Cục trưởng, thật có lỗi, đã tới muộn một chút, không làm lỡ khai mạc đây chứ?”

“Vẫn chưa bắt đầu, Phác tổng, mời vào!”

Đón Phác Vĩnh Hỉ đi vào, Triệu Hưng Long nói bóng nói gió hỏi tình hình đầu tư xem thế nào, kết quả thật làm cho người khác bất ngờ.

Phác Vĩnh Hỉ khẩu khí không rắn như trước, cũng không nhắc đến chuyện miễn thuế năm năm, chỉ nói trong mấy ngày hội Chiêu thương này sẽ suy nghĩ.

Hôm qua lúc Cổ Nghiêm ghé thăm đến gặp mặt cũng không gặp. Thế mà khi Đổng Học Bân tiếp quản liền thay đổi thái độ?

Từ chuyện này, không ít người có thể nhận ra, Phác Vĩnh Hỉ rất nể mặt Đổng Học Bân.

Lời nói của Đổng Cục trưởng rất có trọng lượng với Phác tổng. Không ít người phòng Chiêu thương cảm giác như tảng đá đè nặng trong lòng đã rơi xuống đất, nếu việc Phác tổng lại chứng thực thì hội Chiêu thương lần này nhất định có thể tính là viên mãn.

Đây là một liều thuốc an thần.

“Phác tổng, tôi đưa ngài đến hội trường?”

“Đổng Cục trưởng, cậu bận thì cứ đi đi! Tôi tự đi được rồi!”

“Trương Phàm, cậu đưa Phác tổng đi, nhất định phải tiếp đón tốt đấy!” Đổng Học Bân nói với nhân viên có tửu lượng rất tốt là Trương Phàm.

“Vâng! Phác tổng, mời sang bên này” Trương Phàm nói.

Nhìn Phác Vĩnh Hỉ lên thang máy, Triệu Hưng Long vui ra mặt, vỗ vai Đổng Học Bân, đang định nói gì đó thì một nhân viên phòng Chiêu thương bước nhanh vào, chỉ ra bên ngoài nói: “Triệu Huyện trưởng, có một đoàn xe đến đây, không biết có phải là… nhưng không có hẹn trước”.

Các nhà đầu tư lúc trước liên hệ, đối phương đều phải nếu đồng ý đến đây nhất định phải ghi danh trước.

Thế nhưng đoàn xe của họ đều là biển số ở Bắc Kinh, hawn không nhớ là có lãnh đạo cục có hẹn trước với thương nhân ở Bắc Kinh.

Không đúng, thật sự là không có thương nhân nào ở Bắc Kinh ghi danh đến đây.

Mọi người ra đại sảnh đều nhìn thấy đoàn xe đa số đều là Mercedes, dòng Lexus cũng có vài chiếc.

La Hải Đình và Lâm Bình Bình hồ nghi liếc nhìn nhau, cảm thấy đám người này đến chắc không phải là để tham gia hội Chiêu thương, có thể chỉ qua đường nên vào khách sạn để nghỉ thôi?

Cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên từ trên xe Mercedes đen đi ra, nhìn xung quanh.

Nhìn Triệu Hưng Long và đám Tôn Thụ Lập, sau đó ánh mắt dừng ở Đổng Học Bân, miệng cười ha ha, vội bước tới trước Đổng Học Bân, đưa tay ra: “Là Đổng Cục trưởng đúng không?”

Đổng Học Bân cũng theo bản năng bắt tay ông ta: “Anh là?”

“Tôi là lão Vu, đêm qua chúng ta đã nói chuyện qua điện thoại rồi đấy thôi”.

“À à, Vu tổng!” Đổng Học Bân liền nhận ra đây là đoàn đầu tư mà Tạ Tuệ Lan đã liên hệ.

“Chào anh, anh khỏe không, anh đi đường vất vả rồi!”

Cũng không biết là Tạ Tuệ Lan đã liên hệ như thế nào, dù sao hắn cũng rất nhiệt tình với Đổng Học Bân.

“Nào, nào, để tôi giới thiệu một chút. Đây là La tổng, đại cổ đông của một công ty sản xuất linh kiện ô tô ở Bắc Kinh. Còn đây là Tề tổng, làm trong ngành ngân hàng tài chính, còn Lưu tổng đây là bạn học của tôi, hiện nay đang làm trong lĩnh vực sản xuất các mặt hàng nông nghiệp”.

Mỗi xe có khoảng ba bốn người, bọn họ hình như đều quen biết, nhanh nhẹn xuống xe, ước chừng cũng phải đến ba mươi mấy người.

Đổng Học Bân khuôn mặt tươi cười, vội giới thiệu Triệu Hưng Long và mấy người phụ trách bên này, sau đó cũng nghênh đón tất cả đi vào trong khách sạn.

Người của phòng Chiêu thương không khỏi giật mình, đây chính là những nhà đầu tư mà Đổng Cục trưởng đã lôi kéo được?

Một buổi tối mà có thể tìm được nhiều như vậy?

Còn không kịp bàn tán, bên ngoài lại có hai đoàn xe đén, không có ngoại lệ, đều là biển số tình Đông Sơn.

Đổng Học Bân nghe nói qua, anh chưa từng gặp qua lão Tứ nhà họ Tạ, cũng chính là cô Tạ Tuệ Lan.

Cô Tạ Quốc Nguyệt hình như đang ở tỉnh Đổng Sơn, chồng Tạ Quốc Nguyệt, Hầu Hưng An hình như đang làm Phó Tỉnh trưởng Đông Sơn.

Vậy nên vừa nhìn biển số, Đổng Học Bân liền nhận ra ngay, đây đều là chiêu số của Tạ tỷ.

Trong ngoài khách sạn trong chốc lát liền trở lên nhộn nhịp.

Trong vòng nửa giờ ngắn ngủi, có khoảng hơn tám mươi nhà đầu tư nối đuôi nhau vào, tiến thẳng vào hội trường, tất cả cũng phải có đến cả trăm người!

La Hải Đình căn bản không nghĩ sẽ có nhiều người đến như vậy, càng không nghĩ tình thế lại có thể biến hóa nhanh thế. Nhất thời, bận bịu không ngừng, sau đó vỗi vàng gọi điện về phòng Chiêu thương, lâm thời từ bên văn phòng điều bốn người đến.

Những cán bộ huyện chính phủ khác thấy tình thế như vậy cũng vội vã gọi điện thoại, từ bên văn phòng huyện ủy cũng tạm thời điều động được tám người đến, giúp đỡ ứng phó tình thế nước sôi lửa bỏng này.

Không khí ảm đạm của hội Chiêu thương ngay lập tức trở nên nhộn nhịp. Không ai có thể dự liệu trước điều này.

Đổng Cục trưởng vừa tiếp nhận hội Chiêu thương, trong thời gian ngắn ngủi một buổi tối đã mời được nhiều nhà đầu tư như thế này? Lại còn từ Bắc Kinh và cả tỉnh Đông Sơn? Người này nhân mạch cũng quá rộng rồi!

Cùng lúc đó.

Trong một phòng bệnh ở bệnh viện nhân dân.

Cổ Nghiêm đầu đau như búa bổ đã tỉnh dậy, tỉnh rượu, cũng đã tỉnh ngủ, hắn mở to mắt, mơ màng nhìn ra bốn phía. Bệnh viện?

Ngồi dậy trên giường, đầu đau không chịu nổi, hắn ấn ấn tay vào hai bên thái dương nhớ lại một chút.

Đột nhiên sắc mặt Cổ Nghiêm tái lại, cuống quýt nhìn vào đồng hồ. Đã tám giờ rưỡi sáng.

Hội Chiêu thương!

Hỏng rồi!

Cổ Nghiêm vội vã tìm điện thoại, nhưng di động cũng hết pin rồi. Không nghĩ nhiều, hắn vội vàng mặc quần áo chạy xuống dưới lầu, đưa tay vẫy một chiếc taxi.

Hôm qua tiếp nhà đầu tư rượu quá nhiều, rượu trắng, rượu kính nhi thật so với bia lợi hại hơn nhiều. Ngồi trên xe, Cổ Nghiêm đến bây giờ vẫn cảm thấy say say.

Thế nhưng dù thế nào hắn vẫn phải cố nhịn, hội Chiêu thương mới là quan trọng nhất, sắp đến giờ khai mạc rồi

Hắn là người phụ trách sao có thể không đến được chứ?

“Bác tài, có di động không?”

“Làm gì?”

“Cho tôi mượn một chút, tôi gọi một cuộc!”

“Không có!”

Cổ Nghiêm thấy hơi khó chịu, không nói gì nữa. Nhìn đồng hồ, lòng càng cảm thấy lo lắng. Không biết tình hình bên hội Chiêu thương thế nào rồi.

Đợi đến khi xe dừng ở cửa khách sạn, xuống xe Cổ Nghiêm liền nhìn thấy cảnh mà hắn không thể tưởng tượng nổi.

Người của phòng Chiêu thương đang bận tối mắt tối mũi, có người ở phía sau thì đang cười cười nói nói, bên thì đang phát tài liệu liên quan và tờ rơi. Lâm Bình Bình và Khương Hải Lượng đang vậy quanh một người đàn ông có mái tóc vuốt keo nói chuyện gì đó, hình như là hạng mục đẩy mạnh tiêu thụ.

Những người đứng đầy trong đại sảnh, Cổ Nghiêm vừa nhìn phong cách đã biết là nhà đầu tư.

Sao lại thế này? Ở đâu ra mà nhiều thế này? Không phải là chỉ có vài người hay sao?

Ha ha!

Ánh mắt Cổ Nghiêm hiện lên sự vui vẻ không thể giấu được. Có nhiều người ở đây như vậy, vậy nhiệm vụ lần này của mình thành công viên mãn rồi.

Chỉ cần lôi kéo được nhiều hạng mục, gần trăm triệu tiền đầu tư không phải là việc khó.

Cổ Nghiêm lập tức bước vào trong khách sạn, dùng giọng điệu chỉ huy: “Tiểu Lân, tài liệu đều đầy đủ rồi chứ?”

Lâm Bình Bình và Khương Hải Lượng lúc này mới chú ý đến Cổ Nghiêm. Nghe thấy vậy, cả hai đều cảm thấy kinh ngạc, thiếu chút nữa thì bị giọng điệu của hắn làm cho tức khí mà ngất xỉu!

Ta kháo!

Ngươi còn có mặt mũi đến đây sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui