Quyền Tài

Buổi tối.

Sắc trời đen, tối om om.

Đổng Học Bân từ nhà Tạ gia lái xe ra, mở nhạc, nghe loại nhạc là Vân Huyên thích nghe, từ từ lái xe chạy theo hướng đế nhà họ Cù.

Xe tiến vào tiểu khu, Đổng Học Bân lập tức gọi điện thoại cho Vân Huyên.

“Huyên Huyên, anh đang ở dưới nhà rồi, thế nào đây?”

“Đến rồi sao? Vậy đợi em một lát”.

“Hơn chín giờ rồi, đợi thêm chút nữa để thành khuya à?”

“Bố mẹ vừa mới vào phòng ngủ, còn chưa ngủ, đợi một lát nữa đi”.

“Ai da, bằng không tối nay tối hay là anh không đi nữa mà vào đấy, cùng lắm nghe ba mẹ mắng mấy câu”.

“Anh đừng làm loạn nữa, cứ đứng chờ ở dưới đấy đi, bằng không lát nữa liệu với em”.

Buông di động xuống, Đổng Học Bân cười khổ mặt hướng về phía cửa sổ, khuôn mặt Cù Vân Huyên xuất hiện ở đó, cô đưa tay ra làm một động tác, vì tắt đèn nên nhìn không rõ lắm, năm, mười phút sau, rốt cuộc phía sau cũng vang lên tiếng bước chân nghe rất nhẹ, là tiếng giày cao gót nện xuống đất. Ngay sau đó, xuất hiện một bóng dáng của người phụ nữ mang thai mặc đồ màu trắng đang chầm chập bước tới.

Đổng Học Bân có chút kích động, vội vàng xuống xe, chạy bến bên Cù Vân Huyên nhẹ nhàng ôm lấy cô, hung hăng hôn cô.

“Bướng bỉnh!” Cù Vân Huyên trừng trừng mắt nhìn hắn, “Làm kinh động đến con”.

“Tay anh đỡ rồi” Đổng Học Bân xoa xoa nói: “Nhớ em chết đi được, lại hôn một cái nhé”.

Cù Vân Huyên vừa tức giận vừa cười nói: “Tránh sang một bên đi, mới có hai tuần không gặp, đến mức đó sao? Đừng gây sự nữa, lên xe trước rồi nói”.

Ha ha Đổng Học Bân cười, ôm lấy cô chui vào trong xe nói: “Dạo này có mệt không? Thân thể thế nào rồi?”

“Công ty cũng mau bán rồi, có chút việc cần phải giao tiếp, có điều cũng không bận lắm”.

“Không nói công việc, nhiệm vụ chính của em bây giờ là nghỉ ngơi cho thật tốt đợi ngày sinh đứa trẻ, đi, về nhà chúng ta”.

Sau khi đặt cô ngồi xuống, Đổng Học Bân lái xe thẳng đến cửa Bắc phố hòa Bình, đó là nơi mà hai người đã quen nhau.

Cù gia.

Một căn phòng nho nhỏ nhưng ấm áp là nơi mà họ vẫn thường lui tới.

Vào trong phòng Cù Vân Huyên liền dịu dàng xoa đầu Đổng Học Bân, “Tên ngốc này, lên lầu cũng phải bế em sao, thật đúng là định biến em trở thành quốc bảo sao?”

“Không phải em chính là quốc bảo sao?” Đổng Học Bân lấy tay xoa xoa cái mũi, lại muốn thân mật với cô.

“Ba hoa” Cù Vân Huyên đẩy đẩy hắn, “Đi đi, trước tiên hãy đi dọn dẹp phòng đi, không ở đây nhiều ngày như thế cũng có bụi rồi”.

“Được rồi, được rồi, mau cho anh xem tiểu bảo bối của anh trước đã” Đổng Học Bân đỡ nàng nhẹ nhàng ngồi xuống ghế sô pha, sau đó ngồi xổm xuống trước côi, hôn nhẹ lên bụng cô, “Thật không tồi nha, ha ha đã lớn như vậy rồi? Đúng rồi, là con trai hay con gái vậy? Bác sỹ nói thế nào?”

Cù Vân Huyên âu yếm xoa xoa bụng, “Hôm thứ năm đi kiểm tra, bác sỹ đã cho em xem qua kết quả, là con gái”.

Đổng Học Bân nhất thời vui vẻ cười haha, “Con gái thì tốt, con gái lớn lên khẳng định sẽ xinh đẹp giống em!”

“…Nếu là con trai thì sao?”

“Con trai thì sẽ có bản lĩnh giống anh”.

Cù Vân Huyên bị anh chọc cười, “Anh đừng có nói phét nữa đi, anh thì có bản lĩnh gì chứ? Anh đúng thật là không biết ngại mà”.

Đổng Học Bân hừ hừ nói: “Anh không có bản lãnh gì sao? Nếu có vẻ bề ngoài giống anh, làm gì có ai sánh kịp chứ”.

“Được rồi” Cù Vân Huyên không thích nghe nữa, vuốt vuốt tóc hắn nói: “Tuy anh cũng tốt, nhìn kỹ cũng thấy đẹp trai, nhìn nhiều để lấy tinh thần”.

“Anh đẹp trai sao?”.

“Em nói anh đẹp trai thì là đẹp trai!”

Đổng Học Bân thấy trong lòng ấm áp, ừm một tiếng, vén vạt áo bầu của cô lên, nhất thời nhìn thấy cái quần lót hình tam giác màu hồng ngạt của cô.

Cù Vân Huyên cả giận: “Làm gì vậy?”

“Hôn bụng em” Đổng Học Bân cúi đầu hôn lên bụng cô một cái, lại cảm thấy bụng Huyên di có hình dạng rất thú vị, có cảm giác như bị kích thích, liền lấy hôm hôn lên một cái nữa, tay theo bản năng cũng sờ sờ cặp đùi đầy đặn, trắng nõn, mềm mại của cô.

Cù Vân Huyên cười bỏ một bàn tay trên đùi ra nói, “Có phải em béo hơn không? Gần đây ăn nhiều quá”.

“Không mập, em ăn là ăn cho hai người, phải ăn nhiều một chút mới tốt”.

“Đừng hôn” Cô xoa xoa bụng mặt nóng lên, “Ngứa”.

Nàng càng nói đừng, Đổng Học Bân lại càng hăng hái, cuối cùng giơ tay lên tiếp tục xoa xoa đùi bên phải, miệng cũng dừng ở trên đùi nàng.

Có thể thấy hai má Cù Vân Huyên nổi lên một chút ửng hồng, cô gạt cánh tay ra khỏi mặt, “Đừng làm loạn nữa, em đánh đấy?”

“Anh biết em sẽ không nỡ đánh đâu” Đổng Học Bân nắm lấy tay cô, không nghe mà tiếp tục hôn.

“Đừng… ừm… ừm…” Cô nhẹ nhàng hít vào một hơi, “Anh không được ức hiếp em”.

Đến lúc chán rồi, Đổng Học Bân mới đứng lên, ngồi bên cạnh Vân Huyên, ôm thắt lưng nàng nói, “Không còn sớm nữa rồi, vợ yêu nghỉ ngơi sớm một chút đi?”

Cù Vân Huyên chậm rãi liếc hắn một cái cảnh giác, “Anh lại nghĩ mấy chuyện không tốt phải không?”

Đổng Học Bân bất đắc dĩ nói: “Hôm nay không được? Không phải vẫn còn ba tháng cuối nữa sao? Chuyện này phải chú ý một chút? Nếu không sau này?”

“Anh nghĩ xiên xẹo đi đâu vậy!” Cù Vân Huyên véo đầu mũi hắn quát, “Anh đúng là không biết xấu hổ mà”.

“Vậy em nói anh phải làm sao? Anh nhớ em lắm”.

“Vào trong phòng rồi nói sau, để xem biểu hiện của anh thế nào rồi em sẽ suy nghĩ”.

“Ai da, nói như vậy là có cơ hội?”

“Ha ha, em đâu có nói như thế”.

Đổng Học Bân kích động, xoay người một cái, lại ôm cô như ôm một nàng công chua, bế Vân Huyên nhanh chóng bước vào phòng ngủ, đóng cửa lại, nhẹ nhàng đặt Huyên di vào trong chăn, cũng không bật đèn, sau khi cởi quần áo một cách thuần thục, Đổng Học Bân cũng cúi đầu xuống.

“Làn da em thật mềm mại”.

“Đừng ồn ào nữa, nói chuyện với em một chút”.

“Nói cái gì?”

“Nói anh đi Nam Sơn, sau đó lại đắc tội với ai rồi?”

“Hài, sao em biết anh đắc tội với người khác?”

“Tính khí của anh, không đắc tội với ai mới là lạ đấy, anh lại gây họa gì rồi”.

“Việc này cũng không phải anh gây học, là do họ không nể mặt anh trước, chính là nói, Tiết Khánh Vinh, là trưởng phòng Tổ chức khu…”

Đổng Học Bân không ngừng nói ra bức xúc xủa mình với Huyên di.

Không lâu sau, tay Đổng Học Bân cũng không an phận nữa, vừa nói vừa cho tay vào chăn sờ sờ chân Huyên di, sau đó lại bắt đầu sờ lên trên.

Vài phút sau, Đổng Học Bân vẫn chưa nói xong, Cù Vân Huyên bỗng nhiên hung hăng ôm lấy cánh tay anh, dụi dụi đầu, hơi hơi nhắm mắt, hai đùi bắt đầu vắt lên chân Đổng Học Bân, từ từ ôm lấy thắt lưng hắn, “Hôm nay ngoại lệ một lần, nhưng đừng quá kịch liệt, biết không?”

Đổng Học Bân vui sướng đến kinh ngạc, đây là lần đầu tiên Huyên di chủ động cầu hoan.

Làm sao có thể trì hoàn được nữa? Đổng Học Bân tinh thần đại chấn, thật cẩn thận tìm được vị trí rồi, liền ép vào người Cù Vân Huyên, chậm rãi xử lý nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui