Quyền Tài

Buổi sáng.

Bệnh viện Đệ Nhị khu Nam Sơn.

Đoàn người xếp thành hàng dài ở cửa ra vào của phòng chụp x quang tầng hai của bệnh viện, Tiết Hiểu Lượng cũng không có xếp hàng, trực tiếp được y tá đưa vào bên trong.

Một phút đồng hồ...

Hai phút...

Ba phút...

Không ai cho rằng phim x quang sẽ gặp phải vấn đề gì, đều ngồi đều vững như Thái Sơn ở bên ngoài, kiên trì cùng đợi kết quả. Phía trước cửa sổ, Đổng Học Bân và Hồ luật sư giao lưu câu được câu không, mấy người cảnh sát không có việc gì tựa ở trên tường, bộ trưởng bộ tổ chức Tiết Khánh Vinh trầm mặt bắt chéo chân ngồi ở một cái ghế nhựa màu xanh, Ngô phó viện trưởng của bệnh viện Đệ Nhị ân cần ngồi cùng.

"Tiết bộ trưởng, một lát trị liệu nên sớm định ra phương án?" Ngô viện trưởng nói.

Tiết Khánh Vinh gật đầu "Chờ chụp xong phim thì bắt đầu, không nên làm lỡ."

Ngô viện trưởng nhíu mày nhìn Đổng Học Bân "Bọn họ nếu như lại đưa ra cái yêu cầu gì, sợ rằng trị liệu sẽ kéo dài tới buổi chiều, như vậy rất không có lợi đối với sự khôi phục của Hiểu Lượng."

Nhìn về phía Đổng Học Bân, Tiết Khánh Vinh trong mắt lạnh lại một chút "Chờ phim chụp ra ra, hắn muốn nói gì cũng không được!"

Ngô viện trưởng đã rõ ràng, lập tức phân phó một tiếng cùng một người bác sĩ bên cạnh, để cho bọn họ chuẩn bị trị liệu.

Phim x quang Tiết Hiểu Lượng vừa ra tới, gãy xương nhiều chỗ cũng đủ kết tội cố ý đả thương người mà định án rồi, khi đó Đổng Học Bân thỉnh bao nhiêu luật sư tới cũng không làm nên chuyện gì.

Ba phút trôi qua...

Năm phút trôi qua...

Mười phút trôi qua...

Đợi lâu như vậy còn chưa có xong, Ngô viện trưởng không khỏi nhíu mày, kết quả x quang có rất nhanh, thật ra kết quả CT cũng không chậm, bất quá dân chúng bình thường làm một lần rất nhiều, cho nên đều phải ở bên ngoài chờ gọi tên, nhưng lần này kiểm tra chỉ có một mình Tiết Hiểu Lượng, Ngô viện trưởng cũng tự mình dặn qua bọn họ, nhìn thời gian đều đến lúc này rồi, ông ta cũng không rõ ràng tại sao chụp x quang lại lâu như vậy.

Đúng lúc này, một người bác sĩ mặc đồ trắng từ trong phòng x quang đi ra, trên mặt mang theo chút ngạc nhiên, rất nhanh lại nói nhỏ cùng Ngô viện trưởng.

Ngô viện trưởng nhìn hắn "Làm gì? Sao còn chưa xong?"

Vậy bác sĩ nói: "Ngô viện trưởng, ngài, ừm, ngài tới một chút."

"Làm sao vậy?" Ngô viện trưởng không rõ, đi lên nói: "Kết quả ra chưa?"

"Ngài vào đây, bên này có chút "Bác sĩ lập tức mở cánh cửa muốn gọi Ngô viện trưởng tiến vào nhìn.

Nhưng mà Đổng Học Bân đem thân thể đột nhiên chặn ngay cửa, đưa tay ngăn cản bọn họ nói: "Làm gì vậy? Jết quả rốt cuộc có hay không? Ra rồi thì nhanh chóng lấy ra đi, gọi viện trưởng đi vào là có ý gì? Hả? Cái này muốn làm giả hay sao?"

Hồ luật sư cũng cau mày đi tới, đưa ra kháng nghị nghiêm trọng.

Mấy người cảnh sát xung quanh cũng thấy được không thích hợp, đồng thời đi qua xem.

Ngô viện trưởng vừa nhìn, cũng không tiện tiến vào, nhăn mặt nói với vậy bác sĩ: "Lấy phim ra." Đến lúc này, ông ta vẫn không cho rằng xảy ra nhiễu loạn gì.

Người bác sĩ kia không thể làm gì khác hơn là xoay người vào trong, một lát sau lấy ra một tấm x quang "Đây là của tay phải."

"Tay bị nứt xương?" Ngô viện trưởng cầm tấm phim lên tuỳ ý nhìn, sau đó sắc mặt thay đổi một chút, sững sờ ngay tại chổ!

Tiết Khánh Vinh đứng lên nói: "Làm sao vậy?"

Mấy người bác sĩ bên cạnh và cảnh sát cũng đi qua xem kết quả.

Nhưng mà, chuyện tình phát triển khiến cho tất cả mọi người kinh hãi, nứt xương? Xương tay trên tay phải trong tấm phim này có nứt chổ nào đâu? Quả thật là bình thường đến không thể bình thường hơn nữa!

Nhìn cái này, Tiết Khánh Vinh và Ngô viện trưởng đều trợn tròn mắt!

"Các người chụp như thế nào thế?" Ngô viện trưởng không dám tin tưởng trừng mắt nhìn bác sĩ "Chụp nhầm tay à?"

Người bác sĩ kia cũng không thể tin được "Không có nhầm, là tay phải, đã chụp hai lần."

Tiết Khánh Vinh quát: "Không có khả năng!"

Lúc này, Đổng Học Bân đưa tay giật lấy tấm phim, mặt không biểu tình cúi đầu xem xét, sau đó đem tấm phim đưa cho Hồ luật sư.

"Đưa phim cho chúng tôi!" Ngô viện trưởng có chút nóng nảy, đưa tay qua lấy.

Đổng Học Bân chụp cổ tay của ông ta "Ông làm gì thế? Còn muốn tiêu hủy chứng cứ?"

Hồ luật sư lập tức đem chứng cứ thu vào, đặt cùng một chỗ với mấy tấm phim trước đó.

Tiết Khánh Vinh liếc mắt nhìn về phía Ngô viện trưởng "Chuyện gì xảy ra?"

"Tôi cũng không rõ ràng lắm, có thể máy móc xảy ra vấn đề." Ngô viện trưởng trầm mặt, thẳng thắn nói: "Chụp lại một lần nữa, lần này cẩn thận một chút!" Máy chụp khẳng định là không có vấn đề, lúc sáng sớm Ngô viện trưởng đã cùng Tiết Khánh Vinh và Tiết Hiểu Lượng đi chụp phim, lúc đó Ngô viện trưởng ở một bên, tận mắt thấy kết quả, cho nên cho dù cánh tay không bị nứt xương, chỉ cần xương sườn gãy nhiều cùng thôi cũng đủ làm bằng chứng vô cùng xác thực, Đổng Học Bân cũng chạy không thoát tội danh cố ý đả thương người.

Một phút đồng hồ...

Năm phút đồng hồ...

Mười phút...

Cửa vừa mở ra, bác sĩ từ bên trong đi ra "Ngô viện trưởng "

"Thế nào?" Ánh mắt của tất cả mọi người đều đồng thời nhìn qua.

Trong mắt người bác sĩ lóe ra một tia khiếp sợ, không nói chuyện, trực tiếp đem tấm phim cho Ngô viện trưởng,

"Cái này......"

Ngô viện trưởng từ trong thần sắc của người bác sĩ kia thấy được một tia dự cảm không ổn, lập tức cầm lấy tấm phim mở ra trước mắt nhìn, sau một giây, mồ hôi liền chảy xuống!

Bình thường!

Xương sườn lại có thể hoàn hảo không tổn hao gì!

Đừng nói gãy xương nhiều chỗ! Ngay cả một chỗ nứt xương rất nhỏ cũng không có phát hiện! Còn muốn bình thường so với người bình thường! Một chút thương tích cũng không có!

Tại sao có thể như vậy?

Ngô viện trưởng ngây dại "Chụp lại! Chụp lại một lần nữa! Đổi máy khác!"

Đổng Học Bân không lên tiếng, không ngăn cản, đứng ở một bên nhìn bọn họ.

Hồ luật sư thu thập kết quả xét nghiệm, thu xếp lại thành từng phần rồi bỏ vào trong cặp của m2inh.

Tiết Hiểu Lượng nhanh chóng được kiểm tra lại một lần, lúc này đây là Ngô viện trưởng và Tiết Khánh Vinh cùng nhau đứng ở phía trước máy mở mắt to ra nhìn trừng trừng!

Không có vấn đề!

Vẫn là không có vấn đề!

Ngô viện trưởng mồ hôi lạnh chảy ròng, biết đại sự không ổn, cuống quít mang Tiết Hiểu Lượng đi làm xét nghiệm khác!

Nửa giờ sau, kết quả lại một lần đi ra!

Tình trạng thân thể của Tiết Hiểu Lượng lúc này vô cùng tốt, không chỉ không có nứt xương, không có gãy xương, vết thương trên cơ thể cũng không có tung tích!

Nghe kết luận như thế, Tiết Hiểu Lượng quả thật cũng không thể tin được cái lỗ tai của mình "Sao có thể! Các người kiểm tra kiểu gì vậy? Tôi rõ ràng … " Đột nhiên cảm giác được, hiện tại nói lớn tiếng như vậy mà dưới ngực tự nhiên không đau, Tiết Hiểu Lượng ngẩn người, có chút ngơ ngác.

Kết quả nghiệm thương đã hiện ra ở tại trước mắt mọi người.

Tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, cái này thật sự là chuyện ngoài ý muốn, người bệnh vừa rồi còn nằm ở trên giường ngay cả nói cũng không có thể nói quá lớn tiếng, trong nháy mắt lại có thể không có chuyện gì?

Nghiệm thương giả tạo!!

Tất cả mọi người nghĩ tới điều duy nhất có thể!

Tiết Khánh Vinh nhất thời nổi giận không ngớt "Ngô viện trưởng! Cho tôi một lời giải thích!"

Đổng Học Bân rốt cục đã mở miệng "Cho ông giải thích? Các người hiện tại hẳn là cho tôi một lời giải thích mới phải?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui