Quyền Tài

Buổi sáng chín giờ.

Văn phòng đường phố Quang Minh.

"A, vừa rồi có cảnh sát tới?"

"Của phân cục sao? Tìm Đổng chủ nhiệm?"

"Tôi nghe nói tối hôm qua Đổng chủ nhiệm và Quách chủ nhiệm đánh con trai của Tiết bộ trưởng bộ tổ chức."

"A? Đánh Tiết Hiểu Lượng, vậy phiền phức lớn rồi? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

"Hình như là Tiết Hiểu Lượng cầm hung khí đả thương người trước, Đổng chủ nhiệm và Quách chủ nhiệm là phòng vệ." Người của văn phòng đường phố ai cũng không ngờ rằng vừa thanh tịnh hai ngày, lại có thể xảy ra chuyện lớn như vậy, đều tốp năm tốp ba nhỏ to với nhau.

Bên kia.

Bí thư kỷ công ủy Khúc Nghĩa Cường nghe nói việc này, lập tức đi tới phòng làm việc của Đổng Học Bân, vẻ mặt ngưng trọng nói: "Chủ nhiệm, tôi nghe nói Tiết Hiểu Lượng bị thương rất nặng?"

"Thật sao?" Đổng Học Bân không rõ ràng.

Chu Diễm Như đã có mặt, nói: "Xương sườn bị gãy vài cái, trên tay cũng có nứt xương."

Khúc Nghĩa Cường hít vào một hơi, nghĩ không dễ xử lý rồi.

Đổng Học Bân thản nhiên nói: "Tiết Hiểu Lượng tính tình không nhỏ, tối hôm qua cầm gậy kêu gào, nếu không phải tôi có mặt, Quách phó chủ nhiệm không chừng sẽ bị tai nạn chết người." Khúc Nghĩa Cường nhíu mày, không có gì ngoài ý muốn "Hắn trước đây lái xe đụng người."

"A?" Đổng Học Bân nhìn gã "Còn có chuyện này?"

Chu Diễm Như gật đầu, trầm ngâm nói: "Tôi cũng nghe qua, Tiết Hiểu Lượng lái xe rất ghê, lần trước đụng phải người, người bị đụng chính là một người trung niên, bị gãy chân, đền chút tiền." Dừng một chút, Chu Diễm Như lại bỏ thêm một câu "Chỉ đền một chút, sau đó chuyện tình bị đè xuống, cũng không giải quyết được gì." Chuyện lần kia cũng không có ầm ĩ nhiều, nhưng trong thể chế rất nhiều người rõ ràng, là Tiết Khánh Vinh đứng ra đè ép xuống.

Cái thằng nhóc con này trước đó còn gây hoạ? Đổng Học Bân nghĩ mình là vì dân trừ hại.

Bất quá Khúc Nghĩa Cường và Chu Diễm Như hiển nhiên có chút lo lắng, chuyện này liên lụy đến Tiết bộ trưởng bộ tổ chức, có đôi khi cũng là không có đạo lý gì, cho dù Đổng Học Bân và Quách Minh Phong thuộc về phòng vệ, chiếm đạo lý, nhưng ai biết Tiết Khánh Vinh có thể ghi hận bọn họ hay không? Ghi hận văn phòng đường phố Quang Minh? Nếu như Tiết Khánh Vinh muốn tính sổ, văn phòng đường phố Quang Minh bọn họ sau này tuyệt đối không có ngày tốt, cái này không phải một tin tức tốt.

"Chủ nhiệm, chuyện này..."

"Các người về trước đi, tôi đi bệnh viện nhìn."

Đổng Học Bân ra khỏi phòng, lên xe, chạy đi bệnh viện Đệ Nhị khu Nam Sơn.

Thật ra từ lúc chỉnh đốn kiến trúc trái phép, Đổng Học Bân cũng đã đem đắc tội bộ tổ chức, Tiết Quý, cũng là bà con của Tiết Khánh Vinh, Đổng Học Bân không chỉ đánh Tiết Quý, còn bắt người, hủy đi kiến trúc trái phép của bọn họ, thậm chí còn làm phụ tá đắc lực của Tiết Khánh Vinh, phó bộ trưởng bộ tổ chức khu Nam Sơn Bành Khôn lên chức thất bại, cho nên mâu thuẫn của Đổng Học Bân và Tiết Khánh Vinh đã có sẵn với nhau rồi, Đổng Học Bân đối với Tiết Khánh Vinh cũng không có một chút hảo cảm, bởi vì lúc cưỡng chế phá bỏ lão già kia chạy đến phố và đồn công an bọn họ làm loạn, thậm chí Đổng Học Bân hoài nghi Bành Khôn sở dĩ đi ngăn cản, cũng là Tiết Khánh Vinh bày mưu đặt kế, lúc này mới ầm ĩ ra nhiều chuyện như vậy, kết quả chuyện tình ầm ĩ lớn, Đổng Học Bân bận trước bận sau chùi đít cho bọn họ, Tiết Khánh Vinh lại làm ra vẻ một chuyện cũng không liên quan, điều này làm cho Đổng Học Bân hiện tại vừa suy nghĩ một chút mà đã vô cùng căm tức.

Bệnh viện Đệ Nhị.

Phòng bệnh khu khoa xương.

Đổng Học Bân đi phòng làm việc bác sĩ trước, đẩy cửa vào mới phát hiện bên trong đứng không ít người, ba bốn người bác sĩ mặc đồ trắng, còn có hai người nữ y tá.

"Bác sĩ." Đổng Học Bân hỏi: " Bệnh tình của Tiết Hiểu Lượng thế nào?"

Một người trung niên rất có tư thế lãnh đạo nhìn hắn "Xin hỏi cậu là?"

"Tôi Đổng Học Bân."

Người trung niên cau mày "Kẻ đánh người?"

Đổng Học Bân biết cảnh sát đã tới, bọn họ biết mình cũng không có gì ngoài ý muốn "Hắn hiện tại thế nào?"

"Không thể nói được!" Người trung niên khoát khoát tay "Chúng tôi đang thảo luận phương án trị liệu, cậu đi ra ngoài đi."

Chẹp, ông còn làm ra vẻ với tôi? Đổng Học Bân trên mặt lạnh lẽo, cũng đã nhìn ra, người nọ là muốn nịnh bợ Tiết Khánh Vinh.

Bên cạnh một bác sĩ trẻ tuổi nói: "Ngô viện trưởng, ngài xem cuộn phim này." Người trung niên tựa hồ là viện trưởng bệnh viện Đệ Nhị, nghe vậy, Ngô viện trưởng không phản ứng Đổng Học Bân, bắt chuyện với một người y tá cho cô ấy mời Đổng Học Bân đi, sau đó cùng mấy người bác sĩ khác cùng nhau thảo luận.

Y tá nói với Đổng Học Bân: "Bệnh viện có nghĩa vụ bảo mật bệnh tình của người bệnh, mời anh đi về trước." Đổng Học Bân cuối cùng nhìn Ngô viện trưởng, nghĩ ông ta có chút buồn cười, từ suy đoán của cảnh sát, Tiết Hiểu Lượng đêm qua không có báo án, phỏng chừng là trực tiếp về nhà ngủ, mãi cho đến sáng sớm ngày hôm sau thấy thân thể không khỏe mới tới bệnh viện, sau đó mới báo cảnh sát, cho nên nếu Tiết Hiểu Lượng tối hôm qua còn có thể một mình lái xe về nhà, đã nói lên bệnh tình của hắn cũng không nghiêm trọng, ai ngờ Ngô viện trưởng còn làm hội chẩn, nhìn qua giống như đang thảo luận phương án trị liệu ung thư, có cần ầm ĩ như vậy không? Loại người nịnh bợ lãnh đạo Đổng Học Bân cũng thấy nhiều rồi, xoay người ra khỏi phòng làm việc bác sĩ, cầm giỏ quà đi tìm trong hành lang bệnh viện, cuối cùng, hắn tìm thấy phòng bệnh của Tiết Hiểu Lượng.

Lần này đến đây, Đổng Học Bân cũng là ththămbệnh, dù sao người là mình đánh, tuy rằng trong lòng không có áy náy gì, trên pháp luật cũng không có trách nhiệm gì, nhưng mặt mũi của bộ trưởng bộ tổ chức Tiết Khánh Vinh Đổng Học Bân vẫn phải cho một ít, cho nên mới tới thăm tượng trưng.

Phòng bệnh 302.

Tiết Hiểu Lượng quấn không ít băng gạc nằm ở bệnh trên giường vẻ mặt buồn bực, bên cạnh, Tiết Khánh Vinh mặt đầy yêu thương nhìn con trai, không nói được một lời.

Đổng Học Bân đẩy cửa vào, đem cái giỏ đặt lên bàn.

Tiết Hiểu Lượng thấy thấy hắn "Là mày!Mẹ nó! Ba! Chính là thằng khốn này!"

Đổng Học Bân nhìn, mày mắng ai thế?

Tiết Khánh Vinh cũng trầm mặt, nhìn con mắt của Đổng Học Bân "Cậu tới làm gì?"

Thái độ của hai cha con nhà này khiến cho Đổng Học Bân rất khó chịu, nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Tiết bộ trưởng, tôi tới thăm bệnh, xin lỗi, tối hôm qua tôi cũng không biết Hiểu Lượng là con trai ngài."

"Tao nói cho Đổng Học Bân mày biết!" Tiết Hiểu Lượng cả giận nói: "Chuyện này không để yên! Không khụ khụ... không để yên!"

Hắn ta ho khan, xương sườn bị gãy, nói cũng không có thể quá lớn.

Tiết Khánh Vinh vội vàng đi tới nói: "Con đừng nói!"

"....Ba! Khụ khụ khụ!"

"Nằm đi!" Tiết Khánh Vinh quát một tiếng, quay đầu nhìn về phía Đổng Học Bân "Chuyện này sẽ không bỏ qua như thế, tôi sẽ cho cảnh sát điều tra rõ ràng!"

Đổng Học Bân phiền não"Tiết bộ trưởng, nếu như ngài lý giải chuyện này, vậy …"

"Tôi rất lý giải!" Tiết Khánh Vinh chỉ chỉ bên ngoài "Hiểu Lượng còn phải nghỉ ngơi! Cậu đi ra ngoài đi!"

Chẹp! Ông không phải đổ thêm dầu vào lửa sao? Ồ, con trai ông muốn đánh tôi là đúng, tôi phòng vệ phản kích lại không đúng? Pháp luật là làm cho nhà các người? Đổng Học Bân thật sự bị Tiết Khánh Vinh làm cho cảm thấy ghê tởm, chuyện của Tiết Quý lần trước, cái lão già này cũng là không phân tốt xấu nhúng tay vào, mới gây ra chuyện phía sau, khiến cho không chỉ lãnh đạo khu phê bình Đổng Học Bân, ủy ban kỷ luật cũng tìm hắn, hiện tại ông lại tới? Ông con mẹ nó là cái quái gì thế? Còn cho cảnh sát điều tra? Được đấy, ông tra đi! Anh em đi ngay ngồi thẳng, còn sợ ông tra?

Đổng Học Bân cũng lười nhiều lời cùng Tiết Khánh Vinh, xoay người đi.

Tôi cho ông mặt mũi, hiện tại là ông không để cho tôi mặt mũi, vậy còn có cái gì để nói!?

Đổng Học Bân vừa đi, Tiết Hiểu Lượng vỗ giường một tiếng "Ba! Thằng khốn này khinh người quá đáng!" Tiết Khánh Vinh trầm giọng nói: "Chuyện này con không cần lo, dưỡng bệnh tốt đi."

Sự kiện này Tiết Khánh Vinh cũng nghe nói, vấn đề quả thật là tại con của ông ta, Hiểu Lượng cầm gậy đánh người, hiện tại cho dù bị Đổng Học Bân đánh, nhiều nhất cũng chỉ có thể bắt Đổng Học Bân bồi thường một ít tiền thuốc men, hiển nhiên không có biện pháp làm gì Đổng Học Bân, nhưng Hiểu Lượng là con tôi, là người mà Đổng Học Bân cậu nói đánh là có thể đánh sao? Tiết Khánh Vinh đương nhiên không thể nuốt cục tức này xuống, cái này không chỉ có liên quan đến đến con của ông, cũng liên quan đến tới mặt mũi của Tiết Khánh Vinh ông, nếu như bỏ qua như thế, sau này người khác nhìn ông thế nào? Một người chủ nhiệm văn phòng đường phố đánh con trai Tiết Khánh Vinh, ngay cả một tiếng ông cũng không nói được, uy tín của ông còn để ở đâu? Huống chi để cho con của ông ở bên đường đánh người, cái danh tiếng này cũng thật sự không tốt, lần trước Hiểu Lượng thiếu chút nữa lái xe đụng chết người vẫn còn chưa hoàn toàn qua đi.

Suy nghĩ một chút, Tiết Khánh Vinh trong lòng lạnh lẽo, đem Ngô viện trưởng của bệnh viện Đệ Nhị gọi vào trong phòng bệnh.

"Tiết bộ trưởng, ngài tìm tôi?" Ngô viện trưởng nói.

Tiết Khánh Vinh trầm ngâm chốc lát " Kết quả nghiệm thương thế nào?"

"Chỉ bị thương nhẹ." Ngô viện trưởng hiểu sai, trấn an nói: "Vết thương ở xương sườn thì lâu hơn một ít, nhưng nghỉ dưỡng hai tháng thì không vấn đề gì."

Tiết Khánh Vinh nhìn nhìn ông ta "Chỉ là vết thương nhẹ sao?"

Ngô viện trưởng sửng sốt, không nói chuyện.

Tiết Khánh Vinh gõ gõ bàn, nói: "Kiểm tra lại, điện não, máu, đều xét nghiệm, con tôi nói thân thể khó chịu."

Ngô viện trưởng nhất thời rõ ràng, đây là muốn ông ta làm cho bệnh tình to lên, cắn răng một cái "Được."

Chờ Ngô viện trưởng rời đi, Tiết Khánh Vinh cúi đầu nhìn con trai "Lúc đó còn có người chứng kiến không?"

Tiết Hiểu Lượng suy yếu nói: "Chổ tối đen như vậy, không có người khác, lúc đó không người đi ngang qua."

"Quách Minh Phong phải không?" Tiết Khánh Vinh gật đầu, cầm điện thoại đi tới phòng vệ sinh, tìm người hỏi số điện thoại của Quách Minh Phong, sau nhiều lần mới tìm được

"Tôi Tiết Khánh Vinh!"

Quách Minh Phong ở bên đầu kia điện thoại kinh ngạc "Tiết bộ trưởng?"

"Chuyện của ngày hôm qua..."

"Xin lỗi xin lỗi, Tiết bộ trưởng, tôi thật sự là không biết con trai ngài " Quách Minh Phong hiển nhiên cũng biết.

Tiết Khánh Vinh không có phát hỏa, bình tĩnh nói: "Cảnh sát tìm ông chưa? Vẫn chưa? Ừm, tình huống ngay lúc đó tôi còn chưa hiểu qua, ông nói lại một lần với tôi, Hiểu Lượng đánh ông sao? Còn cầm gậy? Lời chứng của Đổng Học Bân là thế này, nhưng không giống với con tôi nói, Hiểu Lượng tôi biết, có thế nào cũng sẽ không ra tay đánh người, có phải không? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra Quách chủ nhiệm, ông đừng vội trả lời, sau khi nghĩ rõ thì nói cho tôi biết, rốt cuộc là con tôi đánh người trước, hay là Đổng Học Bân đánh trước?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui